Ngay sau giờ làm việc, Kỷ Thành Minh lái xe suốt đêm đến Yên Xuyên, nghe nói có một sự cố khẩn cấp cần đích thân anh đến xử lý. Chuyến đi này kéo dài khá nhiều ngày.
Kỷ Niệm Hi không cùng theo anh đến Yên Xuyên, sau cuộc nói chuyện lần
trước, nói chung cô cảm giác đã có nhiều điều thay đổi. Mỗi khi ngắm
nhìn cô, ánh mắt anh luôn ẩn chứa rất nhiều ngụ ý, khiến cô không biết
phải làm sao. Nhưng trong công việc, có lẽ anh vẫn muốn đạt được thành
quả trước đó, nên vẫn luôn tiến hành từng bước, ít nhất nhìn từ ngoài
vẫn chưa có vấn đề xảy ra.
Đến khi Kỷ Thành Minh về nhà là khoảng nửa tháng sau.
Thoạt nhìn, anh trở nên đầy phong trần và mệt mỏi, xem ra sự cố ở Yên Xuyên
khá khó giải quyết. Dù đã trở lại, Kỷ Niệm Hi vẫn nghe thấy anh nhỏ nhẹ
gọi điện trao đổi công việc, dường như có rất nhiều công việc cần hợp
tác. Con người ta luôn có những mối giao tình thủy chung với một thứ gì
đó, có lẽ cũng không thể nói rõ được mối duyên của Kỷ Thành Minh với Yên Xuyên. Có thể vì hoàn cảnh sống ở đây không tồi, có thể vì đây là mảnh
đất đầy tính nhân văn, tóm lại, sau khi tổng hợp lại những tính toán của mình, Kỷ Thành Minh quyết định hợp tác với nhị thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ
Thiếu Hành.
Kỷ Thành Minh gác máy, đôi mi cau lại đày lo âu, sau rất lâu, câu đầu tiên anh nói với Kỷ Niệm Hi là:
- Lộ nhị thiếu gia sẽ đến viếng thăm.
Rất đơn giản mọi chuyện đã sáng tỏ, cô gật đầu:
- Cần chuẩn bị gì không?
Anh ngẫm nghĩ:
- Không cần đâu.
Lộ Thiếu Hành muốn mượn những mối quan hệ với chính quyền của anh, đồng
thời anh ta đã đồng ý hợp tác cùng anh khai thông một số đường lối quan
trọng, đây hẳn là một cơ hội rất tốt anh cần lợi dụng triệt để.
Thời điểm Lộ Thiếu Hành ghé chơi đã là chạng vạng tối, căn bản không cần Kỷ
Niệm Hi phải làm gì, vì hai người đàn ông chỉ ngồi an vị để bàn bạc
công việc. Những lúc như thế này, những sự việc mà đàn ông cần bàn bạc
phần lớn đều rất nhàm chán, nhưng họ vẫn thảo luận rất lâu, cuối cùng
mới thuyết phục được đối phương.
Ngay đêm hôm đó, Lộ Thiếu Hành đã ra về, anh ta đến và đi như một cơn gió.
Sau khi Kỷ Thành Minh tiễn Lộ Thiếu Hành ra về, anh nhìn cô đang ngồi trong phòng khách với gương mặt đầy vẻ buồn phiền.
Anh không biết mình nên nói gì vào lúc này, anh không thể nghĩ ra cần phải
nói gì, tình trạng này khiến anh cảm thấy thật vô cùng bất đắc dĩ. Về
phương diện quan hệ, họ vốn không thuộc về bất kỳ mối quan hệ rõ ràng
nào, nhưng những gì giữa nam nữ có thể phát sinh thì dường như đều đã
xảy ra, vậy rốt cuộc giữa hai người còn thiếu điều gì nữa đây? Anh không thể nắm bắt được cô, kể cả khi cô đang nằm trong tay anh, dường như cô
luôn mang trên mình một đôi cánh có thể bay đi rời khỏi anh bất cứ lúc
nào.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Ở công ty xuất hiện vấn đề gì sao?
Anh vẫn tưởng cô chưa biết chuyện, có vẻ anh vẫn đánh giá thấp về cô:
- Nếu nhất định phải đào sâu nghiên cứu thì có thể nói là như vậy.
