Thực ra về cái chiêu "nhất kích tất sát" kia, Lôi Mỹ Mỹ - nàng đây vô
cùng oan uổng! Vốn là định theo kế hoạch của Dương Vũ, nhân lúc thằng
thủ lĩnh kia không để ý, nàng sẽ cho nó ăn trọn viên đạn này vào đầu.
Nhưng ngờ đâu, cả hai tên kia lại biến thái đến như vậy. Không những tốc độ di chuyển quá nhanh, cứ liên tục đổi vị trí cho nhau, mà còn điên
cuồng đánh đấm như vũ bão, khiến cho cả căn phòng bụi mù hết lên, làm Mỹ Mỹ - nàng không tài nào ngắm cho chuẩn được. Đến khi có "góc đẹp" để hạ sát thằng kia, thì "giây phút cuối", Dương Vũ đầu heo chết bầm tự dưng
cho đầu vào "ăn hôi". Đây rõ ràng là lỗi của hắn sao lại quay ra trách
nàng? Lý nào lại như vậy? Ấy thế mà Lôi tiểu thư vẫn bị hắn mắng, điều
này khiến nàng buồn bực vô cùng.
Chỉ tội cho tên ngu ngốc nào đó trong lúc giao đấu với người ta lại bị phân tâm nên ăn trọn một cước của Gin vào ngực. Cước này mạnh đến mức khiến gương mặt hắn co rúm lại
bắn ngược ra ngoài.
- Dương Vũ!!!
Lôi tiểu thư
thấy hắn bị đánh như vậy không còn tâm trạng trách cứ nào nữa, vội vàng
muốn đến hỗ trợ hắn, liên tục xả đạn về thằng thủ lĩnh da trắng. Nhưng
có điều tên kia cứ như ma quỷ, thoắt ẩn thoắt hiện, nhẹ nhàng bay trong
làn đạn né tránh được tất cả.
Sau một lúc, đến khi khẩu súng
trên tay Lôi tiểu thư kêu "cạch cạch" báo hết đạn, hắn mới nhẹ nhàng
tiêu sái xuất hiện trở lại, nhếch miệng cười đểu với Dương Vũ.
-... Nhóc con... Tao sẽ cho mày thấy sức mạnh chân chính mà tao muốn nhắc
tới ở đây là gì! Rất cám ơn vì cuộc vui đùa thú vị mà mày đã mang tới
cho tao hôm nay... nhưng... trò chơi kết thúc rồi!
Sau đó hắn quay mặt về phía Lôi Mỹ Mỹ.
- Con đàn bà này. Mày muốn tỉa trộm tao? Tao vốn định cho mày sống lâu
thêm một chút, nhưng mày lại muốn ám toán tao. Được! Nếu muốn chết
trước, tao toại nguyện cho mày...
Nói rồi hắn giơ tay lên,
hướng về phía cô nàng. Đột nhiên mu bàn tay trái đó loé lên, một dấu ấn
hình con bọ hung có vòng tròn nhỏ màu nâu bao quanh lóe sáng. Tiếp theo
làn khói màu nâu từ dấu ấn kia hình thành lên pháp đồ vòng tròn trước
bàn tay hắn. Dấu ấn kia như chịu sự khống chế, từ từ di chuyển về phía
Mỹ Mỹ.
Dương Vũ không biết thứ "của nợ" mới xuất hiện kia là thứ gì nhưng trực giác mách bảo hắn: "Nguy hiểm cực độ đến gần!"
- Cẩn thận!!!
Thấy cô nàng kia vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn, hắn hô lên một tiếng, bất chấp cơn đau như xé nát tim phổi, rồi nhanh như thiểm điện lao về phía nàng.
- Nổ!!!
Gin làm một thủ thế kì dị, nắm chặt bàn tay trái lại, hét lên một tiếng.
