Chén vàng đầu mũi kiếm không ngừng xoay tròn, phát ra tiếng va chạm kim
loại leng keng. Nó đột nhiên xuất hiện khiến mấy Đại tu hành giả chuẩn
bị ra tay với Diệp Sở biến sắc, ánh mắt sáng lên cẩn thận quan sát xung
quanh.
“Ai? Lăn ra đây!”
Diệp Sở nhìn thấy cái chén vàng, tinh thần đang căng thẳng cuối cùng
cũng thả lỏng. Hắn quay sang nhìn Nhược Thủy thấy người khẽ nhíu mày rồi tú quyền cũng thả lỏng.
“A! Đông đúc quá ta, náo nhiệt thật! Có điều sao ai nấy đều rách rưới,
nghèo rớt mồng tơi thế này?” Một tiếng nói chợt vang lên, không biết từ
lúc nào trong sân xuất hiện một gã béo.
Không sai, là một tên béo, béo đến như Bàng Thiệu chỉ bằng một nửa hắn.
Đôi mắt híp lại, sống mũi tẹt, dẹt đét. Từng bộ phận của hắn thì rất ư
là í ẹ, đã vậy còn không cao, nhưng hết thảy tập trung trên một khuôn
mặt lại khiến người cảm giác thân thiết.
Hắn xuất hiện trong sân, miệng treo nụ cười. Nụ cười này hệt như của con nít, không chút tâm cơ khiến mọi người nghĩ rằng lòng dạ hắn thuần
khiết. Thật ra, điều khiến mọi người chú ý là trên người hắn, chỗ nào
cũng treo đầy kim ngọc phỉ thúy. Từ trên xuống dưới không đầu không phải trân bảo, thậm chí trên ngón tay nho nhỏ cũng có nhẫn phỉ thúy, vô cùng chói mắt.
Mọi người thấy trên người hắn đầy trân bảo, trong lòng ai cũng muốn đánh cướp. Lập tức trở thành đại phú đại quý, tử tôn mấy đời được bảo đảm
thì ai chẳng thích.
Cả người lộ ra vẻ vô hại, khuôn mặt mập mạp, da mặt trơn bóng còn mịn
màng hơn cả nữ nhân, nhìn rất đáng yêu. Ai gặp hắn rồi, mỗi lần sau đó
lại càng cảm thấy hắn đáng yêu hơn cả trẻ con.
“Ối vãi đệch, con cái nhà ai vậy? Trên người đầy trân bảo kim thạch,
đang muốn khoe của sao?” Bàng Thiệu không kiềm được thì thầm sau lưng
Diệp Sở. Nhưng hắn nghe được nên kéo mạnh bàn tử, tỏ ý bảo hắn đừng nói
lung tung. Trước mặt tên điên này mà nói ra những lời đó thì sau này
Bàng Thiệu khó mà sống yên ổn.
Chén vàng vẫn chuyển động trên mũi kiếm, phát ra tiếng kim loại đinh
đang. Mập mạp nhìn đám người đang thèm chảy nước, khẽ thở dài nói: “Cõi
đời này toàn kẻ nghèo, toàn người nghèo mà!”
Hắn vừa cảm thán xong thì đi tới trước mặt một tên Tu hành giả. Vì tiến
vào mộ huyệt nên quần áo trên người hắn rách rưới, nhìn vô cùng chật
vật.
“Thật đáng thương, nghèo đến mức y phục cũng không lành lặn nữa.” Mập
mạp thở dài đầy bi thương, lấy thỏi vàng trong lòng ngực, đưa tới trước
mặt y: “Tại ta quá giàu có khiến cho các ngươi chẳng còn gì nữa! Bổn tài thần cho ngươi chút vàng mua quần áo, nén đau thương đi…”
Gã Tu hành giả này muốn mắng to, lòng thầm nghĩ lão tử có tiền éo đến
mức phải xin bố thí như tên ăn mày à? Còn nữa, lão tử sống rất tốt, kiềm bi thương cái rắm á!
“Ta không cần!” Gã Tu hành giả ấy lắc đầu, mặt nhăn nhó.
“Cái gì? Ngươi không cần?” Kim Oa Oa trợn tròn mắt, tuy mắt híp híp
nhưng vẫn cố gắng hết sắc, mặt đầy nghi vấn: “Tài thần cho ngươi vàng mà ngươi nói không cần?!”
“Đúng vậy, ta không cần!” Nếu không phải cảm giác được tên này quỷ dị thì sợ rằng gã Tu hành giả này đã đã tát chết hắn.
“Ngươi thấy ta nghèo, khinh thường ta?” Kim Oa Oa giống như mèo bị dẫm
đuôi, khuôn mặt mập mạp vốn luôn bình dị gần gũi nhưng lúc này vặn vẹo
đáng sợ, bất kể đối phương có nhận thỏi vàng hay không liền ném thẳng
vào lồng ngực y.
Mọi người nhìn Kim Oa Oa đầy tò mò, nghĩ thầm tên mập này chắc đầu óc
không bình thường. Dù nhà ngươi giàu có nhưng sao lại có chuyện ép đối
phương nhận tiền kiểu này?!?
“Bổn tài thần có tiền, có tiền biết không!?” Kim Oa Oa không ngừng lặp
lại, lấy từng thỏi vàng từ trong ngực không ngừng ném vào người tên Tu
hành giả vừa cự tuyệt hắn.
“Ngươi không cần chính là xem thường ta!”
“Thần tài tặng cho ngươi, ngươi dám không nhận!”