Giang Thừa Dự đúng là không phải chỉ là một cái đèn cạn dầu, anh đào một cái
hố lớn, tưởng như chỉ cần chờ Giang Thừa Dự nhảy xuống dưới đó nữa thôi, vậy mà cuối cùng đôi bên vẫn ở thế hòa, quả nhiên Giang Thừa Dự xứng
đáng là đối thủ duy nhất của anh ở Đông Xuyên này. Lần này, Minh Thành
cạnh tranh với Long Giang, nói thẳng ra là lưỡng bại câu thương. Tuy tổn thất của Giang Thừa Dự vẫn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng dù sao Kỷ
Thành Minh vẫn không dành thắng lợi, đối với một người kiêu ngạo như
anh, không thắng – nghĩa là thua.
Cũng bởi vì như vậy, anh vội
vàng đồng ý cùng Lộ Thiếu Hành hợp tác, tuy đó chỉ là thất sách, nhưng
ít nhất có thể phát triển thêm lợi nhuận ở một nơi khác cũng không quá
thiệt thòi.
Kỷ Niệm Hi nhìn khuôn mặt âm tình bất định của anh, nói:
- Thật vậy.
Anh đứng yên không hề động đậy, tay đút túi quần, bộ comple đen khiến anh trở nên rất lạnh lùng mạnh mẽ.
- Anh vẫn tưởng rằng em sẽ rất vui vẻ cơ đấy.
Cô cười lạnh, hừ một tiếng, có lẽ vậy, ngay chính cô cũng không biết cảm xúc của mình như thế nào.
- Có lẽ là vậy.
Kỷ Thành Minh nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, thở dài:
- Giang Thừa Dự chắc chắn sẽ hẹn gặp mặt em.
Giọng anh rất bình tĩnh, sau đó anh đi thẳng lên lầu, không quay đầu lại nhìn cô một lần.
Người con gái luôn mang trong lòng hình bóng một người đàn ông khác!
Kỷ Thành Minh không hề sai, sáng hôm sau, Giang Thừa Dự gọi cho Kỷ Niệm Hi, hẹn cô ra ngoài.
Vào bữa sáng hôm đó, Kỷ Thành Minh buông đôi đũa trên tay xuống, nhìn cô đang nhận điện thoại:
- Anh cảm thấy anh vẫn tốt hơn nhiều so với Giang Thừa Dự. – Vừa dứt lời, anh không giấu nổi một nụ cười khinh miệt. – Ít nhất đối với anh, một khi
anh nhận định bất kỳ điều gì, là sẽ nhận định suốt cuộc đời.
Cô đặt đũa xuống:
- À.
Cô không nói tiếp, chỉ đứng dậy. Khi chuẩn bị ra ngoài, cô quay lại, liếc
nhìn Kỷ Thành Minh. Cô nhận ra cô đã không thể nhớ nổi quãng thời gian
họ đã ở bên nhau qua lại, rốt cuộc là cô đã quên hay những điều đó vốn
không hề tồn tại.
Cô cũng biết, sớm muộn mình sẽ phải đối mặt nói chuyện thẳng thắn với Giang Thừa Dự, nhưng không ngờ lại lâu như vậy
mới diễn ra.
Địa điểm hẹn cô là tại trường trung học. Cô vẫn nhớ
rõ trước đây ngôi trường này không quản lý nghiêm như bây giờ, trường
hiện được xây thêm một lớp tường bao quanh, xem ra cô đã rời khỏi trường lâu lắm rồi. Cô không đi thẳng vào trường mà đứng trước cổng, nơi đây
mang đến cho cô một cảm giác thật quen thuộc. Hình ảnh của Kỷ Thành Minh lại hiện lên trong đầu cô, nhưng khi ấy anh thường đi cùng Hướng Tư
Gia. Cô nhớ lại dáng vẻ Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia đến trường bất
chấp mưa gió, nhưng dù cố gắng thế nào, cô vẫn không thể nhớ nổi những
biểu hiện của Giang Thừa Dự khi anh đưa cô đến trường.
Hóa ra những dấu vết hâm mộ ngày ấy vẫn vẹn nguyên nơi đáy lòng.
Con người thật đáng bị coi thường, họ chẳng bao giờ chú ý lưu giữ những ký
ức của chính mình, nhưng đồng thời lại luôn khao khát một ngày hạnh phúc của người khác sẽ thuộc về chính họ.
