Hiệp Ước Bán Thân
Tôi đứng trên bãi cỏ bên bờ Thuận Thủy. Sương sớm chưa tan chạm vào
lòng bàn chân lành lạnh. Thuận Thủy ngày cuối thu hiền hòa dịu dàng
chảy, xung quanh vắng lặng không một bóng người. Sáng sớm, người trong
làng thường tập trung ở chợ nhiều hơn là ở nơi này.
Tôi ngẩng đầu nhìn Khởi Vũ ngồi cạnh đang nhàm chán ném mấy viên đá trong tay xuống sông.
Tua lại chừng nửa tiếng trước…
Tôi lười biếng mở mắt, muốn ngủ thêm mà không thể. Mặc dù đã cố gắng
nín nhịn để giành giật phút giây ngủ nướng trên giường nhưng vẫn không
chống lại được nhu cầu tự nhiên của cơ thể. Trừng mắt nhìn trần nhà, tôi rủa thầm, uể oải đứng dậy, cong đuôi nhảy xuống giường, không có thời
gian để tâm đến mĩ nhân bên cạnh nữa…
~ Tôi là đường phân cách đi vệ sinh ~
Thở phào một hơi, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh với tâm trạng như vừa
trút được gánh nặng. Thanh thản đi lên nhà, bàn chân vừa định bước lên
bậc cầu thang đầu tiên để lên phòng ngủ tiếp thì một mùi hương quyến rũ
lan đến, len lỏi vào mũi. Tôi khựng lại, đây là… mùi cá. Bản năng làm
mèo trong tôi trỗi dậy, theo mùi hương ra đến cửa chính. Ừ thì tôi có
ghét cá, nhưng cũng không thể không công nhận, mùi này rất kích thích
khứu giác đi.
Tôi nhảy lên bàn, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Ở bên nhà đối diện, Khởi Vũ ngồi xổm trước cửa nhà nướng cá, bên cạnh là con mèo lông trắng muốt mà huynh ấy hay gọi nó là Lam Lam nằm ườn trên thềm đá ngáp dài nhìn
con cá hấp dẫn, đuôi cuộn lại ủ sát thân.
Tựa sát mình vào cửa sổ, hai chân bám vào thành cửa, tôi thò đầu ra
ngoài. Khởi Vũ vừa lúc ấy ngẩng đầu lên thấy tôi đứng đó. Huynh ấy cười, giơ xiên cá trong tay rồi chỉ vào nó:
- Muốn ăn không?
Tôi lắc đầu. Khởi Vũ đặt xiên cá xuống, vỗ vỗ đầu Lam Lam dặn dò nó
gì đó rồi đứng dậy đi về phía tôi. Qua khung cửa sổ gỗ, tôi “meo meo”
vài tiếng. Mấy hôm trước tôi mới biết huynh ấy có thể hiểu được tiếng
mèo. Khi ấy, tôi có thể tưởng tượng được ánh mắt của mình nhìn Khởi Vũ.
Chắc chắn sẽ là mở to đôi mắt vốn đã to tròn như hòn bi cùng ngập tràn
sùng bái, ngưỡng mộ.
- Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?
Tôi nhìn huynh ấy, rồi lại quay vào nhìn lên trên tầng. Nhỡ như Lâm
Mặc dậy rồi không thấy tôi rồi lo thì làm sao? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên,
tôi lại nhớ đến cảnh đêm qua mình ôm rịt lấy huynh ấy mà ngủ, mặt mèo
dưới lớp lông lại nóng lên bất thường.
Khởi Vũ nhìn theo ánh mắt tôi, rồi khẽ cười:
- Sợ tên đó lo à?
Tôi nhìn Khởi Vũ, gật gật đầu. Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy như nụ cười của huynh ấy cứng lại. Nhưng mọi thứ như thể chỉ là tôi nhìn nhầm, Khởi Vũ cười bảo:
- Ra cửa chính đi, chờ ta một lát.
Tuy không hiểu lắm nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nhảy từ trên bàn gỗ
xuống đất, đi đến chỗ cửa chính, ngồi ở đó chờ đợi. Tiếng “lạch cạch”
lọt vào tai. Chỉ vài giây, khóa cửa bật ra, cánh cửa gỗ hé mở…
………..
Và thế là, hiện giờ, tôi đứng đây, bên cạnh là kẻ phá khóa nọ. Trước
cái nhìn của tôi, Khởi Vũ nhún vai, như thể chuyện đó huynh ấy đã làm
quá nhiều rồi. Sau đấy thì tôi bảo huynh ấy viết hộ tôi một lời nhắn cho Lâm Mặc, tôi chưa kịp xem qua thì đã bị huynh ấy kéo đi. Khởi Vũ dẫn
tôi đến bên bờ sông, nói rằng tôi có thấy quen thuộc không? Huynh ấy nói rằng con sông này tên gọi là Thuận Thủy.
Ừm… huynh ấy chỉ nói có vậy, sau đó thì chỉ ngồi bên cạnh ném đá xuống sông.
Tôi dùng móng cào cào vào tay áo Khởi Vũ, thu hút sự chú ý đang bị
phân tán của huynh ấy. Đưa tôi ra đây rồi chẳng nói gì là sao?
- Mấy ngày rồi… ngươi ở với hắn thấy thế nào?
