Sét Đánh Xuyên Qua
Edit: Nhược Nhi
Beta: Nguyệt
Công tử sắc mặt hơi cứng lại.
Lôi Lôi âm thầm thu khẩu khí, không dám lại hỏi thăm, “Tiểu Bạch” quả thực
căm ghét ma giáo như kẻ thù, nguyên nhân cha hắn cũng là bị Thượng Quan
Thu Nguyệt kia làm hại, người này tính cảnh giác rất cao, để đảm bảo an
toàn, trăm ngàn lần không thể làm cho hắn nghi ngờ bản thân cùng với đại ma đầu có liên quan.
Thấy nàng coi như là biết điều,
Triệu quản gia đối với ấn tượng này tốt lên không ít: “Xe ngựa đã chuẩn
bị xong, chúng ta xuất phát.”
Công tử đứng dậy.
Nhìn theo đám người Lôi Lôi rời khỏi khách điếm, ở trong góc, hai nam nhân nhìn nhau không chớp mắt liếc nhau, đứng dậy rời đi.
Văng vẳng tiếng nước, lan can cẩm thạch, tuyết trắng như trướng màn giăng
trước mắt, trước màn tuyết trắng có một bóng dáng cao to đang đứng
khoanh tay, trên đầu cài một cây trâm bạch ngọc có khảm một viên minh
châu. Những lọn tóc đen buông xuống bị gió thổi rung động, trắng đen hoà thành khung cảnh rõ nét, không pha tạp sắc. Đối diện khe nước sâu kia
là Lãnh U cốc, băng tuyết mà xuất trần thoát tục, không mang nửa phần
khói lửa nhân gian.
Một nữ tử áo trắng đi lên phía trước, cung kính: “Tôn chủ, tinh chủ có tin tức hồi báo.”
Hắn xoay người.
Khuôn mặt cũng như khí chất của hắn, hoàn mỹ như vậy. Đôi mắt ánh lên vẻ rực
rỡ, ánh mắt nhẹ nhàng như lưu thuỷ khinh phong*, mang theo ba phần ý
cười mê hoặc. Bên ngoài lại là khí chất của băng tuyết, ấm lạnh lần lượt thay đổi, ngược lại tự lộ ra vài phần yêu dị.
*nước chảy gió nhẹ
“Phản đồ kia tìm được rồi?”
“Việc này… vẫn chưa ạ.”
Hắn không nói, chậm rãi hướng nàng đi tới.
Áo trắng nữ tử rất là sợ hãi, vội nói: “Mặc dù không tìm được nàng ta,
nhưng tinh chủ thật ra nghe được một chuyện khác rất trọng yếu.”
Hắn dừng bước.
Áo trắng nữ tử lập tức tiến lên thấp giọng nói hai câu nói, lại lui về tại chỗ.
Hắn quả nhiên ngoài ý muốn: “Nha đầu kia còn sống?”
Áo trắng nữ tử nói: “Thiên chân vạn xác, tinh phó tận mắt nhìn thấy, nàng
cùng Tiêu Bạch cùng một chỗ, trên đường là muốn hồi Bách Thắng sơn
trang, tinh chủ xin chỉ thị, nếu nàng còn sống, chúng ta có phải hay
không không cần tìm?”
Trầm mặc.
“Nếu
thật đúng là nàng ” hắn lại xoay người, nhìn đối diện băng cốc, tiếng
cười giống như hòa tan vào phiến băng vạn năm, “Dám giở trò đùa giỡn.
Việc này cũng kỳ quái, nàng đã lừa gạt chúng ta đào tẩu, vì sao còn muốn trở về. Nên nói nàng thông minh hay là ngu ngốc đây.”
