Xà Phược
Không biết là bắt đầu
từ ai, đám người bị tiếng ca mê hoặc dần dần tỉnh táo lại. Nhìn thấy
bóng dáng của nhân ngư đã biến mất, một số người bắt đầu bất mãn. Đầu
tiên là nhỏ giọng bàn bạc, sau đó là quát mắng.
Mỗi người đều
muốn có được một nhân ngư, đó là biểu tượng của thân phận. Truyền thuyết cho rằng nếu được nhân ngư yêu mến, có thể có được sinh mệnh bất tử.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, bởi vì cho tới bây giờ không hề
có nhân ngư nào yêu thương người của tộc khác.
“Đi thôi.” Lưu Sa
nắm chặt tay hắn, chậm rãi rời khỏi. Ở trong đám người hỗn loạn, có rất
nhiều chuyện phát sinh không thể dự đoán trước.
Bên cạnh, đã có hai người bắt đầu tranh chấp kịch liệt.
Bắt đầu chỉ là cá nhân, nhưng rất nhanh sau đó có bạn bè bắt đầu tham gia.
Lúc này, sự khác biệt với xã hội loài người bắt đầu biểu hiện rõ rệt.
Yêu tộc bản tính rất hiếu chiến.
Chung Hạo cảm thấy bản thân
không thể khống chế, rất nhiều người, hắn bị kẹp vào giữa đám người, cơ
hồ chân không chạm mặt đất cứ trôi nỗi về phía trước. Một cái chùy thiết bay về phía hắn, cũng không biết là vũ khí của yêu tinh nào. Chung Hạo
theo bản năng nhắm mắt lại, thiết chùy kia, so với người hắn còn lớn
hơn.
Lưu Sa vươn tay, lòng bàn tay tỏa ra một quần sáng trắng như tuyết, thiết chùy kia bị che khuất bên ngoài quần sáng.
Có người thừa dịp loạn đánh lén.
Nhận thức được điều này, ánh mắt y trở nên sắc bén, đầu ngón tay mềm mại bắt đầu mọc ra móng tay dài sắc bén.
Bàn tay siết chặt lại, thiết chùy liền biến thành bột phấn, đồng thời ở phía xa truyền tới một tiếng hét thảm thiết.
“Sao vậy…” Chung Hạo chớp mắt vài cái, không hiểu đã xả ra chuyện gì, người
chung quanh giống như nhìn thấy quái vật, trong nháy mắt rời xa bọn họ.
Lưu Sa không nói gì, ánh sáng trong lòng bàn tay phát ra càng mãnh liệt,
đem bọn họ bao phủ ở bên trong. Chung Hạo cảm thấy toàn thân ấm áp, rất
thoải mái. Nhưng cái này chỉ vì Lưu Sa không muốn tổn thương Chung Hạo,
chứ loại ánh sáng này, đối với người bên ngoài mà nói, quả thực so với
lửa địa ngục còn đáng sợ hơn. Cho dù nhắm mắt lại, mí mắt vẫn cảm giác
được từng trận đau đớn.
Đợi đến khi Chung Hạo mở to mắt thì đã được đưa đến một nơi an toàn.
Kỳ thực Lưu Sa hoàn toàn có thể đem hắn quay trở về, nhưng đã hứa đưa hắn
ra ngoài dạo chơi thì nhất định phải giữ lời. Lưu Sa lo lắng nếu đột
ngột đem hắn về, nam nhân sẽ tức giận. Có chút bất đắc dĩ, có chút dung
túng, loại tâm tình này đối với Lưu Sa mà nói vô cùng hiếm lạ.
“Không ngờ hôm nay lại có nhiều người như vậy.” Lưu Sa nắm tay Chung Hạo, nhìn xung quanh một chút: “Còn muốn đi đâu không?”
Chung Hạo có biết chỗ nào đâu mà muốn đi, thế giới này đối với hắn hoàn toàn
xa lạ, người có thể dựa vào chỉ có Lưu Sa. Nghe y hỏi như vậy bèn nói:
“Ta khát nước.” Hôm nay trời không nắng lắm, nhưng đi suốt nữa ngày quả
thật có chút khát. Chung Hạo chưa muốn quay trở về, nơi đó tuy rất tráng lệ nhưng hắn lại cảm giác đó là một nhà giam xa hoa lộng lẫy, Lưu Sa
lại rất bận rộn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn.
Lưu Sa
nghe hắn nói thế, suy nghĩ một chút: “Ta biết một khách sạn ở phía
trước, có rượu rất ngon.” Y đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Chung
Hạo, chính là trong khách sạn, y cảm thấy Chung Hạo có chút nhớ nhà.
Nhấp môi một cái, nắm chặt lấy tay Chung Hạo.
Không sử dụng pháp
thuật, hai người chậm rãi đi tới. Cũng không biết khoảng cách với nơi
hỗn loạn vừa rồi có xa lắm không, dù sao nơi này cũng vô cùng yên tĩnh.