Trong lòng tôi, bỗng nhiên, sự bối rối lại trào lên. Thế nào sao? Câu hỏi này, tôi cũng muốn mình có thể trả lời. Cách Lâm Mặc đối xử với
tôi, cách trái tim tôi lên tiếng khi đối mặt với huynh ấy, và cả cái thứ tâm tình khó chịu khi thấy huynh ấy với Điệp Điệp. Có lẽ, với một đứa
con gái mới mười bốn tuổi, những việc này có chăng vượt quá ngưỡng suy
nghĩ của tôi. Tôi không dám nghĩ nhiều, tôi sợ rằng mình sẽ lưu luyến
cái nơi tôi chẳng thể thuộc về, tôi sẽ mang trong mình thứ tình cảm quá
lớn lao đối với một đứa đang ở tuổi-mới-lớn…
Tôi thở dài, ngồi xuống thảm cỏ, cúi đầu kể hết cho Khởi Vũ, về những chuyện đã xảy ra, về những nghi hoặc trong lòng tôi, về Lâm Mặc,… Tôi
nghĩ là huynh ấy hiểu, mặc dùng nếu như là người ngoài nhìn vài sẽ chỉ
nghe thấy tiếng “meow meow” nho nhỏ của một con mèo chưa được tính là
mèo trưởng thành.
Nghe xong, Khởi Vũ nhíu mi nhìn tôi.
- Hạ Mai, ngươi đến cả lúc này vẫn còn giữ tấm chân tình đó
sao? Hắn giành ngươi với ta chẳng liên quan gì đến tình cảm đâu. Hắn là
Lâm Mặc, việc để cho người khác cướp người ngay trước mặt là vấn đề về
tự tôn thôi. – Nói đến đây, Khởi Vũ nhếch môi cười lạnh. – Ngươi nhanh
tỉnh lại khỏi giấc mộng này đi. Người hắn thích là cô nàng kia, không
phải ngươi, ngươi hiểu không?
Tôi mím môi, dù biết kết quả này hiển diện ngay trước mắt nhưng đến
khi nó đập vào suy nghĩ, tôi mới nhận ra nó đáng ghét đến mức nào. Lúc
này, tôi thật sự chỉ muốn phủ nhận tất cả, để cho mọi chuyện thứ trôi
đi, dù là ảo tưởng, cũng được. Ít nhất nó sẽ dễ chịu hơn lúc này… Mà
nghĩ lại, tôi mới biết Lâm Mặc chưa đến một tuần, vì cớ gì tình cảm này
lại bộc phát?…
Khởi Vũ nằm dài trên cỏ, gác đầu lên hai tay, ngửa mặt nhìn trời. Có
lẽ thấy tôi im lặng, huynh ấy liền liếc mắt sang. Khởi Vũ đưa tay búng
trán tôi một cái đánh “tạch”. Theo phản xạ, tôi giơ hai chân lên ôm đầu, ré lên một tiếng, ai oán nhìn huynh ấy. Có phải huynh ấy quá nhàm chán
hay không? Đang yên đang lành lại búng trán tôi? Khởi Vũ cười gian:
- Đồ ngốc này, thay vì thích hắn, sao không chọn ta chứ? Ta tốt hơn hắn biết bao nhiêu mà.
Tôi ngẩn người, trong giây lát không kịp tiêu hóa được câu nói của
huynh ấy. Khởi Vũ vẫn giữ động tác tay, chầm chậm đặt ngón tay trỏ lên
trán tôi, nụ cười gian xảo dần biến thành một nụ cười đầy mê hoặc.
Không hiểu sao, trong tầm nhìn của một con mèo, tôi lại thấy nụ cười
của huynh ấy dịu dàng đến vậy. Nụ cười ấy, có chút ngốc ngốc nhưng lại
khiến người ta không thể không chú ý.
Bất ngờ, Khởi Vũ vòng tay qua đầu tôi, kéo lại, nhẹ nhàng đặt lên đầu môi một nụ hôn. Huynh ấy nhắm mắt, đôi môi mềm mại chạm vào môi mèo.
Không phải hôn phớt, không phải là chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Huynh
ấy hoàn toàn không có ý định buông kẻ đang đờ người ra là tôi. Khởi Vũ
ép môi lên môi tôi, chậm chạp mở mắt, môi nhếch lên thành nụ cười thỏa
mãn…
Lúc ấy, tôi có cảm giác…
Cả thế giới bùng nổ…
………….
Cách đó không xa, có một nam tử đứng sau cây cổ thụ lớn, chứng kiến
hoàn toàn hình ảnh vừa xảy ra. Cảnh tượng ngọt ngào ấy, lọt vào mắt hắn
lại chướng mắt đến kì lạ. Hắn quay lưng, đối diện lại là một người con
gái đang cười toét miệng, dường như… trong đó, còn có chút ý trêu ghẹo.
- Ngươi ghen sao?
- Không hề. – Lâm Mặc lạnh nhạt trả lời, trong giọng nói không có chút gì muốn tiếp tục vấn đề này.
Hắn vòng qua Điệp Điệp, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, xóa bỏ cái hình ảnh kia ra khỏi não bộ.
Thế nhưng, cái người nào đó hình như không muốn chủ đề chấm dứt. Nàng bước nhanh theo chân hắn, lặp lại câu hỏi:
- Ngươi ghen sao?
- Không. – Câu trả lời vẫn là vậy.
- Vậy vì sao… ngươi phải chạy chốn?
- Không có gì. – Bước chân người nọ chậm lại rồi dừng hẳn. – Chỉ là… ừm… có chút khó chịu mà thôi.