Diệp Sở lắc lắc cánh tay, lực đạo của Động Lão Tam rất hung mãnh, một kích
vừa rồi đã chấn cánh tay hắn đến phát run. Hắn đưa mắt nhìn ba tên này,
vẻ mặt nghiêm lại. Muốn cản một trong ba người này là chuyện đơn giản
nhưng nếu ba người đồng loạt ra tay thì thì hắn lực bất tòng tâm. Nhìn
thoáng qua Đàm Diệu Đồng, Diệp Sở thở hắt khẽ ra, kình khí trong người
cuộn trào rồi quán thâu vào cánh tay.
Thấy Diệp Sở không cam lòng nhận thua, còn dám vọng tưởng chiến với ba
người mình, Động Lão Tam nhìn Diệp Sở đầy khinh khỉnh, đôi tay vung ra
rồi hợp lại mang theo thế công bá đạo đánh thẳng vào ngực Diệp Sở.
“Một Hóa ý cảnh mà thôi, lại dám mơ tưởng ngăn cản ta à?” Động Lão Tam
cười khẩy, múa tay tác động linh khí bản thân lên linh khí bốn phía. Khi động thủ, y lập tức phát ra thế công Tiên thiên cảnh khủng khiếp, hòng
một kích áp chế Diệp Sở.
“Không khỏi quá xem thường ta!” Diệp Sở trừng mắt nhìn Động Lão Tam,
quét ngang một chưởng hiểm ác bắn thẳng vào cổ họng y khiến Động Lão Tam không thể không thu tay về đỡ. Lực đạo một chưởng này trùng kích lên
cánh tay y, thế công sắc bén làm cho y bị chấn lùi về sau mấy bước.
Tất nhiên, Diệp Sở cũng không tốt hơn là mấy, cũng bị chấn lui mấy bước.
“Lão Tam!” Hai động chủ còn lại thấy thế vội vàng tiến lên, muốn đồng loạt ra tay với Diệp Sở.
“Không cần!” Động Lão Tam đưa tay ngăn hai người lại, giũ giũ cánh tay
đã khá tê dại mà nói: “Một Hóa ý cảnh mà thôi, ba người chúng ta cùng
xuất thủ thì không khỏi quá coi trọng hắn. Các ngươi canh giữ hai bên,
đừng để hắn chạy thêm lần nữa!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng ngay sau đó cùng gật đầu ngăn chặn đường lui, nhìn Động Lão Tam xông về phía Diệp Sở.
“Chỉ bằng một mình ngươi mà cũng mơ làm gì được ta à!” Diệp Sở cười lớn, tung ra Kim Cương Chưởng mang theo lực chí cương bá đạo va chạm cùng
quyền thế của Động Lão Tam. Lúc hai người cùng xoay ngược lại, Diệp Sở
quét ra một cước, đồng thời Động Lão Tam cũng một cước phóng tới.
Hai cước có thể khai sơn phá thạch đụng mạnh vào nhau, bộc phát ra một
tiếng trầm đục. Diệp Sở và đối phương cùng thối lui, ai cũng cảm thấy
bàn chân đau đớn, toàn thân loạng choạng lui về phía sau.
“Diệp Sở!” Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở khuỵu một gối chống xuống đất để
giữ thăng bằng, ngay cả gấu quần cũng rách toạc thì không nén nổi bèn hô lớn với thanh âm lo lắng.
Đôi tay của Đàm Diệu Đồng không biết đã siết chặt tự bao giờ, bên trên
bắt đầu lóe lên ánh sáng sắc lẹm nhưng lại không hội tụ được.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đàm Diệu Đồng, Diệp Sở lắc đầu rồi thở hắt ra, nhìn Động Lão Tam quát: “Lại đến!”
Động Lão Tam nhìn xuống chân mình đã thấy một cục u bầm tím, điều này
khiến y cau mày. Rõ ràng đối phương còn chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh
nhưng lại có sức mạnh như thế, đây là chuyện y chưa từng thấy qua.
“Thủ đoạn không tệ! Ngươi là ai?” Động Lão Tam trừng mắt nhìn Diệp Sở,
thầm nghĩ có thể tài bồi ra một Tu hành giả kiểu này thì thế lực sau
lưng hẳn là không tệ.
“Bằng các ngươi còn chưa đủ tư cách biết được!” Diệp Sở quát lên, coi
như hắn có tự xưng mình là Diệp Sở cũng vô dụng. Lúc này, dù đối phương
có e ngại thân phận của mình, thì cũng sẽ nghĩ đến cách giết hắn cho yên chuyện.