Sự chung thủy tận tâm ấy, sự chiều chuộng ấy, những đặc quyền ấy.
Cô nhìn thoáng qua, Giang Thừa Dự đỗ xe cách đó không xa, hẳn anh đã vào trong trường.
Bước vào trường, đi chưa xa cô đã nhìn thấy anh. Anh đang ở trong phòng học
của cô nằm đối diện một hàng cây xanh mát, anh ngồi như một chàng thiếu
niên. Anh không vận comple mà mặc một bộ trang phục thường ngày, tựa như đang chuẩn bị chơi thể thao, khiến anh trở nên trẻ hơn so với tuổi rất
nhiều.
Cô chậm rãi ung dung bước đến, nhưng không đành mở miệng,
so với ngày đó họ dường như đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ mỗi anh
thay đổi, chính cô cũng đã thay đổi.
Kể cả anh vẫn ghi nhớ những
lời cô từng nói, cô thích nhất cây hoa quế bên cạnh phòng học, hương
thơm của hoa khiến lòng cô trở nên sảng khoái. Có phải đến khi mất đi,
người ta mới cảm thấy không đành lòng chạm đến những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của mình.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Sàn gạch men quanh gốc cây khiến cảnh vật trở nên lạnh lẽo, nhưng họ lại chẳng hề quan tâm.
- Mông Tuyết đã đến tìm em à? – Nụ cười của Giang Thừa Dự vô cùng rực rỡ giống như ánh sáng mặt trời.
Cô cũng cười, nụ cười của anh khiến cô lại lạc vào thời thanh xuân trong hồi ức.
- Ừ.
- Cô ấy có nói điều gì khó chịu với em không? – Anh thử thăm dò.
- Không. Chính em đã khiến cô ấy khó chịu, dù em buồn bực nhưng cũng không nên hành hạ cô ấy như vậy.
Không ai có tư cách nghiễm nhiên được tổn thương người khác, bất kể là trên danh nghĩa gì.
Giang Thừa Dự lại cau mày, dường như khá khó chịu:
- Thật ra anh chưa bao giờ buông tay. – Không cần biết là đang nói cho ai
nghe, nhưng anh cảm thấy thật bức bối: - Khi nghe tin em gặp nạn, anh
dường như đã phát điên, anh tự đến Đa Luân Đa tìm em nhưng tìm không
thấy, anh cũng phái người đến khắp nơi tìm em. Cho đến cuối cùng, anh
chỉ có thể tin rằng em vẫn còn sống, chỉ là em đang ở một góc nào đó mà
anh không biết.
Cô hấp háy miệng, nếu trước ngày hôn lễ anh có
thể nói với cô những lời này, có lẽ cô đã không thể đưa ra quyết định
như vậy. Ít nhất cho đến tận ngày hôm đó, trái tim cô vẫn chưa chết
lặng. Thật kỳ lạ, giới hạn của cô dành cho một người đàn ông là ở hôn lễ của anh ta, bất kể tình cảm giữa họ có sâu nặng đến mức nào. Một khi
đối phương đã kết hôn, giữa họ đã không bao giờ có thể tái lập lại mối
quan hệ cũ nữa.
Cô đã từng rất cố gắng, nhưng anh đã không chấp nhận cô.
Vào ngày hôn lễ, bất chấp mọi sai lầm, anh vẫn lựa chọn tiếp tục kết hôn.
Cô cũng sẽ không bao giờ hối hận, tất cả những việc cần làm, đối với chính bản thân cô có thể nói rằng đã không còn gì đáng để tiếc nuối.
- Cảm ơn. – Ít nhất vẫn cần cô, vẫn luôn ghi nhớ về cô, cũng chưa hoàn toàn lãng quên cô.
- Có lẽ anh đã thật sự sai lầm. – Giang Thừa Dự nhắm chặt mắt lại: - Anh
biết mẹ anh không thích em, nhưng bà lại nắm giữ thực quyền của tập đoàn Long Giang. Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần hoàn toàn nắm được Long Giang
trong tay, anh sẽ có thể bảo vệ em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chính
điều đó sẽ đẩy em rời xa anh. – Ngay khi tiếp xúc với thái độ của cô lần trước, anh đã hiểu rõ mọi chuyện, không cần phải dùng từ ngữ thừa thãi
để giải thích thêm.