Toàn bộ khu nhà bỏ hoang rung chuyển, lầu nhà của một tòa nhà trong số đó nổ tung. Trong cơn bụi mịt mùng, từng mảng từng mảng của căn nhà đổ sụp,
bụi bay loạn lên không trung. Ngay trước khi căn nhà hoàn toàn trở thành đống đổ nát, chỉ thấy có hai bóng người ôm nhau lao ra khỏi cửa xổ.
- Khụ... Khụ... Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngươi đâu rồi, Dương Vũ?
Lôi tiểu thư ngơ ngác nhìn toà nhà đổ sập, khi nhìn lại xung quanh đã không thấy cái tên đáng ghét kia đâu.
- Xột xoạt... xột xoạt... - Trong đống đổ nát có một người lồm cồm bò dậy.
Dương Vũ bây giờ cảm thấy toàn thân đau đớn. Hắn còn nhớ cái dấu ấn chết tiệt kia khi cách cô nàng Mỹ Mỹ khoảng một bước chân, hắn đã liều mình lấy
lưng chắn cho cô nàng. Đến lúc " cái thứ gì đó" trong căn nhà phát nổ
đến ầm một tiếng, cơn đau đớn kia kéo đến còn mạnh hơn cú đá của Gin vừa rồi gấp bội lần. Lần này là cảm giác toàn cơ thể như bị dao chặt ra
từng mảnh. Đau... quá đau đớn... nhưng hắn không thể gục xuống được, vì
hắn biết nếu mình gục xuống bây giờ, thì cũng có nghĩa có một cô gái sẽ
chết chắc. Vì thế liền lợi dụng lực đẩy của vụ nổ ôm cô nàng kia từ trên lầu lao xuống. Hắn mà chậm một chút thôi, có lẽ cả hai người đã chầu
Diêm Vương đại lão gia rồi.
- Phụt!!!
Dương Vũ
chật vật đứng dậy, phun ra ngụm máu tươi. Bộ dạng vốn anh tuấn, đẹp như
thiên thần nay đã không còn, thay thế vào đó là bộ dạng vô cùng thê
thảm. Gương mặt tái lại không còn giọt máu, quần áo rách rưới như múi sơ mướp. Nhất là phần lưng áo, vẫn còn rách thành hình tròn của dấu ấn
kia. Hắn đứng không vững, lảo đảo như sắp ngã.
Lôi tiểu thư thấy vậy, hoảng hốt chạy đến đỡ lấy hắn.
- Ngươi sao vậy? Đừng làm ta sợ nha....
- Két!!!
Dương Vũ chưa kịp lên tiếng, một chiếc xe thể thao lao đến phanh gấp một tiếng.
- Chị hai... Lão đại... Hai người không sao chứ? Em nghe thấy có tiếng nổ rất lớn... Lão đại... anh thổ huyết rồi!!!
Dương Vũ nhìn thấy Lôi Định bước tới khàn khàn nói.
- Tao không sao... Mày đến đúng lúc lắm! Mau đưa chị mày rời khỏi đây ngay. Ngay lập tức! Không còn thời gian nữa đâu...
- Còn ngươi thì sao? Không đi cùng chúng ta sao?
Lôi Mỹ Mỹ thấy hắn bảo hai chị em nàng rời khỏi đây thì vô cùng kì quái hỏi.
- Tôi đi cùng... chúng ta không thoát được...
- Vì sao?
- Ầm!!!
Dương Vũ chưa kịp trả lời thì đống đổ nát kia đã vang lên tiếng nổ lớn. Đất
đá lại một lần nữa bay ngược lên trời. Một bóng người từ từ xuất hiện
sau lớp bụi bay.
- Cô nghĩ hắn sẽ chết trong vụ nổ kia? Hắn
ngu đến mức làm cả mình cùng đối thủ của mình chết chung trong khi hắn
thừa sức giết cả hai chúng ta sao... Cô quá ngây thơ rồi! Hắn cố tình
tạo ra đây là một vụ nổ sập, cả kẻ bắt cóc và con tin cùng chết nhằm
đánh lạc hướng cảnh sát điều tra đó!