Càng rõ thân phận của mình, đối phương càng sẽ muốn giết mình. Bởi vì chúng sợ mình sẽ trả thù.
“Nếu không chịu nói, thì xuống thưa với Diêm vương đi!” Động Lão Tam
rống lên, trong nháy mắt đã vung tay phát ra thế công mãnh liệt, từng
kích một nối tiếp nhau quét tới như mây trôi nước chảy. Mỗi một kích đều mang lực lượng bá đạo, phong tỏa hoàn toàn đường lui từ trên xuống dưới của Diệp Sở, vô cùng hiểm ác.
Động Lão Tam không muốn tiếp tục dây dưa với Diệp Sở nữa. Dù gặp một Hóa ý cảnh quái dị như vậy, khi y công kích dồn dập như thế thì đủ áp chế
hắn rồi.
Trong lòng bay tay của Đàm Diệu Đồng đã mướt mồ hôi, nhìn chăm chăm về
phía trước mà lo lắng cho tình cảnh của Diệp Sở, nhưng chỉ thấy Diệp Sở
quay đầu lại cười với mình, lắc đầu nói: “Một mình y không làm gì được
ta đâu!”
Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở rơi vào cơn mưa công kích của đối phương,
nhưng mỗi một lần đều có thể tránh hiểm sát chiêu của y thì cũng thoáng
yên tâm.
“Lúc này còn bụng dạ an ủi mỹ nhân, quả nhiên là công tử phong lưu!”
Động Lão Tam cười khẩy, hóa chưởng thành đao bổ thẳng vào cổ họng Diệp
Sở, dường như chỉ muốn chặt Diệp Sở làm đôi bằng một kích.
Diệp Sở không thèm đáp mà nghiêng đầu né tránh một kích đang bay tới,
đồng thời đưa chân chặn lại một cước đối phương đang phóng tới.
So với Sa Điền Vân, hiển nhiên công kích của Động Lão Tam còn hung mãnh
hơn nhiều, điều này cũng không lấy gì làm kì quái. Tam thập lục động
chuốc thù không ít, bình thường làm chuyện đốt nhà cướp của thường
xuyên. So với đám quốc sư Sa quốc quen lối sống an nhàn, bọn họ có kinh
nghiệm chiến đấu dồi dào hơn xa, chiến lực khi bộc phát cũng mạnh hơn
không ít.
Diệp Sở đối phó đã lộ vẻ kiệt sức nhưng suy cho cùng hắn là người xuất
thế từ Vô Tâm Phong – Thanh Di Sơn. Đám người điên ấy thỉnh thoảng cũng
chỉ dạy hắn ít nhiều, cho dù cảnh giới kém Động Lão Tam nhưng y muốn
đánh bại hắn trong một thời gian ngắn là điều rất khó.
“Lão Tam, không đùa nữa! Tốc chiến tốc thắng, giải quyết hắn nhanh đi!”
Động Lão Tứ quát lớn ẩn chứa ý bất mãn. Bọn họ đến Nghiêu thành không
phải để chơi mà có rất nhiều việc cần làm.
“Mẹ kiếp!” Động Lão Tam tức muốn bể phổi bèn quát lớn, thầm nghĩ mình
giỡn chơi hồi nào chứ!? Đối phương bộc phát chiến lực không kém y là
bao, muốn hạ đối phương cũng không phải là chuyện một thời nửa khắc!
“Chết đi!” Động Lão Tam đã rất giận bèn quét nhanh ra một cước, tay hóa chưởng thành trảo hung hăng chụp vào Diệp Sở.
Một trảo đó đã khẽ sượt qua tay Diệp Sở khiến ống tay áo của hắn rách
toạc. Diệp Sở bổ ra một chưởng ngăn lại cước chiêu của Động Lão Tam đang phóng vào ngực mình. Hắn bị chấn lui lảo đảo lùi về phía sau để lại mấy dấu sâu hoắm trên mặt cỏ.
Động Lão Tam thấy Diệp Sở lại thoát khỏi thế công liên hoàn của mình,
sắc mặt âm trầm đến cực điểm. Lão Tứ và Lão Ngũ cũng bất ngờ bèn đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều phát hiện căn bản là Động Lão Tam không phải đang đùa với Diệp Sở, mà người này quả thực có thủ đoạn khiến Động Lão Tam
vô năng vô lực.