- Anh không dám chấp nhận em, vì anh sợ
các nhân viên trong công ty sẽ bàn tán, vì thế mẹ anh sẽ gây bất lợi cho em đúng không? – Cô chủ động đề cập rõ những sự việc đã phát sinh , là do cô đã quá manh động, chỉ biết để tâm đến đau khổ của mình mà không
quan tâm đến đại cục.
Giang Thừa Dự gật đầu.
Cô nở nụ cười.
Ít nhất cũng có thể chứng mình cô không nhìn lầm người, cô không đặt tình
yêu của mình cho một người đàn ông không xứng đáng để yêu, nếu như vậy
thật sống không bằng chết. Ít nhất, cô đã không phụ lòng tuổi thanh xuân của mình, kể cả khi điều đó chẳng mang lại cho cô bất cứ cái gì.
Chỉ là anh mãi mãi không thể biết rằng, điều khiến cô khổ sở là chính anh đã đẩy cô rời xa anh.
Không phải cứ tháo gỡ được mọi hiểu lầm thì mọi mọi chuyện đều có thể được
tha thứ, sau đó sẽ trở lại tốt đẹp như thuở ban đầu. Không phải cứ có
tình yêu là có thể bất chấp mọi mưa gió vụn vặt, và có thể khiến mọi thứ trở lại như lúc đầu.
Thời gian chính là thứ vô tình nhất, thật đáng tiếc là rất ít người có thể hiểu được điều này.
Bỏ lỡ là bỏ lỡ, vì bất cứ điều vụn vặt gì, quan trọng nhất là đã thật sự bỏ lỡ.
Dù trái tim vẫn bồi hồi lên tiếng, lần đầu tiên khi nghe thấy những lời này, vẫn thật vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng cô không cảm thấy hận.
- Anh có biết lần đầu nhìn thấy anh, em đã nghĩ gì không? – Giọng cô nhẹ
nhàng khe khẽ nhớ lại: - Khi anh cười rộ lên, trông anh thật đơn thuần.
Kể cả lúc ấy cô mới chỉ là một cô bé, nhưng cô chỉ cảm thấy khi anh cười, không ai có thể chối từ.
- Thật vậy ư? – Ngay Giang Thừa Dự cũng không biết mình cười rộ lên trông sẽ như thế nào.
Đối với anh, cô rất đặc biệt. Đầu tiên là ghét, cực kỳ chán ghét, rồi thậm
chí là yêu thương, sau đó chẳng hiểu sao giữa họ lại thành ra như bây
giờ.
Anh không thể hiểu nổi, từng bước, từng bước, tại sao lại đi đến bước này.
- Vì sao em không thể chờ em? - Anh vẫn không thể cam lòng, anh khẳng định
rằng anh chắc chắn không bao giờ có thể cam lòng được, vì sao lại không
thể cho anh ít nhất dù chỉ một cơ hội?
- Có lẽ vì không muốn chờ. – Câu trả lời của cô thật ba phải. – Vợ của anh là một cô gái tốt, anh không nên phụ lòng cô ấy.
Tình yêu của bất kỳ người con gái nào cũng xứng đáng được tôn trọng, được ái mộ,bất kỳ ai cũng không có tư cách giẫm đạp.
- Anh biết. – Giang Thừa Dự đứng dậy. – Theo giúp anh thêm chút nữa.
Cô cũng đứng lên, lấy tay phủi phủi quần áo:
- Cũng tốt.
Sân thể thao của trường càng ngày càng rộng, vài cậu thiếu niên đang không
ngừng sôi nổi chơi bóng rổ, những giọt mồ hôi không ngừng toát ra. Tuổi
trẻ luôn đẹp như vậy đấy, tuổi thanh xuân với một tinh thần phấn trấn
đầy nông nổi.
Lúc cô còn ngồi đọc sách trong thư viện, cô từng
nghĩ không biết nhiều năm sau, khi được quay trở lại nơi này thì trông
cô sẽ như thế nào nhỉ. Nhưng khi ấy cô có lẽ không bao giờ có thể tưởng
tượng được dáng vẻ lúc này của mình.
Khi cô và Giang Thừa Dự trở về lại nơi đây, khoảng cách giữa họ đã là thiên sơn vạn thủy.
Tình người ngày ấy, sao lại trở nên như như thế này? Hai con người đã từng
yêu đương thắm thiết đến vậy, sao lại phải đi đến bước này? Thế nhưng
chính cô đã từng bước từng bước tiến lên mà không hề nhận ra bất kỳ sai
lầm nào.
