Nhược Thủy và Kim Oa Oa không về Đế đô cùng với Diệp Sở, bèn nhanh chóng chia tay. Đến lúc cuối, Kim Oa Oa không thể tiếp tục mè nheo với Nhược Thủy
chuyện ngọc bội nữa, hắn cảm thấy bất mãn hết sức, lòng nghĩ thầm sao
tên cùi bắp kia có mà bổn Tài thần lại không được?!
Nhìn đám người Nhược Thủy rời đi, Tình Văn Đình quay đầu nhìn Diệp Sở:
“Thân phận nàng tôn quý như vậy sao, là sư thúc tổ của ngươi?”
Diệp Sở lắc đầu nói: “Trước kia không nhận biết nàng, với lại không phải người trong núi!”
Tình Văn Đình càng thêm kinh ngạc. Nhớ tới phong tư của cô nàng kia,
Tình Văn Đình không khỏi xuýt xoa: “Quả nhiên là thần nữ trên đời!”
“Ta cũng không đi với các ngươi về Đế đô được. Với thân phận bản thân
đặc thù, lại có nguyên linh chân nguyên Đại tướng quân trong tay, không
ít người lòng tham nổi lên sẽ bí quá hóa liều.” Tình Văn Đình nói: “Ta
muốn quay về tông môn, nhờ mấy vị trưởng bối hiệp trợ ta luyện hóa
nguyên linh này.”
Diệp Sở biết mức độ hấp dẫn nguyên linh chân nguyên, cô nàng lo lắng
không phải không có đạo lý nên hắn vội gật đầu: “Qua một thời gian nữa
ta cũng phải quay về núi rồi!”
Tình Văn Đình nghe được những lời của Diệp Sở, không thèm để ý hắn nữa
liền bỏ đi. Tên này khốn kiếp quá, mình năn nỉ hắn dẫn lên núi không
biết bao nhiêu lần, giờ có cơ hội như vậy thì hắn lại hoàn toàn bỏ mặc
mình.
Bàng Thiệu nhìn đám người rời đi, quay đầu nhìn Diệp Sở than thở: “Quả
nhiên đáng tiếc! Chúng ta không nhận được gì trong mộ Đại tướng quân,
lãng phí bao nhiêu tinh lực mà lại làm việc không công.”
Diệp Sở cười cười chỉ vào lão giả sau lưng Bàng Thiệu: “Bàng gia nhận
được hai kiện Nhật Nguyệt chi khí, chuyến đi này không uổng phí rồi.”
Bàng Thiệu quay đầu nhìn Đại tu hành giả mình dẫn tới, ngay lập tức vui
vẻ trở lại. Chí bảo thì bọn họ không có năng lực cướp đoạt nhưng nhận
được hai kiện nhật nguyệt chi khí thì tốt lắm rồi.
Diệp Tĩnh Vân nhìn sang Diệp Sở, thấy hắn vẫn phóng đãng, lười nhác vô
cùng. Ánh mắt nàng sáng quắc quét từ trên xuống dưới, cảm giác như hắn
cố ý giả heo ăn thịt hổ, thậm chí cố tình bày ra bộ mặt bại hoại khiến
mọi người chán ghét, đến cuối cùng lột xác khiến ai nấy khiếp sợ.
Thực lực bản thân hắn thì không cần phải nói nữa, điều khiến nàng ngạc
nhiên là quan hệ với Tình Văn Đình và Bàng Thiệu không hề đơn giản. Giờ
lại lộ ra cả sư môn, từ trên người Kim Oa Oa và cô gái khiến ai nấy đều
si mê kia, ai cũng có thể nhận ra sư môn của hắn cường hãn đến mức nào.
Từ trước tới giờ Diệp Tĩnh Vân luôn cảm giác bản thân có sự ưu việt hơn
Diệp Sở, nhưng sau bao nhiêu tình huống phát sinh, lúc này lòng tự tin
của nàng giảm hẳn.
“Đừng nhìn ta chằm chằm như thế, dễ khiến người ta hiểu lằm ngươi yêu ta lắm!” Diệp Sở nói với Diệp Tĩnh Vân rất chân thành, ánh mắt dừng trên
cặp đùi của nàng không dời.
Diệp Tĩnh Vân mặc quần bó sát, chân thon dài hoàn toàn lộ ra ngoài. Vòng eo mảnh khảnh và kiều đồn vểnh cao hợp cùng một chỗ, tạo nên đường cong vô cùng hấp dẫn, hết sức gợi cảm.
Không thể không nói, đôi chân Diệp Tĩnh Vân quá dụ người, thu hút toàn bộ ánh mắt.
“Đắc tội hoàng tử Đế quốc, xem ngươi sống ở Đế đô làm sao đây?!” Thấy
ánh mắt Diệp Sở vẫn ‘đi lại’ trên đôi chân dài của mình, nàng tức giận
hừ lạnh, bản tính kẻ này chẳng đổi tí nào!
Diệp Sở nhún nhún vai, không hề lo lắng. Hoàng tử Đế quốc có hiềm khích
với hắn nhưng dù sao cũng không thể vận dụng toàn bộ lực lượng Đế quốc
đối phó mình.
Huống hồ còn có Bàng Thiệu ở đây! Với thân phận thế tử thế gia, địa vị
không kém hoàng tử bao nhiêu nên sẽ khiến y e dè. Huống hồ Diệp Sở nắm
rõ phong cách làm việc của hoàng thất, không quản chuyện tranh đấu của
người trẻ tuổi.
