Đạt tới Tiên thiên cảnh là một sự lột xác về chất. Diệp Sở lấy Hóa ý cảnh
đã có thể chiến Tiên thiên cảnh, mà sau khi đạt Tiên thiên cảnh thì lực
lượng đã vượt xa bọn họ.
Cho dù đối đối diện với ba Tiên thiên cảnh đang vây công nhưng đối
phương vẫn không phải là đối thủ của hắn. Ba người bị Diệp Sở phế nằm
quằn quại trên mặt đất, nhìn Diệp Sở nện từng bước về phía mình mà trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, giãy giụa trên mặt đất hòng tránh xa hắn ra.
“Đừng sợ! Ta là người dịu dàng lắm đấy!” Diệp Sở nhìn ba người đang hoảng sợ tột độ, cười cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
Thấy ba người vẫn cố quẫy đạp lùi về phía sau, Diệp Sở đột nhiên quay
nhìn Đàm Diệu Đồng nói: “Nàng đi xuống trước, chờ ta quay lại!”
Mặc dù Đàm Diệu Đồng đang dại ra trước cảnh tượng Diệp Sở đột phá Tiên
thiên cảnh thuận lợi đến như vậy, nhưng khi nghe được Diệp Sở nói thế,
dù vốn băng thanh ngọc khiết nhưng nàng vẫn mơ hồ hiểu được hắn muốn làm gì, bèn nhìn ba tên kia lần nữa rồi gật đầu rời khỏi nơi này.
Đàm Diệu Đồng trời sinh đã có tính tình dịu dàng đáng yêu, có lẽ chưa
từng thấy cảnh tượng máu tanh nào cả. Sau khi mở lối cho nàng, Diệp Sở
trợn mắt nhìn ba tên đang tái mặt vì hoảng sợ, cười cười nói: “Ba vị
không cần sợ như vậy! Ta thật sự là một người ôn hòa, hơn nữa còn rất
tôn trọng sinh mạng, cũng không sát sinh!”
“Nếu ngươi dám động đến chúng ta, Tam thập lục động sẽ không bỏ qua cho
ngươi đâu!” Chẳng biết tự khi nào, Động Lão Tam bắt đầu mạnh dạn bèn
quát lên uy hiếp Diệp Sở.
“Đừng làm ta sợ! Trước đừng nói đến chuyện ta có sợ Tam thập lục động
hay không, dù ta sợ thật nhưng nếu giết các ngươi thì ai biết là ta
làm?” Diệp Sở cười nhe hàm răng trắng bóc, trợn mắt nói với ba tên kia:
“Chỉ hỏi các ngươi một vấn đề, nếu trả lời chính xác thì ta sẽ không làm khó dễ các ngươi!”
Nếu như Động Thập Tam còn sống, khi nghe được câu này nhất định sẽ nhảy
dựng lên chửi ầm: “Con mẹ mày! Lại trả lời một vấn đề à? Có thể đổi lại
trò khác hay không hả?”
Diệp Sở hiển nhiên không biết đây là một kiểu tâm lý biến thái độc ác.
Hắn đang cảm giác mình đang là một người làm công tác văn hóa, hơn nữa
còn đắm chìm trong ý tưởng vĩ đại ấy mà lấy làm âm thầm đắc ý.
“Ngươi muốn hỏi điều gì?” Động Lão Tam hoảng sợ nhìn Diệp Sở.
“Các ngươi có tin rằng ta đẹp trai như vậy, lúc trước đã từng bị nữ nhân làm chuyện bất chính hay không hả? Mà ta nhất định thề sống chết cũng
không chịu cho nên mới ngăn được chuyện ấy phát sinh. Có tin không hả?”
Diệp Sở nhướng mày nhìn ba người, giọng nói rất chân thành.