Có nhiều thứ chỉ tồn tại trong mắt người khác, nhưng có những thứ lại chỉ sống trong lòng mình.
- Kỷ Thành Minh sẽ không thể là một người chồng tốt. – Giang Thừa Dự kín đáo đề cập: - Thật ra, đến bây giờ anh mới có thể nhận ra, anh có thể buông tha tất cả mọi thứ, kể cả ly hôn, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ ở nơi
này.
Với một điều kiện quan trọng là cô sẽ chấp thuận ở lại bên anh.
Kỷ Niệm Hi lắc lắc đầu phe phẩy:
- Không cần phải nói vậy đâu, chúng ta đều biết, nếu có thể xảy ra một lần nữa, chúng ta đều sẽ vẫn lựa chọn như vậy. Tính cách quyết định vận mệnh, dù là thêm một lần nữa, vẫn sẽ giống như vậy thôi. – Chẳng qua vì tất cả
đều đã xảy ra, đối với những thứ đã vuột mất anh vẫn không thể cam lòng
mà thôi. Nếu như người mất đi lại là anh, anh vẫn sẽ không cam lòng như
thế.
Giang Thừa Dự và Kỷ Thành Minh khá giống nhau, họ đều là
những người đàn ông luôn coi trọng sự nghiệp, đó đã là những chấp niệm
xâm nhập vào tận xương tủy họ, không ai có thể thay đổi.
Một khi đã như vậy, cần gì phải lừa mình dối người thêm nữa.
Giang Thừa Dự lắc đầu, anh vẫn không thể cam lòng, sao anh có thể lấy lại được cân bằng đây?
Anh đã không còn có thể nhận ra chính bản thân anh đang muốn cái gì nữa.
Anh đã tự đặt ra một quỹ đạo nhân sinh cho mình, nhưng dường như mọi thứ đều đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo này.
- Anh nhất định
không được để em thất vọng đâu nhé. – Cô sẽ dõi theo anh, nhìn anh gánh
vác trách nhiệm của mình. Người đàn ông cô từng yêu không thể là người
không có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều như vậy.
Kỷ Niệm Hi từ chối để Giang Thừa Dự chở cô về. Nhưng vừa đi thêm vài bước, cô nhìn thấy xe của Kỷ Thành Minh đỗ cách đó không xa. Cô không rõ anh
đã đứng đây đợi cô bao lâu, cô đi đến gõ cửa kính xe anh, sau đó mở cửa
ra cho thoáng rồi mới ngồi xuống.
Kỷ Niệm Hi từ chối để
Giang Thừa Dự chở cô về. Nhưng vừa đi thêm vài bước, cô nhìn thấy xe của Kỷ Thành Minh đỗ cách đó không xa. Cô không rõ anh đã đứng đây đợi cô
bao lâu, cô đi đến gõ cửa kính xe anh, sau đó mở cửa ra cho thoáng rồi
mới ngồi xuống.
Kỷ Thành Minh trong lúc vô ý lại nhìn xuống đồng hồ:
- Tán gẫu vui vẻ nhỉ?
Nói chuyện lâu như vậy, hẳn là vui vẻ lắm đây. Trong đầu anh thậm chí còn
nảy ra một suy nghĩ xấu xa, liệu có phải cô đang vờ che giấu vui vẻ
trong lòng, ngoài mặt thì cố ý tỏ ra phụng phịu.
- Cũng tốt.
Giọng nói của cô không chút cân nhắc, càng khiến anh cảm thấy khó thở hơn:
- Nên em quay lại để chào từ biệt anh đấy ư?
Nếu đã nói chuyện thỏa đáng với Giang Thừa Dự, thì hẳn đã đến lúc ra đi rồi.
Cô nhanh chóng quay sang nhìn anh, lại tựa đầu, im lặng không nói.
Nếu phải xem xét một cách nghiêm túc, anh đối xử với cô thật sự không tồi,
kể cả khi anh biết cô thấy chết mà không cứu thì cũng chỉ mặt nặng mày
nhẹ với cô, anh thậm chí chưa từng mắng cô nếu có thể bỏ qua giọng điệu
châm chọc của anh.
Anh là một người đàn ông có tính tình không tồi.