“Chỉ là một Hóa ý cảnh nhưng quả thật đã ngoài dự liệu của chúng ta!”
Động Lão Tứ và Động Lão Ngũ đánh mắt ra hiệu cho nhau, một trái một phải vây lấy hai bên Diệp Sở: “Động Lão Tam, chúng ta đồng loạt ra tay đi!”
“Hừ!” Động Lão Tam khịt mũi nhưng không hề cự tuyệt lời đề nghị này. Tất nhiên là y có lòng tin giải quyết được Diệp Sở, bất quá y không muốn
xuống nước mà thôi. Nếu hai người kia nguyện ý cùng mình xuất thủ, vậy
thì không còn gì tốt hơn!
Đàm Diệu Đồng nhìn ba người cùng vây quanh Diệp Sở thì khẩn trương đến
mức khuôn mặt nhỏ đột ngột đỏ hồng. Đôi tú quyền của nàng siết chặt,
vầng sáng nơi cánh tay chuyển động nhanh hơn. Đàm Diệu Đồng muốn đứng ra nhưng vần sáng trên đôi tay nàng căn bản không thể ngưng tụ khiến đôi
mắt mỹ lệ của nàng bối rối. Nàng chưa từng đánh nhau, cũng chưa từng
chứng kiến cảnh giao đấu hung ác và khốc liệt đến như vậy.
Diệp Sở không hề hay biết lúc này Đàm Diệu Đồng đã gấp đến quay mòng
mòng. Hắn nhìn ba người đang vây quanh mình mà thở dài thườn thượt, thầm nghĩ sao trước đó mình không mượn lực lượng của Tình Văn Đình diệt phức ba tên này cho rồi. Giờ ngẫm lại căn bản đã hết kịp rồi!
“Ba tên Tiên thiên cảnh đối chiến mình ta? Quả nhiên quá đề cao ta mà!” Diệp Sở nhìn ba người, đột nhiên cười lớn.
Động Lão Tam hừ lạnh rồi nói: “Thật sự ngươi nên hãnh diện! Lúc này, nếu nói thật ngươi là ai, vì sao lại giết Động Thập Tam và có phải đã cướp
vật gì trong tay Động Thập Tam hay không thì có lẽ chúng ta sẽ để ngươi
được toàn thây!”
“Không phải ta chưa từng biết phong cách hành sự của Tam thập lục động
các ngươi! Dù ta có nói thì các ngươi sẽ để ta toàn thây à?” Diệp Sở nói tiếp: “Huống chi các ngươi còn chưa đủ tư cách biết ta là ai!”
“Nếu đã vậy thì ngươi phải chết!” Động Lão Tam khởi động kình khí toàn
thân, đánh mắt với hai người kia chuẩn bị hợp lực xuất thủ giết chết
Diệp Sở.
“Dừng tay!” Đàm Diệu Đồng nóng vội quát lên. Tuy vừa rồi Diệp Sở đã
khiến mình kinh ngạc bằng cách lấy thực lực Hóa ý cảnh đánh ngang tay
với Tiên thiên cảnh, nhưng nàng không cho rằng Diệp Sở có thể chống được một lúc ba Tiên thiên cảnh. Đàm Diệu Đồng đã hối hận, trước kia trưởng
bối đã phí công để nàng cố gắng tu hành nhưng nàng không muốn. Hiện tại, dù có ý sử dụng vầng sáng trên cánh tay nhưng lại chịu phép, căn bản là không thể giúp Diệp Sở được điều gì.
Ba tên khát máu kia làm sao quan tâm đến Đàm Diệu Đồng, trong lòng chúng đã quyết định phải vây công, giết chết Diệp Sở cho rảnh nợ!
Nhìn khóe mắt Đàm Diệu Đồng đã đỏ rực, gương mặt kiều diễm đã tái mét,
Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng cười nói: “Không cần khẩn trương! Bọn chúng
muốn giết ta cũng không dễ như vậy! Thật sự cho rằng người có xuất xứ từ nơi đó lại dễ xử như thế sao?”
“Ráng hồng Hàn hồ vẫn còn, không cần lo lắng chuyện này mà khiến tâm trạng của nàng bị quấy rầy!”
Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở vẫn còn lòng dạ an ủi mình, trong lòng vừa
buồn vừa giận. Mình nào phải thứ không tim không phổi, lúc này làm gì
còn tâm tư ngắm cảnh đẹp Hàn hồ nữa đây?