"Ngươi không sao chứ?" Lúc Diệp Sở xuất hiện trước mặt Bạch Huyên, nàng liền
chạy đến trước mặt Diệp Sở, giương đôi mắt đẹp nhìn gã hết một lượt,
gương mặt kiều diễm đầy vẻ lo lắng mang một nét phong tình đến lạ.
Thấy Diệp Sở nhìn mình mỉm cười mà không nói lời nào, nàng tưởng là trên mặt mình có dính thứ gì, liền vuốt một cái rồi hỏi: "Sao vậy? Trên mặt
ta có dính cái gì à?"
Diệp Sở vốn định muốn trêu nàng vài câu nhưng thấy Bạch Báo ở bên cạnh nên hắn cũng liền bỏ đi ý nghĩ này.
"Bạch thúc, thúc đưa Dao Dao và Bạch Huyên tỷ đi trước đi!" Diệp Sở nhìn về phía hai người nói.
Diệp Sở lắc đầu đáp: "Còn có một ít dư nghiệt, không có chuyện gì quan
trọng đâu! Thúc dẫn Bạch Huyên tỷ rời đi, một chút nữa ta sẽ trở về
ngay."
Thấy đôi môi hồng tươi của Bạch Huyên mở ra như định nói điều gì, Diệp
Sở liền cười thốt: "Bạch Huyên tỷ yên tâm, không có chuyện gì lớn cả. Về nhà chờ ta là được rồi!"
Giọng Diệp Sở bình thản, rất có lòng tin. Mặc dù Bạch Huyên khá lo lắng
nhưng biết Diệp Sở có thể đánh bại cả Tiên thiên cảnh. Nàng nghĩ thầm ở
Nghiêu thành chắc cũng không có ai có thể hạ được hắn nên mới dằn lòng
xuống.
Nhìn Bạch Báo và Bạch Huyên đã đi khỏi, sắc mặt Diệp Sở liền cứng lại.
Đối phương có đến ba Tiên thiên cảnh, đó là một thế lực kinh khủng. Hắn
có thể đánh với một tên Tiên thiên cảnh là không sai nhưng đối mặt với
hai tên thì vô cùng nguy hiểm. Đối mặt với ba tên, nếu như không cẩn
thận thì có lẽ sẽ uổng mạng.
Nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn chúng tìm ra Bạch Báo được! Mặc dù
không lâu nữa Bạch Báo sẽ đột phá lên Tiên thiên cảnh nhưng dù sao bây
giờ vẫn chưa đến lúc. Căn bản ông ta không phải là đối thủ của Tiên
thiên thì làm sao bảo vệ Bạch Huyên và Dao Dao chứ.
"Xem ra phải mời Tình Văn Đình hỗ trợ rồi!" Diệp Sở thầm nhủ. Thực lực
Tình Văn Đình vượt xa hắn, chuyện này cũng không có gì là kì quái cả.
Tình Văn Đình chính là Thánh nữ nha! Tu luyện nhiều năm đến như vậy mà
kém hơn một tên tu hành mới ba năm như mình thì nàng đã bị người ta lột
cái mão Thánh nữ lâu rồi.
Có điều, nếu mời Tình Văn Đình xuất thủ thì nàng nhất định sẽ biết được chuyện Bạch Báo xông vào mộ Đại tướng quân ngay.
"So vói chuyện mấy tên này tìm Bạch Báo phiền toái thì Tình Văn Đình
chắc vẫn còn nghe ta, cũng không đến nỗi đến lợi dụ uy hiếp Bạch Báo!"
Diệp Sở thở dài, toan chạy tới Hàn Hồ thì có tiếng bước chân truyền đến
từ xa. Sắc mặt Diệp Sở liền kịch biến nói: "Đáng chết thật! Bọn chúng
trở lại à?"
Diệp Sở liền nhảy vào trong đạo quán, trốn vào một góc thì thấy có ba
người vừa nói vừa cười đi tới chỗ hắn. Nhìn vẻ mặt cao hứng của chúng
thì hiển nhiên bọn họ đã có thu hoạch khi truy sát người tiến vào mộ Đại tướng quân khác.