Đáng tiếc…
Cô cắn môi:
- Anh hi vọng tôi sẽ nói gì?
Đúng vậy, anh hi vọng cô có thể nói gì đây? Anh cũng không biết nữa. Nói
rằng cô thật sự yêu Giang Thừa Dự, yêu đến mức cam tâm chấp nhận chờ đợi anh ta li hôn, yêu đến mức mặc kệ người đời mắng cô là kẻ thứ ba, yêu
đến mức không còn gì cả.
Anh cho rằng bản thân anh cũng không hề
thua kém, anh là người kiên định. Nhưng không phải vì những ưu điểm của
bạn mà tình yêu sẽ dành cho bạn sự thiên vị, nếu không tại sao trên đời
lại có biết bao mối tình dang dở đến thế. Phần lớn tình yêu đều rất kỳ
quái, lúc ban đầu nó chỉ là những hạt mầm vùi vào đất, vậy mà đến khi
lớn lên lại chẳng thể mang lại bất kỳ điều gì tốt đẹp hơn.
- Anh ta có thể mang lại cho em tất cả những điều em muốn ư? – Kỉ Thành Minh
do dự nói, đồng thời khởi động xe lao nhanh như bay. Thật ra, bất kể thứ gì Giang Thừa Dự có thể mang đến cho cô, anh cũng có thể dâng tặng cô.
Cô cắn môi:
- Ừ, anh ấy là toàn bộ thời thanh xuân trong kí ức của tôi.
Đúng vậy, Giang Thừa Dự và anh, nhìn từ góc độ nào đó thì đều cùng một kiểu người mà thôi.
Cô không nên vừa trốn thoát được lại nhanh chóng lao vào.
Cuối cùng, họ chẳng nói gì thêm.
Quay lại biệt thự của Kỷ Thành Minh cô bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình,
nhưng khi bắt đầu sắp xếp đồ, cô mới nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều là
do Kỷ Thành Minh mua cho cô.
Sự thật này khiến cô hơi ảo não, nhưng cô nhanh chóng có thể thích ứng.
Tốt nhất là cô chỉ nên mang đi một vali lớn.
Cô xuống lầu, nhìn anh từ phía sau, cô cố gắng ngắm nhìn thật kỹ hình dáng anh, cô muốn ghi nhớ kỹ hình ảnh của anh, chỉ một mình anh, mà không
phải hình ảnh anh bên cạnh một ai đó.
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi trong thời gian qua. – Bất kể đó là vì nguyên nhân gì.
Bước chân ra khỏi cánh cổng lớn, cô bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh giá.
Ồ, từ nay về sau, cô thật sự chỉ còn lại mỗi một mình.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thật khó chịu.
Cô dừng chân, cô chợt hi vọng anh sẽ lao đến ôm lấy cô, nhưng chỉ sợ đó
chỉ là một giấc mơ hão huyền. Cô nhắm chặt mắt, tiếp tục bước về phía
trước, cô không được sợ hãi, cô chỉ có thể đối mặt với cuộc đời này.
Kỷ Thành Minh ngồi yên lặng, anh châm một điếu thuốc, anh không quay đầu
nhìn, nếu không nhất định anh sẽ nhìn thấy sự do dự của cô, nhưng tiếc
là anh không quay lại nhìn cô.
Khi Hướng Tư Gia ra đi, anh không khóc.
Khi Kỷ Niệm Hi ra đi, anh cũng không khóc.
Vậy nên, cùng lắm thì, anh chẳng còn gì để nói.
Bởi vì cô có thể ra đi mà không hề lưu luyến, nên anh chưa từng nghĩ đến
chuyện đuổi theo cô, vì anh cảm thấy không cần phải thế, vì lẽ ấy, anh
không dám quay sang nhìn hình ảnh cô ra đi mà không hề quay đầu nhìn lại ấy.
Buổi tối hôm đó, ba
người đàn ông cùng ngồi thảo luận về rất nhiều vấn đề. Trong khi đó, sếp tổng của cô lại không hề mở lời cho phép cô ra về nên cô đành phải chôn chặt nỗi nhớ mong vô cùng da diết đối với chiếc giường thân yêu tận
dưới mí mắt đang nặng trĩu của mình.