- Bốp! Bốp! - Gin vỗ tay, bộ dạng trông có vẻ rất hân thưởng tài năng của đối phương.
- Rất thông minh! Có lẽ ta nên đánh giá lại thực lực và trí tuệ của ngươi đó. Ngươi rất có tiềm năng trở thành một kẻ chỉ huy xuất sắc trong tổ
chức của chúng ta! Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội đấy! Giết hai kẻ đứng
cạnh ngươi... Đi theo chúng ta, ngươi sẽ có được tất cả...
Gin tiếp tục dụ dỗ.
- Đi theo các ngươi? Đi theo để cầu sự sống cho bản thân... giết hại anh em của mình? Đi theo cái con mẹ mày ý! Ông khinh....
Dương Vũ khi đứng trước sự đe dọa chất lượng 100% của đối thủ không hề bị ảnh hưởng, hắn vốn đang mang một bụng tức đây. Sau khi chửi cho sướng mồm,
liền hung hăng dựng ngón giữa lên "tỏ lòng kiên quyết" với đối thủ.
- Đại ca...
Lôi Định khi nghe thấy lời nói "tâm huyết" của đại ca mình, thì được một
trận cảm động. Hắn mặc dù không biết cái thằng cha da trắng trước mặt
mình là ai, nhưng có thể đánh cho đại ca hắn đến mức thảm hại như vậy
thì là một tên vô cùng nguy hiểm. Lão đại không hề bán đứng hắn trước
tình thế như thế... thử hỏi thời nay được mấy người? Hắn thật không nhìn nhầm người mà...
Còn nhớ khi lần đầu gặp Dương Vũ, hắn cũng
được lão đại cứu trong tình trạng bị người ta đánh đập, ăn hiếp như vậy. Vẫn là cái bóng lưng cao lớn ấy đứng chắn trước mặt bảo vệ cho hắn. Vẫn là lời nói thô tục của lưu manh nhưng tràn đầy nghĩa khí bảo vệ kẻ
yếu...
"Fuck! Chúng mày làm cái đ... gì thế? Sao lại đánh nó?"
- ... Đại ca, em sẽ ở lại giúp anh... - Lôi Định tiến đến gần Dương Vũ, anh mắt vô cùng kiên quyết nói.
- Ngu ngốc! Mày....
Dương Vũ quay mặt lại mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thằng đàn em,
những lời chửi bới đến cổ họng bị nuốt ngược trở lại. Đây là lần đầu
tiên hắn thấy được sự quyết tâm trong cặp mắt xếch nhỏ bé của Lôi Định,
nó khiến cho lòng hắn khẽ run lên.
- Tao hiểu... Mày là thằng có nghĩa khí... Tao rất vui... Nhưng... Xin lỗi!
Dương Vũ nắm lấy vai của Lôi Định rồi bất ngờ chặt mạnh vào gáy thằng đàn em một cái.
- Lão đại... anh...
Đó là lời nói sau cùng của Lôi Định trước khi hắn ngất đi.
- Dương Vũ, ngươi làm gì vậy?
Lôi Mỹ Mỹ thấy Dương Vũ bất thình lình chặt mạnh vào gáy của em trai nàng
thì hoảng hốt chạy đến đỡ lấy em, đề phòng nhìn hai kẻ kía. Phải chăng
Dương Vũ muốn giết hai chị em nàng để cầu đường sống. Như thế thì cả hai chị em nàng sẽ chết chắc rồi.
- Cô đưa nó rời khỏi đây đi. Thằng da trắng này quá đáng ghét! Tôi phải đánh cho nó một trận nhừ tử mới thôi.
Nói rồi hắn xé nốt phần áo còn lại trên cơ thể xuống, để lộ ra phần cơ thể
cường tráng toàn sẹo và vết thương. Hai nắm tay nắm chắc thành quyền.
