Rất nhiều quan viên biết đóng giả thằng hề, nhưng làm nghiêm túc như Lê Đại Ẩn không có một ai, Vân Diệp nhìn tên cố chấp sửa bước đi của mình,
lòng đột nhiên ớn lạnh, kiếp này tốt nhất đừng rơi vào tay hắn, nếu
không tự sát sớm mới là thượng sách.
Một kẻ với bản thân cũng vô tình như thế muốn hắn chút thương xót hoặc
nhân từ là nằm mơ, đối phó với loại người này rất đơn giản, khi ngươi
được thế, ngàn vạn lần đừng thương hại hắn, giết được cứ giết, không
giết được thì sớm kiếm lại lợi tức cho tương lai, rơi vào tay hắn không
còn sau này nữa ...
- Vân huynh chê cười rồi, tiểu đệ trước kia khổ quen, không biết cái
sướng của huân quý, hiện làm quan, muôn rèn chút quan uy, ai ngờ kém cỏi học bao lâu chưa ra gì.
Lê Đại Ẩn nịnh bợ đỡ cánh tay Vân Diệp đi vào đại sảnh, bên trong toàn
là người quen, không cần giới thiệu, Lý Tích nghe xong danh sách lễ vật
của Vân gia, nhìn Vân Diệp với ánh mắt kỳ quái.
Gặp mấy vị trưởng bối xong, Vân Diệp xách bầu rượu nho vào góc uống, là
bái phỏng mang tính lễ tiết, không cần tỏ ra quá thân thiết với hắn,
quan hệ xã giao vô cùng chú trọng quy củ.
Lê Đại Ẩn cứ gạt những nhân vật quyền lực ra đi tìm Vân Diệp nói chuyện, tuy toàn là chuyện vụn vặt, Vân Diệp phát hiện ra mục đích của hắn là
hỏi vì sao mình xuất hiện ở hoang nguyên Lũng Hữu.
- Không giấu Vân huynh, tên đội chính Trương Thành vì là người đầu tiên
phát hiện Vân huynh, hiện là tiểu quan địa phương, ta chuyên môn tới bái phỏng, hắn nói khi đó huynh từ hoang nguyên đi ra vô cùng nhếch nhác,
vậy mà hôm nay phú quý đầy nhà, cực phẩm nhân gia, thật là hiếm có.
- Nếu Lê huynh đang điều tra ta, vậy đừng trách chuyện tiếp theo ta sẽ làm. Yên tâm, không nghiêm trọng lắm đâu.
Lê Đại Ẩn cười hì hì, hứng thú nhìn Vân Diệp, hắn muốn biết người trẻ
tuổi này làm được gì, Đô thủy giám lần này xuất thế rình rang, chỉ cần
là quan viên không ai không biết lai lịch của mình. Lê Đại Ẩn nắm quyền
lớn trong tay chưa bao giờ coi huân quý cùng một đẳng cấp, tất cả là con mồi của mình, có con mồi nào dám nhe răng ra với thợ săn?
Thật bất hạnh, bầu rượu bạc trong tay Vân Diệp nện mạnh vào khuôn mặt
thô bỉ của hắn, bầu rượu nặng hơn một cân, bên trong còn có hai cân
rượu, tức thì làm Lê Đại Ẩn tóe máu, thậm chí răng cửa còn vương máu
dính ở khóe miệng. Lê Đại Ẩn không biết là sợ hay là bị đập choáng vấng, ngây ra nhìn Vân Diệp không biết né tránh.
Bầu rượu bẹp rồi, đập người không thuận tay, may là ghế tròn còn một ít, Vân Diệp ném bầu rượu đi, cầm chân ghế phang vào đầu Lê Đại Ẩn.
Hắn lập tức ngã xuống như chuối bị chặt, lần này bị đánh hôn mê thật
rồi, Vân Diệp không định dừng ta chiếm lý, tốt nhất là làm cho tới cùng, nên vung ghế đánh tới khi chiếc ghế tan tành mới thôi.
Lý Tích mặt tối đen, huân quý khác tránh Vân Diệp thật xa, không ai muốn dính vào chuyện này. Vân Diệp nhìn Lê Đại Ẩn gục dưới đất, tên này đã
như con búp bê vải rách hoàn toàn, không đánh tiếp được nữa, nếu không
sẽ chết. Không chết thì sao cũng dễ nói, chết rồi rất phiền.
Vân Diệp lấy trong chum một con cá băng ngậm vào miệng, sau đó đổ toàn
bộ nước lạnh lên người Lê Đại Ẩn, bị nước lạnh kích thích, Lê Đại Ẩn
liền tỉnh lại, tới giờ hắn còn mơ hồ, không ngờ có người dám đánh hắn
thật. Hoạt động tứ chi, với kinh nghiệm của hắn lập tức phát hiện chuyện không lành, chân tựa hồ gãy rồi, toàn thân nóng ran, chốc lát nữa thôi
là đau đớn kịch liệt.
- Có thể cho ta biết Trương Thành làm sao rồi không? Rốt cuộc ngươi làm
gì hắn, vốn định đập vỡ đầu ngươi luôn, đột nhiên muốn hỏi tình hình cố
nhân nên tha cho ngươi một mạng. Nói mau, nói rõ cho ngươi sống, nói
không rõ thì chết đi, ta là truyền quốc hầu, đánh chết ngươi thì giảm ba bậc, đầy Lĩnh Nam ba năm, bổng lộc mất hết, chỉ thế thôi, ngươi thì sao nhỉ?