Chung Hạo vẫn thích thú ngắm nhìn những yêu quái cấp thấp ẩn mình trong
những tấm áo choàng.
Chỉ chốc lát sau đã thấy khách sạn. Từ bên
ngoài nhìn vào nơi này cũng không có gì kỳ quái, giống như một gian nhà
cũ ở nông thôn. Nhưng đi vào bên trong Chung Hạo mới biết nơi này hoàn
toàn khác biệt. Vô cùng rộng rãi, nhìn thoáng một cái, ước chừng cũng
rộng cỡ một sân bóng đá. Chung Hạo đoán là có sử dụng pháp thuật.
Vách tường tỏa ra một làn sáng trắng óng ánh nhu hòa, đến gần mới phát hiện
hóa ra trên tường được khảm dạ minh châu, mỗi viên lớn gần một nắm tay.
Những người uống rượu ở đây thần thái rất bình thản, không hề để ý đến
những viên minh châu kia.
Chung Hạo nuốt nước miếng một chút, nhớ đến cung điện của Lưu Sa cũng có rất nhiều châu báu, liền cảm thấy
chính mình không nên phung phí như vậy.
Thế giới này mọi người không coi trọng châu báu, chỉ chú trọng đến năng lực.
Giống như nhân giới, khách sạn ngoại trừ đại sảnh, còn có rất nhiều gian
phòng. Nhưng Chung Hạo muốn cảm nhận bầu không khí quen thuộc này, nên
chọn một nơi tương đối yên tĩnh trong góc đại sảnh. Lưu Sa không hề so
đo với Chung Hạo, thấy hắn vui vẻ, liền dặn dò tiếp viên vài câu bảo đem rượu ngon nhất tới.
Nhân viên ở khách sạn tuy không biết thân
phận của Lưu Sa, nhưng từ khi y bước vào cửa, đã bị khí thế của y thu
hút, biết không phải người thường liền không dám chậm trễ, vội vàng
chuẩn bị rượu ngon.
Bưng lên một loại rượu hồng sắc diễm lệ, đựng trong ly thủy tinh trong suốt, mỗi khi lắc lư một chút, rượu sẽ nhẹ
nhàng lướt quan vách ly trong suốt, lưu lại một vệt đỏ tươi.
“Là
rượu đỏ?” Chung Hạo ngửi mùi, thật thơm a, nhưng Chung Hạo không dám
uống loạn, dù sao cũng là thức uống của thế giới khác a!
Lưu Sa
nói một cái tên, nhìn biểu tình mơ màng của Chung Hạo cũng biết hắn nghe không hiểu. Không biết vì sao, Lưu Sa lại cảm thấy Chung Hạo rất đáng
yêu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Là rượu đỏ.” Y cũng không lừa hắn, rượu có
màu đỏ, là rượu vang đỏ. Bưng chén lên, trước mặt Chung Hạo hớp một
ngụm.
Chung Hạo yên tâm, cũng học theo Lưu Sa nhấp một ngụm. Vừa
rồi chỉ ngửi một chút mùi hương thơm mát, hiện tại uống vào, cổ hương
khí kia dường như cũng chui vào trong bụng: “Uống ngon lắm.” Hắn suy
nghĩ thêm một chút, lại nói thêm một câu: “Giống như nước trái cây.” Có
chút kỳ quái, sao Lưu Sa lại chọn loại rượu này, đáng ra y nên chọn loại rượu mạnh mới đúng. Suy nghĩ một chút, có lẽ vì Lưu Sa quan tâm đến
hắn,sợ hắn không thích ứng được với nơi này.
Chung Hạo không dễ
dàng say rượu, nhưng thể chất mỗi khi uống rượu lại rất dễ đỏ mặt. Cái
miệng nhỏ nhấp nháp rượu, nhuốm đỏ màu rượu, hai má cũng bắt đầu đỏ ửng, ngồi dưới làn ánh sáng ôn hòa cực kỳ mê người.
Ánh mắt Lưu Sa trở nên thâm sâu.
Chung Hạo suy nghĩ bâng quơ, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt nóng rực
của Lưu Sa. Uống một chút rượu dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man. Chung Hạo vô tình nhớ tới sự quan tâm của Lưu Sa đối với hắn mấy ngày
nay. Kỳ thật hắn vẫn còn oán hận, nếu không phải Lưu Sa làm thế, hắn
cũng không phải lạc tới thế giới này. Nhưng không thể phủ nhận, Lưu Sa
đối với hắn rất tốt, dù sao từ khi sinh ra tới nay, chưa có ai quan tâm
hắn như vậy. Chung Hạo cảm thấy rất mâu thuẫn, đầu óc có chút quay
cuồng, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu lộn xộn.
Bên cạnh chợt có
người nhích lại gần, Chung Hạo chậm chạp quay đầu lại, mới phát hiện là
Lưu Sa. Mặc dù đang ngồi, nhưng Lưu Sa cũng cao hơn hắn một chút. Hiện
tại nam nhân này cúi đầu xuống, tỏa ra một loại ánh sáng, loại khí thế
này khiến hắn không tự chủ co rúm người lại một chút.
