“Diệp Sở! Trước giờ Tam thập lục động làm việc càn rỡ hung tàn, chúng ta...”
Bạch Báo thấy Diệp Sở không hề ẩn nấp, dẫn mình và Bạch Huyên đi tới
thẳng trước mặt bọn chúng, không kiềm được cau mày nhắc nhở.
Hắn biết Diệp Sở chiến được với Tiên thiên cảnh, nhưng Dao Dao vẫn còn
trong tay bọn chúng. Nếu hành động dại dột khiến chúng bất mãn ra tay
với cô bé thì phải làm sao?
“Bạch thúc cứ tin tưởng ta, sẽ không có việc gì!” Diệp Sở nhìn Bạch Báo
lắc lắc đầu, trên mặt vẫn nụ cười đó, giọng nói bình thản dường như
chuyện trước mắt rất bình thường.
“Nhưng mà…”
“Tin tưởng ta! Bọn họ không dám làm gì Dao Dao đâu, con bé sẽ vô cùng an toàn.”
Diệp Sở ngắt lời Bạch Báo. Nếu như Tam thập lục động đã quên mất tên mình, vậy thì hắn sẽ khắc ghi nó vào não chúng một lần nữa.
Đi thẳng tới ngôi đạo quán liêu xiêu, Bạch Báo nói đám người kia đang
bên trong. Hắn và Bạch Huyên đi vào, ngay tắp lự đã kinh động bọn chúng. Cả bọn nhìn thấy Bạch Báo tới thì tên cầm đầu bước ra quát to: “Đồ
chúng ta muốn đã cầm tới chưa?”
Bạch Báo chưa kịp mở miệng thì Diệp Sở đã tiến lên trước trả lời: “Động Thập Nhất, càng ngày càng làm chuyện ác không có giới hạn nhỉ? Có cả
thủ đoạn bắt cóc một đứa trẻ bốn tuổi làm con tin nữa đấy!”
Tam thập lục động chủ lấy số động làm tên, Động Thập Nhất thấy có người
nhận ra mình thì không khỏi phải nhíu mày, suy nghĩ xem kẻ trước mặt là
ai. Thật ra cũng khó trách, ban đầu đám người Diệp Sở đại náo Tam thập
lục động thì cũng chưa gặp hết từng động chủ một. Nhưng Diệp Sở lại nắm
rất rõ tư liệu về Tam thập lục động chủ, nên lập tức nhận ra ngay Động
Thập Nhất, kẻ thích cưỡng đoạt nhất trong Tam thập lục động.
“Ngươi là ai?” Động Thập Nhất và đám người nhìn chằm chằm Diệp Sở, không biết ở đâu xuất hiện ra tên này. Có điều, thấy Diệp Sở gọi được tên
mình nên không khỏi chú ý.
Diệp Sở không trả lời hắn mà đã tập trung trên người Dao Dao. Nhìn bề
ngoài thì con bé không hề hấn gì, nằm ngủ khá an bình. Thấy như vậy hắn
mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thả nó ra!” Diệp Sở nói với Động Thập Nhất.
“Tên tiểu tử kia, ngươi nói thả là thả sao? Không biết đại gia là ai
sao?” Động Thập Nhất cảm thấy buồn cười, đếch để ý chuyện Diệp Sở là ai
nữa, bèn quát to.
“Ngươi sẽ thả!” Diệp Sở nhìn Động Thập Nhất: “Vì ngươi không muốn Tam thập lục động bị tiêu diệt.”
Động Thập Nhất nghe được phát ngôn của Diệp Sở thì ban đầu còn sửng sốt
còn sau đó thì phá lên cười, cảm thấy tên thiếu niên trước mặt không
được bình thường. Tam thập lục động không hề kém cạnh so với một vương
quốc nhỏ, ở Nghiêu quốc bọn họ chả sợ bố con nhà nào. Kẻ này cứ mở miệng là tiêu diệt Tam thập lục động, hắn tưởng hắn là trời chắc?!
“Ngươi chém gió với ai thế?!” Động Thập Nhất nhìn về phía Bạch Báo nói:
“Giao đồ ra đây, nếu không ngươi sẽ thấy con bé đáng yêu kia chết ở chỗ
này.”
“Ngươi không dám làm thế!” Diệp Sở liếc nhìn Động Thập Nhất: “Lần trước
áp trại phu nhân Động Thập Bát bị bắt đi để bồi thường. Lần này nếu
ngươi dám đụng vào con bé thì Tam thập lục động không cần phải tồn tại
chi cho chật đất nữa.”
Chỉ một câu nói đó thôi đã khiến cả đám người hoảng loạn, nhìn Diệp Sở
chằm chằm, trên nét mặt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi: “Rốt cuộc ngươi là kẻ
nào?”
Động Thập Nhất không thể không hoảng sợ. Tin tức áp trại phu nhân của
lão Thập Bát bị bắt đã được họ phong tỏa. Cho dù người của Tam thập lục
động thì cũng có rất ít kẻ biết được tin này. Nhưng tên thiếu niên trước mặt là người ngoài, làm sao bọn họ không hoảng sợ cho được?!
Năm đó có một đám thiếu niên đại náo Tam thập lục động, bọn họ đã từng
tính chuyện trả thù nhưng sau đó lại biết được đám thiếu niên này có
thân phận vô cùng kinh khủng, không những có thế tử thế gia cổ xưa của
Đế quốc, mà thậm chí có cả bóng dáng của Thánh nữ điện hạ.