- Ta chỉ hỏi Trương Thành một chút, không làm chuyện gì khác.
Lê Đại Ẩn thều thào nói:
- Ha ha ha, thế là tốt, ngươi là quan viên quản chuyện nước non, sao tò
mò với quá khứ của ta. Bệ hạ cũng chưa bao giờ hỏi ta như thế, ngươi là
cái thá gì, giếng nhà ta không có nước, ngươi đi xem với ta, chuyện
chính không làm, nghe ngóng người ta làm cái gì?
Lê Đại Ẩn phun ra một ngụm máu, gian nan nói:
- Vân huynh, vừa rồi huynh dùng sức mạnh quá, chân với đầu ta không
thoải mái, giếng nước nhà huynh thì cho tiểu đệ vài ngày nữa tới xem,
nhất định đào cho huynh một con sông, cả nhà chèo thuyền trên đó cũng
không sao.
- Hôm nay huynh đánh tiểu đệ, thế nào cũng có phiền toái, hay là giờ đưa tiểu đệ đi tìm Tôn tiên sinh trị thương? Chân tay tiểu đệ gãy vài lần
rồi, muốn chữa lành rất khó, chuyện này muốn giấu bệ hạ không thể, không phải là tiểu đệ cáo trạng, mà mai bệ hạ muốn gặp tiểu đệ chuẩn bị cấp
cho ít thủ hạ, không thể cáo bệnh.
- Ngươi không thể nói mình bị ngựa đạp à? Ta chịu thiệt chút, ngươi cứ nói là bị Vượng Tài nhà ta đạp mấy cái.
Vân Diệp ngồi xuống kiểm tra chân Lê Đại Ẩn, vừa rồi quá giận, ra tay rất nặng:
Bất kể nói thế nào thì Lê Đại Ẩn bị đánh, Vân Diệp đánh người là đuối
lý, Lê Đại Ẩn không định làm tiểu nhân cáo trạng, Vân Diệp đành đưa hắn
về nhà mời Lão Tôn trị bệnh.
Lão Tôn kiểm tra tỉ mỉ, đắp thuốc xong, rửa tay hỏi Lê Đại Ẩn:
- Sao ngươi còn sống được tới bây giờ?
Vân Diệp lấy làm lạ:
- Tiểu tử không ra tay nặng lắm, đang tò mò đây, không gãy chân mới đúng chứ, thường ngày vẫn đánh Lưu Tiến Bảo như thế mà.
Tôn Tư Mạc không thèm để ý tới Vân Diệp, vẫn cứ nhìn Lê Đại Ẩn chằm
chằm, tựa hồ trên người hắn đầy bí mật, tên xấu xí này trong mắt ông là
trân phẩm hiếm có trên đời.
- Lão nhân gia không biết, tiểu tử từ tám tuổi bị gãy xương, tới giờ
toàn thân không có cái xương nào lành lặn, đam chém búa đập, lửa đốt
nước dìm, đói khát bệnh tật, tra tấn bức cung, thân thể này sớm hỏng
rồi, sống được tới giờ là trời cao thương xót, dùng toàn thân thương
tích đổi lấy được tước vị.
- Trong lúc vui sướng khó tránh khỏi kiêu ngạo chút, khiến Vân hầu không vui, vốn định dùng thương tích làm Vân hầu nguôi giận, nhưng cái thân
này quá kém, chạm một cái đã gãy, Vân hầu lần sau muốn xả giận cứ đánh
chỗ thịt dày, tiểu đệ tuyệt đối không nhíu mày một cái.
Tôn Tư Mạc lấy kéo cắt y phục của hắn ra, Lê Đại Ẩn xấu hổ muốn che chỗ
yếu hại, Lão Tôn cắm hai châm vào vai hắn, đành trần truồng nằm trơ ra
đó. Lão Tôn kiểm tra thương tích toàn thân cho hắn, vừa rồi còn chưa
kiểm tra triệt để lắm.
- Ồ, ai đóng đinh vào xương ngươi, biết cách trị thương này nhất định là danh y, mặc dù có thể làm đầu ngươi ngẩng lên được, nhưng sắt đã rỉ
trong xương rồi, cùng lắm ba năm sẽ mất mạng, nếu ba năm sau còn sống,
cứ tới đập chiêu bài lão đạo, ta sẽ không nói một lời ..
- Tay trái gãy ba lần, lần này chẳng qua là thương cũ tái phát thôi, còn tay phải ...
Tôn Tư Mạc vừa đếm thương tích vừa ghi vào giấy, khi viết quá nửa tờ giấy mới tới chân Lê Đại Ẩn.
- Lão Lê, xin lỗi, không ngờ công huân của ngươi do lấy mạng đổi được,
đợi ngươi khỏe rồi, ta sẽ triệu tập huân quý các nơi, lần nữa chúc mừng
ngươi, vinh diệu của dũng sĩ không được xúc phạm, nếu ngươi chưa hết
giận, có thể đập ta vài bình trả thù, ta tuyệt đối không oán giận.
Không nói gì khác được nữa, tên chó má này lại là hán tử, đối đầu với
người thế này là kẻ xấu, Vân Diệp không muốn làm kẻ xấu, chỉ muốn mau
chóng dẹp yên chuyện đánh người, nói ra quá mất mặt.
Móa chả trách cha này sống hơn nghìn năm tới tận thời Minh …