Diệp Sở một lòng chạy về Hoàng thành, ngoại trừ muốn tĩnh tâm nghiên cứu thỏi sắt đen thì hắn không quên ước định ban đầu với Bạch Huyên. Nghĩ
đến bộ dạng kiều diễm của nàng cùng với câu nói: “Buổi tối mới được!”
khiến hắn cảm giác rần rần, huyết mạch phun trào.
Bàng Thiệu thấy Diệp Sở lên đường nhanh chóng như ăn hỏa dược, không
nhịn được mắng to: “Tên khốn này hôm nay ăn xuân dược mịa rồi! Bình
thường lười nhác mà sao hôm nay gấp gáp như vậy? Chạy đi đầu thai à?!”
Bàng Thiệu miệng cứ lầm bầm đuổi theo tên Diệp Sở, khiến bản thân muốn xụi lơ luôn.
Bàng Thiệu chửi rủa nhưng không nhìn thẳng mặt Diệp Sở, nên không biết lúc này với hắn có thứ hiệu quả hơn cả xuân dược.
Trở lại Hoàng thành đã là chuyện mấy ngày sau. Hoàng Lâm đang dẫn Dao
Dao đi dạo Hoàng thành, thấy Diệp Sở trở lại, Hoàng Lâm hưng phấn nhào
lên, cười cười khoái trá nói với Diệp Sở: “Diệp Sở đại ca trở lại rồi!”
Diệp Sở đưa tay ra ôm lấy Dao Dao, cô bé hôn lên mặt hắn mấy cái, nhưng
lập tức lại bĩu môi: “Diệp Sở ca ca là đại phôi đản, lâu lắm rồi không
thấy ngươi! Không phải ca ca vứt bỏ chúng ta đấy chứ? Khó trách trong
thành nội cũ đều nói Diệp Sở vứt vợ bỏ con mất rồi!”
Diệp Sở suýt nữa bật ngửa ra đất, trợn mắt há mồm nhìn Dao Dao, nhưng ngay sau đó nhìn chằm chằm Hoàng Lâm.
Sắc mặt Hoàng Lâm đỏ ửng, quay đầu né tránh: “Đây không phải ta dạy, là Dao Dao đi qua thành nội cũ nghe được thôi.”
"..."
Diệp Sở cảm giác sau này phải cho Dao Dao cách Hoàng Lâm xa một tí, bằng không không biết sau này Dao Dao sẽ bị nàng làm hư đến mức nào.
“Bạch Huyên tỷ đâu?” Diệp Sở hỏi Hoàng Lâm.
Hoàng Lâm chỉ chỉ một hướng, Diệp Sở gật đầu đặt Dao Dao xuống, tỏ ý bảo cô bé đi chơi với Hoàng Lâm, tiếp đó hắn đi dần về phía đó.
Bạch Huyên mặc váy liền áo màu đen, phần cổ khoét hơi rộng nên có thể
thấy làn mềm mại da trắng như tuyết. Lưng Bạch Huyên hướng về phía Diệp
Sở, khuôn mặt xinh đẹp bị mái tóc đen nhánh che khuất, đôi mắt long lanh toát ra phong vận thành thục hấp dẫn vô cùng. Diệp Sở nhìn thấy không
kiềm được muốn chảy nước miếng.
Diệp Sở tiến tới trước, ôm lấy eo của Bạch Huyên. Nàng bị giật mình,
muốn nhảy dựng lên nhưng quay đầu nhìn thấy Diệp Sở nên vui mừng nói:
“Ngươi mới trở lại?”
Nụ cười vui mừng hiện rõ sự quyến rũ. Diệp Sở ôm Bạch Huyên, mùi hương
nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi hắn, thậm chí cảm giác được eo thon của
Bạch Huyên, kiều đồn vểnh cao, tư vị tuyệt vời không thể tả.
Tay Diệp Sở không hề thành thật luồn xuống dưới váy Bạch Huyên, đụng vào bắp đùi mịn màng của nàng.
Xúc cảm ấm áp khiến Bạch Huyên giật mình kêu lên, “A” một tiếng. Nàng đè tay Diệp Sở lại, khuôn mặt đỏ lên nóng bừng: “Không được lộn xộn!”
Bạch Huyên cũng cảm thấy tên Diệp Sở quá khốn kiếp háo sắc vô đối, nhưng mặc dù đã giãy dụa vẫn không thể ngăn được hắn. Bạch Huyên cảm thấy,
trước mặt tên háo sắc này không có chút sức kháng cự nào.
Bạch Huyên là thiếu nữ thanh xuân không hiểu phong tình, thân thể đẫy
đà, thục mĩ khiến từng nam nhân chẳng thể tự chủ nổi. Diệp Sở nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo mê người, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt long lanh
trong sáng như vệt nước làm người ta ý loạn tình mê, không thể kiềm lòng vội cúi đầu hôn tới.
“Đừng…”
Bạch Huyên muốn ngăn cản nhưng hai tay ôm Diệp Sở chặt hơn. Đầu lưỡi
Diệp Sở quấn quanh len lỏi vào khiến nàng thấy nóng rực và mê ly. Loại
cảm giác ấm áp thế này khiến hắn và nàng muốn nhiều hơn thế, hô hấp ngày càng nhanh hơn.