Ba tên đều kinh ngạc, trong lòng muốn chửi ầm lên. Chúng thầm nghĩ bằng
bộ dạng của mày mà có nữ nhân sinh lòng bất chính à? Chỉ có ngươi làm
chuyện bất chính với người ta mà người ta không chịu mới đúng! Nhưng tất nhiên tuy trong lòng mắng to, Động Lão Tam vẫn suy nghĩ và phản ứng cực nhanh: “Ưu tú như công tử thì nhất định nữ nhân nào có ý định gây
chuyện bất chính thì sẽ thất bại! Công tử làm sao có thể dính líu vào
những người như họ được chứ!”
“Các ngươi cũng cảm thấy như vậy à?” Diệp Sở cảm thấy ba người này có
tầm nhìn rất khá, bèn hưng phấn nói: “Ngươi nói, nếu sau này đụng phải
nữ nhân muốn làm chuyện bất chính, ta có thể ưỡn ngực miệt thị ả hay
không?”
“Hẳn là... Có thể...!!” Da đầu của bọn Động Lão Tam đã tê rần, thầm nghĩ rốt cuộc ngươi có thể đừng vô sỉ như thế được không?
“Ta cũng cảm thấy vậy!” Diệp Sở dương dương tự đắc: “Thấy các ngươi tinh mắt như vậy, ta tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi, hơn nữa sẽ cho
các ngươi một cơ hội lớn!”
Động Lão Tam thấy Diệp Sở cười rất vui vẻ, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm ít nhiều: “Giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
“Chờ ta cho ngươi cơ hội lớn xong rồi hẵng nói!” Diệp Sở cười cười với
ba người: “Chẳng lẽ các ngươi không tò mò rằng cơ hội lớn ta sẽ cho các
ngươi là gì à?”
Thấy ánh mắt của ba người quả nhiên bị hắn hấp dẫn đều dồn cả vào mình,
Diệp Sở hai tay hợp thập, nói với vẻ vô cùng thành kính: “Phật dạy:
người đời đều hướng về Cực lạc. Các ngươi không biết đường, ta tình
nguyện đưa các ngươi đi trước! Phật có thể độ người, ta cũng vậy! Tránh
cho các ngươi sống trên đời một cách đau khổ.”
Diệp Sở nói xong đột nhiên xuất thủ, tung một chưởng mang theo sức nặng
ngàn cân đánh thẳng vào yết hầu của đối phương, có thể nghe rõ tiếng
xương cổ họng của đối phương đang vỡ nát.
Xuất ra ba chưởng liên tiếp, trong cơn hoảng sợ, khí tức của ba người đã đứt đoạn. Diệp Sở tiện tay lục soát lên người ba tên này một lượt, lấy
ra tất cả vật tùy thân của chúng. Trên người chúng có không ít vật đáng
giá, nhưng Diệp Sở khinh thường tiện tay vất cả sang một bên. Duy chỉ có một hộp ngọc lớn cỡ bàn tay lấy từ túi của Động Lão Tam, sau khi đánh
giá một phen, Diệp Sở nhận thấy nó có niên đại rất xưa nên thầm nghĩ:
chẳng lẽ đây là thứ lấy được trong mộ Đại tướng quân sao?
Diệp Sở tiện tay nhét mấy thứ đó vào trong ngực, cũng không vội mở ra xem.
...
Xử lý ba người kia cũng không tốn bao nhiêu thời gian, sau khi đi khỏi
mảnh đất kia, Diệp Sở đã thấy Đàm Diệu Đồng đứng chờ mình. Thấy hắn xuất hiện, nàng bước về phía hắn rồi nói: “Ngươi đã trở lại!”
“Có làm nàng sợ không?” Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng xinh đẹp dịu dàng,
một vẻ đẹp khiến ai cũng muốn nâng niu. Nàng nhìn Diệp Sở mà mắt như có
sóng nước long lanh, phối hợp với khuôn mặt dồi phấn ửng hồng như say
rượu, vô cùng câu hồn đoạt phách.
Đàm Diệu Đồng lắc đầu, vốn đang muốn cất lời chê bai nhưng lại thấy Diệp Sở vẫn tròn mắt nhìn mình, tâm trạng nàng mới khá lên một tí, bèn gật
đầu đáp: “Có hơi hơi, nhưng chưa từng chứng kiến cảnh quyết đấu!”