Lần này hắn thực sự nổi giận rồi. Hắn sẽ đánh... đánh hết mình. Đánh vì
sự sống của chị em nhà họ Lôi, đánh vì cầu sự sinh tồn cho bản thân
mình.
"Thì ra là như thế!". Nàng đã hiểu nhầm hắn. Dương Vũ
không muốn hai chị em nàng gặp nguy hiểm, nên muốn hai người rời đi.
Nhưng Lôi Định kiên quyết ở lại, hết cách nên hắn mới phải đánh ngất
thằng đàn em cứng đầu cứng cổ này.
- Nhưng mà....
- Không nhưng nhị cái đ... gì hết! Đi mau! Đừng ở lại làm vướng chân
vướng tay tôi nữa. Không phải cô nói phải bằng mọi giá đưa em trai của
cô rời khỏi đây hay sao? Cô không đi cả cô và hắn sẽ gặp nguy hiểm đấy!
- Vậy còn ngươi thì sao?
Lôi Mỹ Mỹ vẫn chưa an tâm, liền hỏi.
Dương Vũ nhìn cô nàng, ánh mắt dịu đi một chút, sau đó nhếch môi cười điệu cười nửa miệng quen thuộc.
- Tôi à? Đương nhiên là sẽ dẫm lên đầu nó mà rời khỏi đây rồi!
Sau đó không thèm dây dưa với nữ cảnh sát lắm chuyện này nữa, nhanh như chớp phóng người đến tấn công Gin.
- Cảm ơn ngươi... Dương Vũ... vì tất cả...
Lôi tiểu thư là một phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán, và rất biết đánh giá tình
hình. Nàng biết, bản thân mình cho dù có ở lại cũng không giúp được
Dương Vũ. Nếu vậy thà mình rời khỏi đây, nhanh chóng tìm sự trợ giúp từ
đám đặc nhiệm siêu cấp kia đến hỗ trợ thì tốt hơn. Trước khi đóng cửa
xe, nàng còn lưu luyến nhìn lại hắn một lần. Thật không ngờ, kẻ mà nàng
rất ghét này lại có lúc khiến nàng lưu tâm đến như vậy. Hắn đúng là một
lão đại tốt... rất tốt của em trai nàng... Lôi Định đi theo hắn có lẽ... là một cái phúc...
- Ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn ngu xuẩn này!
Gin vô cùng tức giận. Sao có kẻ lại ngu đến như vậy? Có đàn bà, tiền tài,
quyền lực trong tay mà hắn không muốn, mà lại muốn đi tìm chết.
Dấu ấn sáng lập lòe ở mu bàn tay trái của Gin đột nhiên phát ra quang mang
mạnh mẽ. Làn khói màu nâu vốn bao quanh hắn được thể tràn ra từ dấu ấn
càng dữ dội.
- Aaaaaaaaaaaa....
Gin hét lên một
tiếng. Lớp đất đá xung quanh tốc ngược lên, cánh tay phải như thỏi nam
châm hút lấy lớp đất đá kia lại, tạo thành cánh tay khổng lồ.
Dương Vũ thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy thì dừng lại, lùi xa vài bước. Mở to đôi mắt kinh ngạc không thể tin được.
Nếu như vừa nãy, mu bàn tay đối phương lóe sáng hắn nghĩ thằng cha kia chắc dùng thủ đoạn nào đó làm mình trở lên "nguy hiểm" thôi. Vụ nổ kia chắc
là tên da trắng này đã dùng vũ khí công nghệ cao nào đó được đặt sẵn
trong phòng, sau đó kích nổ thôi. Nhưng mà cái hiện tượng cánh tay đất
đá này.... là "người thật việc thật" trăm phần trăm đó!
- Mày... Mày... Thực ra mày... là cái thể loại gì vậy?
- Mày hãy nghe cho rõ đây... Tao là... một.... Ấn - Pháp - Giả...