Thân phận của bất cứ người nào cũng đủ san bằng Tam thập lục động của
bọn họ. Ban đâu họ còn sợ bị mấy thế lực lớn này liên thủ diệt trừ,
khiến cả bọn lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Nhưng lo lắng một hồi lầu vẫn không thấy ai đến gây sự với Tam thập lục
động, bọn họ mới dần yên lòng, cho rằng chẳng qua là đám đệ tử thế gia
đột nhiên nổi máu xung thiên đi đại náo Tam thập lục động tìm kích
thích, thế lực lớn phía sau bọn họ không hề có ý xuất thủ.
Nhưng không thể ngờ được, sau hơn một năm lại có người nhắc tới chuyện
đó, Động Thập Nhất hoài nghi Diệp Sở có quan hệ với đám người đó.
“Ta lặp lại một lần nữa, thả người. Bằng không chết!” Diệp Sở nhìn đối
phương nói, “Ta nghĩ Bàng gia rất vui lòng đạp bằng Tam thập lục động.”
Sắt mặt ĐộngThập Nhất tái nhợt không còn giọt máu, nữ nhân lão Thập Bát chính là bị bồi thường cho Bàng gia.
Không biết lai lịch của Diệp Sở nhưng mấy câu nói kia của hắn đã khiến
cho Động Thập Nhất hoảng sợ rồi, thêm nữa Diệp Sở lại nhìn hắn chằm
chằm, khiến Động Thập Nhất cắn chặt răng: “Thả người!”
Động Thập Nhất không thể không sợ, chọc giận đám thế gia cổ kia thì
chuyện bọn họ sống hôm nay không biết ngày mai là hoàn toàn có thể.
Bạch Huyên ngơ ngác nhận lấy Dao Dao từ trong tay Diệp Sở. Vốn nàng
tưởng tượng khi tới đây sẽ phải xảy ra hồi đại chiến nhưng ai ngờ chỉ
mấy câu nói của Diệp Sở đã khiến bọn họ phải thả Dao Dao ra rồi.
“Các hạ rốt cuộc là ai?” Động Thập Nhất hỏi Diệp Sở, mặc dù đã Dao Dao ra nhưng đám người vẫn đang vây quanh ba người.
“Ngươi còn chưa đủ tư cách biết ta là ai!” Diệp Sở nói: “Chờ Đại động chủ các ngươi tới rồi lại đến chào hỏi ta đi.”
"Ngươi..." Động Thập Nhất bị miệt thị như thế, sắc mặt đỏ bừng lên.
Diệp Sở nào quản hắn khỉ gió gì, nhìn hết một vòng đám người đang vây quanh: “Tránh ra!”
Người Tam thập lục động đưa mắt nhìn Động Thập Nhất. Hắn vẫn chưa nhận
ra Diệp Sở là ai, chỉ có thể âm trầm gật đầu, cho thủ hạ tránh ra một
lối đi.
"Các ngươi đi trước!" Diệp Sở nói với Bạch Huyên Bạch Báo.
Bạch Báo gật đầu, mang Bạch Huyên đi ra ngoài. Nhìn thấy bọn họ đã ra tới cửa, Diệp Sở cũng xoay người bước đi.
Nhưng ngay lúc Diệp Sở ra tới cửa thì bên tai vang lên tiếng gầm đầy giận dữ, “Ngươi tìm chết!”
Động Thập Nhất cầm trong tay búa dài, tung một phủ chém đến sau lưng
Diệp Sở. Trong tư tưởng, y nghĩ bất kể kẻ này là ai, chỉ cần đánh lén
giết chết hắn, tiếp đó giết luôn đám người Bạch Báo vậy thì còn ai biết
chuyện này do Tam thập lục động làm? Cho dù thân phận hắn có tôn quý đến đâu thì cũng không thể tránh thoát được.
Thực lực y không hề kém, đã đến Hóa ý cảnh đỉnh. Nếu như đánh lén thì
cho dù đối phương là Tiên thiên cảnh thì cũng chưa chắc đã đỡ nổi. Khuôn mặt y đỏ bừng lộ vẻ hưng phấn.
“Biết ngay các ngươi sẽ không an phận mà!” Diệp Sở sớm đoán ra được nên
ngay lúc trường phủ gần chạm vào người thì hắn đã nghiêng người tránh
được.
Trái tim Động Thập Nhất nhảy dựng lên, không ngờ thiếu niên này lại cảnh giác cao như vậy. Nhưng mà một khi quyết định ra tay thì y đã không còn đường lùi nữa, chỉ có thể giết chết đối phương mà thôi.
“Lần trước giết người ở Tam thập lục động chưa đủ cho trái tim các ngươi băng giá! Đã như vậy, ta sẽ khiến các ngươi có xuống Địa phủ cũng khắc
sâu trong trí nhớ.”
“Ngươi là Diệp Sở?!” Động Thập Nhất chợt nhận ra nhớ tới một người, sắc mặt trắng bệch.
“Rốt cuộc cũng nhận ra rồi!” Diệp Sở nói: “Rất tiếc hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Sở đã động, tung cước vào tên võ giả ở bên
cạnh, có thể nghe rõ tiếng xương cốt vỡ vụn, tiếp đó hắn lại tung chân
sang một võ giả khác.
Xuất thủ tàn nhẫn sắc bén. Loại khí thế này trước đây chưa bao giờ Diệp
Sở thể hiện ra, lúc này từng chiêu của hắn đều cực kỳ đơn giản nhưng lại vô cùng tàn nhẫn độc ác. Nhất kích tất sát, không hề màu mè hoa lá
cành!