Diệp Sở thầm nghĩ cũng phải thôi, một cô bé dịu dàng như thế thì ai dám để nàng chứng kiến mấy cảnh máu me thế cho được!
“Thật xin lỗi!” Diệp Sở nhún vai đáp với vẻ vô tội: “Vốn cho rằng bọn
chúng không thể đuổi kịp ta trong một thời gian ngắn, nhưng không ngờ đã tới nhanh đến như vậy, làm hỏng cả tâm trạng thưởng hồ của nàng!”
Đàm Diệu Đồng lắc đầu, trong lòng dấy lên một cơn xúc động khác. Nhìn
thiếu niên có vẻ lãng tử trước mặt, nàng cảm thấy hắn không giống bất kỳ một ai. Tuy biết rõ có ba Tu hành giả mà hắn không thể chống nổi đuổi
giết, nhưng lại vẫn đồng ý với thỉnh cầu của mình.
“Không biết ngươi ngu thật hay có bản lĩnh thật nữa!” Đàm Diệu Đồng nhớ
lại cảnh hữu kinh vô hiểm vừa rồi mà không khỏi phá lên cười khanh
khách. Tiếng cười như chuông gió phối hợp với khuôn mặt kiều mị, thật sự là một cô bé vô tư!
“Khi ta còn bé thì có một vinh dự, đó là được hai vị tiên sinh thông
thái nhất Nghiêu thành dạy học văn viết chữ, nhưng chỉ ba ngày sau họ
không chịu nổi bèn treo ngược tự sát.” Diệp Sở thở dài kể.
“Tại sao?” Đàm Diệu Đồng không hiểu vì sao Diệp Sở chợt kể chuyện này.
“Bọn họ nói, chữ nghĩa bọn họ tích cóp mấy chục năm, chỉ ba ngày ta đã
đạt đến trình độ bọn họ, nên không còn niềm vui sống nữa!” Diệp Sở thở
dài, nói tiếp: “Nàng nói xem, cần gì phải làm vậy chứ? Dù sao con người
phải có chênh lệch mà!”
“Hi hi... Ha ha ha... Tin ngươi mới lạ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Diệu Đồng đỏ hồng, nhìn Diệp Sở thở dài và vẻ mặt nặng nề của hắn bèn thầm
nghĩ, vì sao hắn không biết đỏ mặt vậy?
“Ta thấy ngươi rất ngu thì có!” Đàm Diệu Đồng nhìn Diệp Sở đang trưng ra vẻ mặt vô tội, che miệng cười nói.
“Hay! Mạo hiểm đưa nàng ngắm cảnh hồ, vậy mà bị mắng là thằng ngu!” Diệp Sở ra vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ do tính tình ta quá lương thiện, không biết
cách cự tuyệt người ta mà!”
“...”
Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở nói chuyện rất có sức hút, có điều Tình Văn
Đình nói cũng đúng: Tin Diệp Sở thì bị hắn bán còn phải đếm tiền hộ hắn!
“Ta đưa nàng ngắm Hàn hồ tiếp nhé! Sau cơn mưa, Hàn hồ vẫn còn nhiều nơi đáng để đi lắm!” Diệp Sở cười với Đàm Diệu Đồng.
“Thật không?” Đàm Diệu Đồng khá hưng phấn, nhưng khi nhìn bộ dạng Diệp
Sở đã rất lôi thôi, nhớ lại hắn vừa có một cuộc ác chiến thì bèn lắc đầu nói: “Để lần sau! Ngươi mới vừa...”
“Không sao! Chỉ là loại tép riu mà thôi, không tạo thành ảnh hưởng gì!”
Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng đang mắt tròn mắt dẹt mà nói: “Chốt lại, nàng có thể ngắm ta ít một chút có được không?”
Câu nói này khiến Đàm Diệu Đồng cảm thấy Diệp Sở quá bại hoại rồi. Tên
này bị bệnh gì vậy? Mình còn chưa so đo, hắn lại không biết xấu hổ mà cứ tự sướng trước mặt mình liên tục thế à?