"Động Thập Nhất..."
Ba người đi tới trước đạo quán hô lên mấy tiếng, nhưng đã mấy câu mà lại không nghe thấy ai đáp lại tiếng nào thì liền liếc mắt nhìn nhau, sắc
mặt liền trở nên thận trọng. Chúng rút binh khí ra rồi chầm chậm tiến
vào đạo quán.
Khi bọn chúng tiến vào, thấy xác người đầy đất thì vẻ mặt âm trầm cùng
cực. Sau khi kiểm tra một lần thì không hề phát hiện ra một ai, không
còn ai còn sống cả.
"Thủ đoạn hung tàn thật, một người sống cũng không lưu, khốn thật! Là ai làm?" Động Lão Tam quát lên, vẻ mặt bặm trợn hung tàn.
"Soạt..."
Trong lúc ba tên động chủ đang giận tím mặt thì trong một góc đạo quán
liền khẽ vang lên tiếng động. Ba tên cứng hết cả người, liền quay đầu
nhìn thì chợt thấy một bóng người đang vọt ra ngoài cực nhanh.
"Đuổi theo!" Ba tên động chủ lập tức phản ứng, liền bắn nhanh theo nhắm hướng Diệp Sở đuổi theo.
Tốc độ Diệp Sở cực nhanh, chỉ một loáng đã chạy khỏi ngoài đạo quán đến
chục thước. Nhưng ba tên này đều là Tiên thiên cảnh, tốc độ cũng không
chậm nên cũng bám sát Diệp Sở. Mặc dù không đuổi tới ngay nhưng Diệp Sở
muốn thoát khỏi bọn họ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
"Đứng lại cho bản động chủ!" Ba tên động chủ rống giận, hàn quang đầy
đáy mắt. Ở cái vương quốc nhỏ như Nghiêu quốc này mà lại có kẻ dám giết
người của Tam thập lục động. Đúng là không biết sống chết!
"Có bản lãnh đuổi theo rồi hãy nói!" Diệp Sở cười nhạo đáp rồi ngoặt người một cái, đã luồn vào một con hẻm nhỏ.
Ở Nghiêu thành, Diệp Sở thuộc đường hơn bọn họ. Mặc dù đối phương là ba
Tiên thiên cảnh nhưng Diệp Sở thật sự muốn xem xem bọn họ có đuổi kịp
hắn hay không.
"Phân ra ba đường, nhất định phải bắt lại này!" Động Lão Tam nhìn thấy
Diệp Sở đã chui vào con hẻm liền quay sang nói với hai tên bên cạnh. Y
rất rõ, phe mình cũng không quá quen thuộc địa hình Nghiêu thành. Nếu đã không có ưu thế này thì chỉ còn cách bao vây để bù lại mà thôi.
"Ngươi trốn không thoát đâu!" Động Lão Tam bám theo Diệp Sở rất sát,
muốn dùng lời nói gây áp lực khiến Diệp Sở hoảng loạn sơ xuất.
"Ngươi đuổi không kịp ta đâu!" Diệp Sở mỉa lại, lại ngoặt một cái liền luồn sang một con hẻm khác.
"Chết tiệt!"
Nhìn Diệp Sở đã mất dạng, Động Lão Tam tức cành hông bèn tăng tốc đến
cực hạn nhào vào con hẻm. Nhưng y đã chậm một nhịp, lúc này chỉ nhìn
thấy bóng lưng của Diệp Sở loáng qua một cái mà thôi.
Diệp Sở luồn lách vào vô số ngõ ngách ở Nghiêu thành, khóe miệng cong
lên khinh thường. Thầm nghĩ cái thân thể này lúc trước ở Nghiêu thành
không chuyện ác nào mà không làm, sự quen thuộc đối với Nghiêu thành là
không cần bàn cãi. Tốc độ của hắn vốn không hề thua kém Tiên thiên cảnh
bình thường, trong hoàn cảnh như vậy mà ba người bọn họ muốn bắt được
hắn thì đúng là nằm mơ.
"Oành..."