“Sao…sao vậy…”
Lưu Sa hôn lên trán hắn: “Đừng chỉ uống rượu, ăn thêm chút gì đi.”
Trên bàn có một ít đồ ăn sáng, Lưu Sa không ăn, nhưng gắp một ít vào chén của Chung Hạo.
Chung Hạo chớp mắt một chút, ngoan ngoãn nghe lời ăn một ít.
Lưu Sa hài lòng, tiếp theo trực tiếp đút hắn ăn.
Chung Hạo đỏ mặt, xoay tay: “Ta tự ăn được.”
Lúc này âm nhạc chợt vang lên. Chung hạo nhớ lại Lưu Sa nói sẽ có biểu
diễn, liền quay đầu lại xem. Bởi vì Lưu Sa ngồi rất gần nên cho dù cố ý
như không thèm để ý nhưng bên tai vẫn đỏ rực.
Chung Hạo có một
làn da bánh mật khỏe mạnh, rắn chắc trơn bóng, vuốt ve một chút, bàn tay liền có cảm giác như bị hút vào, luyến tiếc buông ra. Lưu Sa ôm chặt
lấy thắt lưng Chung Hạo, mặc kệ hắn giãy dụa, đem hắn kéo sát về phía
mình, đến mức giữa hai người không còn một khe hở.
Chung hạo có
chút tức giận: “Ngươi làm gì vậy, nơi này …” Hắn ngừng một chút, đè thấp âm thanh xuống: ” Nơi này nhiều người như vậy…”
Lưu Sa cắn cắn vành tai hắn, trầm thấp nói: “Có gì liên quan gì.” Tay y xốc quần áo Chung Hạo lên, sờ mó vào bên trong.
Chung Hạo xấu hổ, dùng sức chụp lấy cổ tay Lưu Sa. Thế nhưng sức lực nhỏ bé
như hạt cát của hắn so với Lưu Sa, hệt như kiến lay cổ thụ: “Ta không
thích…” Hắn hiểu tính của Lưu Sa, cố chấp gần như điên cuồng, chỉ cần là chuyện y muốn làm, không ai có thể ngăn cản được. Chính vì biết như thế nên Chung Hạo càng cảm thấy sợ hãi. Âm thanh run rẩy, gần như cầu xin
nói: “Đừng ở trong này, trở về…trở về…”
Bàn tay Lưu Sa đã bắt đầu vuốt ve viên ngọc trước ngực nam nhân, ngón tay vuốt ve nhè nhẹ, đầu
ngón tay di chuyển vân vê khiến cho nụ hoa mềm mại run rẩy dựng
thẳng.Thế nhưng Chung Hạo cầu xin khiến y mềm lòng, nắm lấy cằm nam
nhân, ép hắn xoay mặt lại, cắn một cái lên cánh môi phúng phính.
Chính xác là cắn, suýt chút nữa cắn ra máu.
Chung Hạo đau đớn hít một ngụm khí, không dám kêu lên, sợ chọc giận Lưu Sa, đến lúc đó hắn càng xui xẻo hơn.
“Thực không có biện pháp với ngươi.” Lưu Sa khép mắt lại, hai hàng lông mi
thật dài tự như hai cây quạt nhỏ mềm mại lướt qua gò má Chung Hạo: “Như
vậy, như ngươi muốn, trở về phải hảo hảo bồi thường cho ta.”
Chung Hạo nghẹn nơi ngực, quả thực khóc không ra nước mắt. Hắn tuyệt đối không muốn làm sự tình này a!
Khóe miệng Lưu Sa cong lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Nhìn Lưu Sa tươi cười, Chung Hạo run rẩy một chút, không dám nói ra một chữ.
Vũ nương đi ra, vòng eo vô cùng mềm mại, kết hợp với ánh đèn mờ ảo, chỉ cần là nam nhân, nhất định sẽ động tâm.
Chung Hạo cũng động tâm, nữ nhân xinh đẹp như vậy, ở nhân gian cũng không
thấy nhiều! Bất quá chỉ là tâm động mà thôi, hắn không dám biểu hiện ra
vẻ mặt, bên cạnh hắn còn có một mỹ nhân xà vô cùng độc ác! Cánh tay của
cự xà còn đang quấn lấy thắt lưng hắn.
Lưu Sa bưng ly rượu, nhấp một ngụm, sau đó đưa đến miệng Chung Hạo, đút hắn uống.
Chung Hạo nhắm chặt mắt, hệt như đang uống rượu độc.
Lưu Sa ôm hắn, khẽ nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào ghế.
Lúc này có người đi tới. Chung Hạo chỉ nghĩ là đi ngang qua, thế nhưng nhìn hắn đi thằng về phía mình, liền cảm thấy được người nọ nhất định quen
biết Lưu Sa.