“Khốn kiếp, có phải ngươi thấy bổn Tài thần không giàu như ngươi nến mới không nhận hả?”
“Bổn tài thần phú khả địch quốc, phi thế chưa là gì, phải là trân bảo tứ hải…”
Cứ từng câu nói của Kim Oa Oa thì lại có một thỏi vàng ném ra ngoài,
liên tục mười đĩnh đã ném ra. Một số người nhìn thấy lòng mắng to tên
phá sản, nghĩ thầm hài tử nhà ai lại điên như vậy, ném vàng như rác.
Nhưng khiến mọi người bất ngờ là Tu hành giả vừa cự tuyệt xong lại đứng
yên cho mấy thỏi vàng nện lên người, máu chảy đầm đìa, cuối cùng ăn một
phát ngay trán ngất luôn.
Ai nấy đều giật mình. Tên Tu hành giả kia đâu có yếu! Mặc dù chưa phải
Đại tu hành giả nhưng dù sao cũng là Nguyên linh cảnh, sao dễ dàng bị
mấy thỏi vàng đập hôn mê như vậy được!?
Kim Oa Oa thấy đối phương đã hôn mê lắc đầu nói: “Ta cũng biết ngươi xấu hổ vì ta giàu có hơn, không dám nhìn thẳng mặt nên đành phải hôn mê!”
Hắn đi thẳng tới trước, nhặt lấy mấy thỏi vàng trên mặt đất, từ từ bỏ vào trong ngực mình.
Đám người Bàng Thiệu thấy vậy đều há hốc mồm. Ai cũng tưởng tên mập này
không thèm nhìn lại mấy thỏi vàng, dù sao chính những cái đấy đã đập
ngất tên Tu hành giả vừa rồi.
Ngay lúc nhặt xong thỏi vàng cuối cùng, Kim Oa Oa lại đi tới trước mặt
một Tu hành giả khác, lại lấy ra thỏi vàng hỏi: “Ngươi sẽ không cự tuyệt bổn tài thần giống tên kia đấy chứ?!”
“Dĩ nhiên!” Đã có vết xe dỗ nên tên tu hành này biết phải trả lời thế
nào, vội vàng nhận lấy, nhưng thật ra trong lòng đang điên tiết, không
biết ở đâu xuất hiện tên mập mạp dở người đến như vậy.
Sau khi tên Tu hành giả biết thân biết phận nhận lấy vàng, thì mặt mày
Kim Oa Oa mới khôi phục lại tí xíu bộ dạng cả người vô hại lẫn khuôn mặt hiền hòa: “Phải thế chứ, bổn tài thận trước giờ hào phóng, tặng đồ sao
không nhận?”
Tên kia cũng phối hợp với Kim Oa Oa cười theo hắn, lòng lại nghĩ kẻ ngu
lúc nào cũng có, hình như năm nay đụng nhiều hơn, khi không lại có thỏi
vàng đủ tiêu xài trong một thời gian rồi.
Chỉ có Diệp Sở đồng cảm với tên Tu hành giả này. Bàng Thiệu ở bên cạnh
nghe hắn thì thầm nén bi thương thì hết sức bất ngờ, lòng cứ nghĩ sao vô duyên vô cớ tên này lại nói như thế.
Nhưng rất nhanh thôi, Bàng Thiệu đã biết Diệp Sở nói đến ai rồi.
“Ngươi nghe qua câu nói này chưa?” Kim Oa Oa đột nhiên quay sang hỏi Tu hành giả.
“Câu gì?” Tu hành giả thấp tha thấp thỏm, đang cất vàng vào trong ngực hết sức chậm rãi.
Kim Oa Oa không hề ngăn cản, mà lại cười híp mắt: “Hôm nay ta được người cứu tế, ngày khác ta phải cứu tế trăm nghìn vạn nghìn người!”
“Chưa từng nghe qua!” Tu hành giả nghĩ thầm: “Đây là câu chó má ai nói thế, sao chưa từng được nghe?!”
Tên mập lại cười: “Chưa từng nghe cũng không sao, bổn Tài thần chỉ hỏi
ngươi một vấn đề: Ngươi cảm giác mình đã là người nghèo nhất thiên hạ
chưa?”
“Dĩ nhiên là không!” Tên Tu hành giả lắc đầu. Mặc dù y không phải người
đại phú nhưng cũng xem như giàu có. Người nghèo nhất thiên hạ thì đã
chết đói không có ăn rồi.
Kim Oa Oa cười vang: “Vậy thì đúng rồi! Ngươi phải có ý thức trách nhiệm xã hội? Sao? Không biết cái đó là gì à? Được rồi, để ta lấy ví dụ.
Chẳng hạn như lúc này bổn tài thần cảm thấy ngươi rất nghèo, cho ngươi
một thỏi vàng, không cần ngươi tặng lại cho xã hội. Mà sau này ngươi
thấy người nghèo hơn, sinh lòng thiện tâm muốn giúp đỡ bọn họ cải thiện
cuộc sống. Có như vậy, cuộc sống mới tốt đẹp, thế giới mới hài hòa mọi
người ai cũng không còn nghèo nữa…”
“…”
Tên Tu hành giả rất muốn một cước đạp chết tên mập này, trong lòng thầm
chửi đâu ra nhiều chuyện từ thiện đẹp đẽ như vậy! Có điều tên trước mặt
quá quỷ dị, hắn không dám ra tay nên đành đưa đẩy: “Đương nhiên, ta nhất định có ý thức trách nhiệm xã hội.”