Hàng châu, nơi được mệnh danh thiên đường của kinh thành, nhưng tâm tư của
ai đó không hề ở trên thiên đường mà rớt tận mười tám tầng địa ngục
Tại một trạch viện to lớn, đi qua từng hành lang, quẹo qua từng khúc cua, có hai nam nhân đang tiến tới
Trong một căn phòng chỉ tồn tại mùi rượu, nơi có một tên ăn mặc lôi thôi, bộ
dạng so với tên khuất cái không hơn không kém, râu ria mọc lợm thượm ra
che mất khuôn mặt anh tuấn của hắn, đôi mắt nhập nhèm thiếu ngủ do uống
rượu lâu ngày sản sinh ra, cả người hắn đều hôi mùi rượu, tay hắn đang
ôm lấy từng vò rượu điên cuồng mà uống, cứ như uống nước lã
Một bóng đen từ cửa sổ phi thân tới, khẽ gọi “Chủ tử”
“Cút”, càu nhàu lên, hắn thô lỗ quát, hắn không còn là Hoàng Bá Thuần –chủ tử, oai phong lẫm liệt, khí thế bất phàm nữa, hắn bây giờ lôi thôi lê lếch
không khác gì ‘tửu quỷ’
Hắc y nhân muốn tiến lại gần khuyên can
thì nghe được có người đang đi tới liền phi thân ra đi, cánh cửa phòng
tức khắc được bật ra, Lương quản sự -tổng quản nơi này hướng tới Hoàng
Bá Thuật nói “Đại thiếu gia nhiều ngày liền không ăn cơm chỉ uống rượu
qua ngày, lão phu e rằng….”
“Được, đã làm phiền Lương quản sự”, phất tay Hoàng Bá Thuật nói, Lương quản sự thức thời liền rời đi.
Hắn cả gan tiến tới, lay lay lấy bóng dáng thân tàn ma dại của Hoàng Bá Thuần “Đại ca, tỉnh lại đi”
“Biến”, dứt lời hắn quăng vò rượu về hướng của Hoàng Bá Thuật, Hoàng Bá Thuật
nhanh nhẹn né đi, hắn mím chặt môi cảnh cáo “Nếu đại ca không thanh tỉnh thứ lỗi cho tiểu đệ sẽ chính tay làm Nhiêu Nhiêu cô nương ‘sống không
bằng chết’”
“Ngươi dám” nghe tới chữ ‘Nhiêu Nhiêu’ Hoàng Bá Thuần liền thanh tỉnh lại đôi chút, đứng phắt dậy mà nói, bất chợt bóng dáng
hắn đảo đảo rồi ngồi xập xuống ghế lại
“Chỉ cần huynh thách thức
đệ, đệ sẽ dám” Hoàng Bá Thuật nghiêm nghị trừng mắt nói, nhưng Hoàng Bá
Thuần không bỏ lọt chữ nào qua tai, chỉ âm thầm cầm vò rượu lên uống,
Hoàng Bá Thuật ‘khí giận song thiên’ liền gật bỏ đi vò rượu trong tay
của hắn “Xoảng”
Vò rượu bị hắn hất tung đi, đập vào tường vang
lên tiếng, Hoàng Bá Thuần liền giận dữ trừng mắt với hắn, hắn nói “Đại
ca, đệ van huynh thanh tỉnh đi được không, vì sao huynh phải làm đệ khổ
sở, huynh xem chỉ vì một danh kỹ liền thay đổi cả bản thân, huynh có
biết Tuyết sẽ đau lòng không?”
Phải rồi, Tuyết nhi, Nhiêu nhi,
Tuyết nhi, Nhiêu nhi “Ách”, Hoàng Bá Thuần vò đầu bức tai, khi hai tên
cùng lúc xuất hiện, nhưng hình ảnh của Nhiêu Nhiêu hoàn toàn áp đảo được Huyền Vũ Dạ Tuyết
Lúc nhắm mắt lại, một bóng dáng diễm lệ xuất
hiện, đang nhảy múa rất mỹ lệ, thân hình uyển chuyển, dáng người mềm mại di chuyển nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ đẹp chỉ có thể
sánh với tiên tử nơi cung đình, nàng như mới hạ phàm không hề dính bụi
trần, nụ cười tươi sáng, giọng hát mị người…..