Tiếng sấm vang rền, trời đột nhiên mưa như trút nước. Hôm nay sắc trời
từ sáng đã bắt đầu âm u rồi, trời mưa cũng không khiến Diệp Sở bất ngờ.
Lúc này trời mưa khiến Diệp Sở liền nở nụ cười.
Có cơn mưa ngăn cản, bọn chúng muốn bao vây tiêu diệt hắn sẽ khó hơn rất nhiều.
Diệp Sở chui vào một con hẻm nữa, nhắm hướng Hàn Hồ chạy tới. Có cơn mưa to trợ giúp, Diệp Sở đã hoàn toàn có thể dẫn dụ ba tên động chủ đi tới
Hàn hồ.
Lúc Tình Văn Đình ra tay hợp lực cùng hắn thì ba tên này không hề đáng lo. Giết ba người này thì Bạch Báo càng thêm an toàn.
Diệp Sở nhắm Hàn Hồ chạy tới. Lúc Diệp Sở đang tìm chiếc thuyền của Tình Văn Đình đang ở thì bên tai khẽ truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Diệp Sở! Sao ngươi ở đây?" Âm thanh trong trẻo đầy vẻ mừng vui vang
lên. Diệp Sở liền quay sang thì thấy thấy một thiếu nữ đang cầm chiếc ô
màu xanh, người vận trường bào màu lam thanh lệ thoát tục đang đủng đỉnh tự nhiên đi trong mưa, phảng phất như một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần. Dưới chân nước mưa đục ngầu chảy xuôi, gương mặt động nhân ửng đỏ nổi bật lên làn da trắng nõn kiều mị.
"Diệu Đồng!" Diệp Sở không nghĩ tới sẽ gặp được Đàm Diệu Đồng, khẽ nhìn
thoáng về phía sau thầm nghĩ chắc là ba tên đó bị mình xoay váng đầu
rồi, muốn đuổi tới đây còn cần một lúc nữa.
Tâm tình Diệp Sở khẽ buông lỏng, cười nhìn Đàm Diệu Đồng đáp: "Làm sao
ngươi ở đây một mình vậy? Không sợ lưu manh ở Nghiêu thành thấy ngươi
xinh đẹp như vậy sẽ bắt đi mất à?"
Câu nói này liền khiến Đàm Diệu Đồng duyên dáng bật cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo như mưa thánh thót động lòng người.
"Hôm nay Văn Đình có đến Nghiêu thành hỏi thăm ra được vài chuyện của
ngươi. Nghe nói ba năm trước ngươi chính là đệ nhất lưu manh ở Nghiêu
thành nha. Nhưng không biết dạo này ngươi làm gì mà lãng tử hồi đầu, là
một anh hùng đây?" Đàm Diệu Đồng nghĩ đến bộ dáng Diệp Tĩnh Vân nghe
được là có người nói Diệp Sở là anh hùng thì há hốc ra sao, nàng liền
cảm thấy buồn cười.
Nàng cũng vô cùng kinh ngạc thanh danh Diệp Sở ba năm trước ở Nghiêu
thành lại bại hoại đến độ như thế. Đôi mắt đẹp ngó chừng Diệp Sở, cảm
thấy hảo hữu Tình Văn Đình của mình đúng là có ý tứ.
"Vậy ngươi không sợ tên lưu manh ta làm gì với ngươi à?" Diệp Sở cười
hỏi, thầm nghĩ đám Tình Văn Đình đúng là rảnh rỗi mà, quả thật là đi hỏi thăm.
"Ngươi không dám đâu!" Đàm Diệu Đồng cong môi đáp, bờ môi đỏ bọng sáng
bóng hé ra đáp: "Ha ha, ngươi không phải là đã hứa sẽ dẫn ta đi ngắm
cảnh mưa Hàn hồ sao? Vậy thì dẫn ta đi nhé!"
"Bây giờ?" Diệp Sở kinh ngạc nhìn Đàm Diệu Đồng hỏi, lại không nhịn được mà quay lại phía sau ngó chừng.
"Ngươi gạt ta à?" Đàm Diệu Đồng giương đôi mắt đẹp nhìn Diệp Sở hỏi, đợi câu trả lời của hắn.