Xà Phược
Thực sự mệt mỏi, mí mắt không thể khống chế sụp xuống, thân thể mềm nhũn dựa vào trước ngực Lưu Sa.
Lưu Sa có chút bất mãn, lay động hắn một chút: “Này, ngươi nghe thấy không?”
Hắn khó khăn hé mở mí mắt nặng trịch: “Nghe thấy.”
Lưu Sa lại càng không hài lòng, tên ngốc này, một chút biểu hiện cũng không có. Giống như muốn trút giận cúi xuống cắn nam nhân một cái, da thịt
mềm mại lại rắn chắc, cảm giác thật tốt.
Chung Hạo sờ sờ phần cổ
bị Lưu Sa cắn: “Ân, ta sẽ không phản bội ngươi.” Hắn hoàn toàn không
biết chính mình đang nói cái gì, bàn tay vươn lên vỗ vỗ bờ vai Lưu Sa,
giống như dỗ con nít: “Buồn ngủ, ngủ đi.”
Tuy rằng vẫn không hài
lòng lắm, nhưng nhìn bộ dáng buồn ngủ của Chung Hạo, Lưu Sa cũng không
muốn tiếp tục gây sức ép cho hắn. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, khóe
miệng cong lên thành một nụ cười, hai tay ôm chặt nam nhân, bắt đầu ngủ.
Chung Hạo đi tới một nơi, dưới chân toàn là bùn đất đỏ tươi, trên đầu là bầu
trời đỏ rực, mây ngũ sắc trôi nỗi trên không trung tỏa ra quang mang
xung quanh. Hắn nhớ rõ cảnh tượng này gọi là “huyết sắc tà dương”, là
điềm báo trước thường xuất hiện cùng với sự tàn sát. Không biết là thời
điểm nào, tinh thần và thể xác bị tách rời. Trôi nỗi trên không trung,
cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lập tức bắt gặp một gương mặt giống hệt
như mình, nhưng có lẽ hắn nhìn sai. Loại khí thế này, so với Lưu Sa còn
mãnh liệt hơn.
Người kia lẳng lặng đứng đó, tựa hồ như không hề
nhìn thấy gì, nhưng khi cùng ánh mắt người đó tiếp xúc, cơ thể lập tức
có một cảm giác chết chóc bùng lên mãnh liệt.
Đó là ai vây?
Vì sao lại ở chỗ này?
Chung Hạo nhíu mày suy nghĩ, một giây cũng không muốn ở bên cạnh người này,
loại không khí buồn bực, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi khiến hắn
hít thở không được. Muốn rời khỏi, nhưng mà giống như bị trói chặt,
không thể động đậy.
Đột nhiên không khí bắt đầu vặn vẹo, giống
như sóng cuộn vào nhau, từ trong không trung xuất hiện một con chim thật to, xuyên qua cơ thể hắn đánh về phía nam nhân kia.
Hắn sợ hãi
kêu lên một tiếng, nhưng không hề có cảm giác đau đớn như dự đoán, đúng
rồi, hắn hiện tại chỉ là một linh hồn. Nhưng mà, loại cảm giác bị xé
toạt ra cũng không hề hay ho chút nào.
Nam nhân dễ dàng kẹp lấy con chim khổng lồ.
Tỷ lệ chênh lệch quá xa khiến cho hình ảnh này có chút quái dị. Cổ tay nam nhân nhẹ nhàng uốn éo, Chung Hạo nghe thấy âm thanh xương cốt bị trật
ra khỏi khớp, con chim khổng lồ bị nam nhân kéo ra khỏi hư không, phun
ra một ngụm máu tươi lớn.
Chung Hạo đột nhiên hiểu được tại sao
bùn đất lại có màu đỏ, chính là bị máu tươi thấm vào. Hắn nhìn về phía
ngọn núi xa xa… hít vào một ngụm lãnh khí, vốn chỉ nghĩ đó là một tảng
đá lớn màu trắng, thật không ngờ đó là do vô số xương cốt chồng chất lên nhau mà thành.