“Đại ca”, Hoàng Bá Thuật không biết điều rống lên, làm hắn thức tỉnh trong lúc căm phẫn
hắn liền ban tặng cho Hoàng Bá Thuật một chưởng đau đớn “Rầm”, khiến cả
người hắn liền ngã nhào xuống đất, trượt ra phòng đập vào cánh cửa phòng đối diện, ngã lăn quay ra đất.
Hắn thu lại chưởng, mím chặt môi, liền xô ngã hết các vò rượu trên bàn, ngay cả bàn tròn cũng bị hắn hất
đổ, hắn rống lên “AAAAAAAAAAA”
Cảm giác tội lỗi lại tuôn về, hắn
có lỗi với Tuyết nhi, hắn đối với Nhiêu nhi lại sinh ra dục vọng không
thể nào tìm kiếm ở Tuyết nhi???
Hắn thật không ngờ hắn lại đa tâm như vậy, hắn đã hứa những gì với Tuyết nhi, nay lại có thể quên đi, hắn đã làm Tuyết nhi tổn thương, hắn không tốt~~~~
Bất chợt bóng
dáng hắn ngã sầm xuống đất, nhưng vẫn tơ tưởng đến ánh mắt cao ngạo như
chim công và hành động như một nữ vương khí thế lẫm liệt không thể tìm
thấy ở các ‘tiểu thơ khuê các’, ‘danh môn thục nữ’, nàng rất đẹp…..
Hắn lại giật mình, lật người lại, hắn gác tay lên trán, cười khổ, vì sao? Vì sao? Lão thiên gia gia lại đối xử với hắn như thế?
Một bên là Tuyêt nhi dịu dàng đằm thắm, một bên là Nhiêu nhi mỹ lệ, thanh tao quyền quý.
Nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khiêu vũ, ôm chọn cây đàn phi thân
lên xà nhà, mỗi hành động mỗi bước đi, hắn đều thu hết vào tầm mắt, nàng rất đẹp, từ lúc nào nàng đã hấp dẫn hắn mất rồi……..
Lắc đầu tự
trấn an bản thân mình, hắn thật sự hết thuốc chữa rồi, hắn hết thuốc
chữa rồi, điều làm hắn đau lòng nhất là ‘thanh mai trúc mã’ của hắn lại
có thể hèn hạ, đê tiện như một tiện nữ dâm phụ hạ xuân dược vào nước,
khiến hắn thống khổ, khi hắn giao hoan cùng nữ nhân khác lại tưởng tượng ra Nhiêu nhi ở dưới thân thể hắn, tội lỗi càng dâng về khi Tuyết nhi
xông vào không tin lời hắn giải thích còn giận dữ đánh hắn một bạt tai
thật đau đớn.
Hắn phải làm sao đây? Hắn phải làm sao cho thỏa đáng? Hai nữ nhân đều khóc vì hắn? Hắn thật vô dụng, hắn không phải là người!
“Thiên, nhị thiếu gia”, Lương quản sự hoảng hốt khi đặt chân đi tới, liền đỡ
lấy Hoàng Bá Thuật đang nằm ‘bất tỉnh nhân sự’ dưới đất, lay cho hắn
tỉnh.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia”, Hoàng Bá Thuật bị Lương
quản sự lay tỉnh, hắn mím chặt môi, đau xót cho hành động của đại ca,
hắn không oán hận đại ca hành xử với hắn như vậy, hắn oán hận đại ca dám phụ lòng của Tuyết!
“nhị thiếu gia, người không sao chứ đừng làm lão sợ” Lương quản sự thất sắc nói, hắn liền lên tiếng trấn an lão “Ân, ta không sao, ngươi vào đây có việc gì”
“Ách….Huyền Vũ nhị tiểu thơ….”
“Nói”, hắn hống lên, cố tình nói to để tên không biết điều bên trong chú ý
tới, “tiểu thơ hôm qua đi lên núi, nào ngờ bị sơn tặc uy hiếp, nghe nói
nàng ta đã ngất xỉu…”
“Chết tiệt”, cuối cùng đã kích được cái tên bên trong tỉnh dậy, Hoàng Bá Thuần rống lên, liền vội vội vàng vàng,
như vũ bão bước ra khỏi phòng, Hoàng Bá Thuật vội theo sau…