Tường viện cao bao quanh xung quanh, thềm đá sạch sẽ, trên cửa là một bảng
hiệu đề chữ cũ kỹ, trên có khắc “Bách Thắng sơn trang” bốn chữ to sắc
sảo, hai bên còn khảm đôi câu đối “Hạo hạo hiệp nghĩa tình hoài vạn đại
thiên thu chiêu nhật nguyệt, tiêu tiêu phượng minh thanh khởi nhất đao
bách thắng định giang hồ”**
** “Mênh mông hiệp nghĩa ôm ấp tình
cảm muôn đời thiên thu nhật nguyệt soi chiếu/ Rền vang Phượng Minh Thanh chém một đao Bách Thắng định giang hồ”
, không biết đã
có mấy trăm năm lịch sử, chính là lúc trước tổ tông của Tiêu gia Tiêu
Thắng trợ giúp hai đại minh chủ bình định giang hồ ba trăm năm mươi năm, minh chủ vì đại nghĩa lớn lao này, đã đích thân đề chữ này biểu dương,
cũng là để cho con cháu đời sau nhớ kỹ sự giúp đỡ chính nghĩa này, từ
nay về sau con cháu Tiêu gia lấy việc duy trì giang hồ yên ổn là nhiệm
vụ của mình, không làm người thất vọng, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao danh
dương thiên hạ, không ai có thể địch nổi.
Hai hạ nhân
đang ở cửa nói chuyện, chợt thấy phía xa có ngựa đi đến, lập tức mặt lộ
vẻ vui mừng, nghênh đón đưa mọi người vào trong.
Bước
vào cửa là một cái sân thật lớn, đối diện là đại sảnh tiếp khách, không
quá hoa lệ, vật dụng trong phòng tất cả đều mang phong cách cổ xưa,
không nhiễm một hạt bụi, đi qua những hành lang gấp khúc là tới một cửa
nhỏ nối liền với phía sau viện.
Chính giữa viện không có nhiều hoa cỏ, nhiều là cây cối, đầu thu thời tiết vẫn xanh um tươi tốt, trông rất sạch sẽ hiển nhiên vừa mới được quyết dọn, dưới tán cây có
vài chiếc lá mới rụng, thỉnh thoảng gặp mấy nha hoàn vấn an, mấy ngày
liền đi đường mệt mỏi, nay đột nhiên nhìn thấy nhiều khuôn mặt tươi
cười, nghe nhiều ân cần thăm hỏi thân thiết, Lôi Lôi chỉ cảm thấy trong
lòng tràn ngập ấm áp, tâm tình càng thêm tốt lên.
Tắm
rửa xong chỉ mới nghỉ tạm một chút, công tử đã kêu quản gia gọi vài
người đến tiểu chủ tịch, hỏi xem từ lúc công tử rời đi mấy ngày này bên trong trang có chuyện gì xảy ra không, mọi người đều nhất nhất hồi bẩm.
Nghe được Hà minh chủ cùng Tần Lưu Phong đều đi thị sát tin tức, công tử khó xử, nhìn Lôi Lôi: “Chuyện của ngươi…”
Lôi Lôi giờ đã thay đổi y phục mặc trên người bộ xiêm y sạch sẽ của nha
hoàn, nghe vậy lắc đầu như trống bỏi: “Không có việc gì không có việc
gì, giang hồ chính sự trọng yếu, dân chúng trọng yếu, chuyện của ta vẫn
là chờ Hà minh chủ trở về rồi nói sau, dù sao ta cũng nhớ không nổi cái
gì.”
Công tử xuất môn một chuyến, trở về liền mang theo
một vị cô nương về, bọn hạ nhân đều bàn tán, liền đến hỏi Triệu quản gia mới rõ duyên cớ, mới an tâm thoải mái, cô nương này bị người đuổi giết
tới mất trí nhớ, mọi người không khỏi đều cảm thông, giờ phút này lại
thấy nàng lấy đại cục làm trọng, liền an ủi: “Cô nương cứ yên tâm, không ai dám đến Bách Thắng sơn trang của chúng ta tìm phiền toái.”
Công tử cũng gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm ở lại đây.”
Lôi Lôi không phải thực không cốt khí nhân, lâm thời biên ra bị đuổi giết
chuyện xưa, cũng là vì lại thượng người ta kiếm cơm ăn, nay thân phận
không rõ phía trước, khả năng cần ở chỗ này một thời gian dài, cũng
không thể ăn không ở không ở đây như vậy mà nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa mới đến cũng phải tranh thủ hảo cảm, vội hỏi: “Ta cũng không thể
không biết xâu hổ ăn không ở đây mà không trả tiền, ta có thể giúp làm
việc .”
Người tới là khách, công tử chần chờ: “Việc này…”
Lôi Lôi nói: “Dù sao ta nhàn rỗi cũng không có việc gì, ngươi có thiếu nha
hoàn hầu hạ không?” Tốt nhất là hầu hạ bên cạnh ngươi.