Trên tay nam nhân bắt đầu nhô ra một thanh kiếm.
Chính xác là từ lòng bàn tay, Chung Hạo thấy được mủi kiếm, thân kiếm cuối cùng là chuôi kiếm nằm trong tay nam nhân.
Một thanh kiếm rất lớn, hồng sắc kiếm.
Nam nhân nhảy lên, nhào về phía Chung Hạo, xông thẳng vào một người đang ẩn núp trong không trung.
“Vũ tộc, tạp nham.”
Một sự thật rõ ràng, Chung Hạo có thể cảm nhận được, chỉ cần là kẻ yếu ở trong lòng nam nhân đều là tạp nham.
Thân kiếm phát ra quang mang mãnh liệt khiến Chung Hạo nheo mắt lại.
Quang mang đỏ sắc tỏa ra xung quanh hệt như một tấm lưới khổng lồ, đem tất cả vật thể vướn vào nó đốt cháy không còn xót lại gì.
Lồng ngực Chung Hạo căng cứng lại, khó chịu cảm nhận luồng không khí chết
chóc. Sinh vật đang lẩn trốn trong không trung bị đốt cháy chỉ kịp phát
ra một tiếng quát to. Mặc dù âm thanh kia phát ra ở một phạm vi rất xa
Chung Hạo không thể nghe thấy nhưng vẫn cảm nhận được làn sóng âm truyền đến, rung động khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ có linh
hồn, nhưng hắn cũng cảm nhận được sự đau đớn khi bị đốt cháy. Lúc này
hắn mới hiểu được, vũ tộc trong miệng nam nhân, không phải ám chỉ một
người, mà là một chủng tộc. Sinh vật bị quang mang bao vây, chết thảm
khốc kia, là cả một chủng tộc.
Đối với Chung Hạo khoảnh khắc này trôi qua thực dài, nhưng với nam nhân, chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Nam nhân thu hồi kiếm, hai chân một lần nữa đạp lên mặt đất.
Thanh hồng sắc kiếm so với lúc ban đầu càng xinh đẹp mỹ lệ hơn, hoa văn màu
vàng trên lưỡi kiếm tựa như có sinh mệnh đang chậm rãi lưu động.
“Phụ thân.”
Chung Hạo nương theo âm thanh, nhìn thấy một thiếu niên đang đi tới, hướng về phía nam nhân cung kính quỳ xuống.
Âm thanh này rất quen thuộc a!
Chung Hạo cố gắng nhìn kỹ hơn, nhưng làm thế nào cũng không thể thấy rõ.
Đột nhiên thân thể co giật, bừng tỉnh.
“Xảy ra chuyện gì, toàn thân ngươi toàn mồ hôi.”
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kề sát, thực sự có chút không thoải mái. Chung Hạo chớp mắt vài cái, gõ gõ vào đầu mình.
“Đừng dùng sức như vậy, vốn đã không thông minh, chẳng lẽ còn muốn đánh mình
thành ngốc nghếch sao?” Lưu Sa cản tay hắn lại, giúp hắn xoa nhẹ huyệt
thái dương.
Ngón tay Lưu Sa thon dài, lực đạo vừa phải, Chung Hạo thoải mái nhắm mắt lại, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh: “Ta vừa nằm
mộng.” Hắn chậm rãi nói: “Giấc mơ rất kỳ quái.” Có chút mơ hồ, bất quá
cảm giác kia vẫn còn khắc sâu trong lòng, sợ sệt, hưng phấn, rất quen
thuộc: “Rất giống nơi này, bầu trời màu đỏ, mặt đất màu đỏ, còn có…một
người.” Hắn chần chừ một chút, nhìn về phía Lưu Sa, nếu nói với y, chính mình có bộ dạng giống hệt tên sát nhân kia, Lưu Sa có nghĩ mình phát
điên hay không.
Ngón tay Lưu Sa đặt trên huyệt thái dương ngừng
một chút, tuy ngắn ngủi nhưng Chung Hạo vẫn cảm giác được. Hắn quyết
định nói ra tất cả, trực giác báo cho hắn biết Lưu Sa giấu hắn điều gì
đó.
Bắt đầu từ cái đêm Lưu Sa tìm đến hắn, mỗi một hành động đều lộ ra chút gì đó cổ quái.
“Người kia có bộ dáng giống hệt ta, trên tay cầm một thanh kiếm, ân, là từ
trong cơ thể nhô ra.” Chung Hạo vươn tay, tạo thành một vòng cung: “Lớn
như vầy, thực dọa người.”
Lưu Sa thản nhiên nói: “Còn mơ thấy gì?”
Chung Hạo nghĩ nghĩ: “Còn có một người, nhưng mà ta không nhìn rõ mặt. Sau đó ta liền tỉnh dậy.”
Lưu Sa kéo Chung Hạo ngồi dậy: “Đừng nằm nữa, ta dắt ngươi ra ngoài dạo
chơi. Mấy ngày nay đang có lễ hội lớn, có rất nhiều người.”
Chung Hạo bỉu môi: “Giống như ngươi, đều là yêu tinh?”
Lưu Sa nỗi giận: “Ta không phải yêu tinh.” Nhe ra răng nanh: “Ngươi còn nói lung tung, ta liền cắn ngươi.” Vốn chỉ định đe dọa Chung Hạo, nhưng lại vô thức nghĩ đến hình ảnh động tình của Chung Hạo sau khi bị cắn, liếm
liếm môi, thật đẹp a!
Chung Hạo sợ hãi kéo chăn lên che lấy thân thể trần trụi của mình: “Ta không nói, ta không nói.”
Lưu Sa có chút tiếc nuối, mặc quần áo, đi về phía cửa: “Ta đi sắp xếp công việc, ngươi thay đồ xong thì tìm ta.”
Chung Hạo kì kèo kéo dài, nhưng vẫn sợ chọc giận Lưu Sa, mười phút sau, thay
đồ xong liền theo căn dặn của Lưu Sa đi đến phòng lớn chờ y.
Bên cạnh là một hồ sen, hoa sen nương theo gió lay động trên mặt nước xanh biếc lấp lánh, cánh hoa mềm mại trắng như tuyết.
Chung Hạo đứng bên cạnh ao, nhìn đến ngẩn người.
Bên cạnh có người lui tới liên tục, hình dáng là con người, nhưng Chung Hạo biết ở đây ngoại trừ hắn không còn ai khác là người bình thường.
Ánh mắt bọn họ rất kín đáo, không ai dám nhìn thẳng Chung Hạo, thậm chí còn có chút sợ hãi. Chung Hạo nghĩ chắc vì mình có quan hệ với Lưu Sa.
Thực sự có cảm giác cáo mượn oai hùm.
Chung hạo cố gắng ưỡn ngực, cố gắng làm cho chính mình trông tràn đầy khí
thế. Lúc này, Lưu Sa đi ra. Y vừa đi vừa hướng một người bên cạnh dặn
dò.
“Chính là như vậy, các ngươi đi làm đi!”
“Dạ.” Những người đó cung kính hướng Lưu Sa khom lưng hành lễ rồi mới chậm rãi rời khỏi.
“Cười gì.” Lưu Sa cầm tay Chung Hạo.
“Cảm giác này không tồi, trước kia chỉ có ta hướng người khác hàng lễ thôi.” Chung Hạo tủm tỉm cười.
“Ngươi nên quen đi.” Lưu Sa nói: “Ngươi là bạn đời của ta, bọn họ dĩ nhiên sẽ
cung kính với ngươi. Nắm chặt tay ta, trên đường đừng buông ra.”
Chung Hạo nghe lời nắm chặt tay Lưu Sa, nháy mắt, cảnh vật xung quanh đã bắt đầu biến đổi.
Là một phiên chợ cực kỳ náo nhiệt.