Người ngoài đều cho rằng Kỷ Y
Đình có được thành công trên thương trường đều dựa vào may mắn, nhưng họ không hề biết rằng thương hiệu “Thượng Tinh” đã sớm được đăng ký sở hữu bản quyền, kể cả khi ban đầu không ai nghe đến cái tên này. Thành công
của anh là nhờ một quá trình phấn đấu lâu dài, nhưng rất ít tin tức về
anh được công bố, Kỷ Y Đình không cha không mẹ, tự dốc sức làm việc để
có được vị trí hiện tại. Thế nhưng có lẽ trong mắt người ngoài, họ chỉ
chăm chăm soi mói vào thành công của người khác bằng những từ ngữ khen
ngợi tán dương vô cùng khoa trương.
Ban đầu, Thượng Tinh không hề được xem trọng, thậm chí có đối thủ còn đưa ra một cái giá thu mua một
cách cứng nhắc không hề khách sáo và đều bị Kỷ Y Đình nhất quyết cự
tuyệt, anh đã đổ không biết bao nhiêu tiền vào Thượng Tinh để không cho bất kỳ đối tác bên ngoài có thể khống chế nơi này. Vào thời điểm khả
năng tài chính của Kỷ Thành Minh hạn hẹp nhất, anh vẫn nhất quyết từ
chối. Hơn thế, Kỷ Y Đình ban đầu hoàn toàn lập nghiệp dựa vào bán lẻ,
lợi nhuận từ bán lẻ chiếm 95% tổng lợi nhuận của Thượng Tinh. Trong tình huống đó, có bao nhiều người sẽ tình nguyện tiếp tục đổ vốn vào đây?
Nhưng Kỷ Thành Minh vẫn đổ toàn bộ vốn, anh bỏ qua thị trường tiêu thụ
thực thể mà lựa chọn thị trường thương mại điện tử, hiện tại đã đưa
thương hiệu này trở thành đơn vị bán lẻ số một tại Yên Xuyên.
Một người như Kỷ Y Đình, Kỷ Niệm Hi tuyệt đối không thể tin anh ta sẽ chấp
nhận hợp tác với Kỷ Thành Minh hoặc Lộ Thiếu Hành. Nếu như họ biết rằng, hằng năm Kỷ Y Đình đều dành một ngày để tham gia chuyến hành trình khám phá xuyên qua sa mạc đầy nguy hiểm, họ sẽ hiểu rằng, anh ta là người
không hề e ngại phiêu lưu mạo hiểm.
- Nghe nói anh đang tu tạo lại lĩnh vực hậu cần? – Lộ Thiếu Hành lắc lư ly rượu, không hề nhìn Kỷ Y Đình.
- Tạm thời tôi chưa hề nghĩ đến quyết định này. – Kỷ Y Đình liếc nhìn Lộ
Thiếu Hành, tuy anh thích một nhịp độ phát triển nhanh nhưng sẽ khiến
tình hình tài chính khá căng thẳng, đó là điều anh không thể phủ nhận.
Danh tiếng của Thượng Tinh đang càng ngày càng phát triển tốt với khẩu hiệu
rất thân thiện, khách hàng có thể nhận được hàng ngay trong ngày, đó là
một yêu cầu khá cao trong vấn đề hậu cần vận chuyển. Đồng thời vì phải
áp dụng hình thức bán hàng trực tiếp như vậy nên cần sự hợp tác của
không ít các xí nghiệp vốn đang bắt đầu tẩy chay Thượng Tinh nên họ vẫn
cần sự phối hợp về hậu cần từ một đơn vị thứ ba.
Hơn thế sắp tới đây, website sẽ gặp phải một sự công kích tương đối lớn, tình thế này so với các đối tác khác là khá ảm đạm.
Lộ Thiếu Hành lại mỉm cười, nhìn về phía Kỷ Y Đình.
Kỷ Thành Minh ngồi một bên, im lặng không nói, âm thầm cúi đầu suy tư. Sự
phát triển nhanh chóng của Thượng Tinh hoàn toàn đối chọi với Tô gia,
nên có cảm giác Thượng Tinh đang cố tình áp bách các website khác.
Kỷ Thành Minh liếc nhìn Lộ Thiếu Hành, ngầm tỏ ý rằng họ phán đoán về đối
phương không sai, Kỷ Y Đình cho rằng có thể đoạt được cả thiên hạ nơi
này, đó chỉ là ý nghĩ kỳ quái mà thôi.
Ba người đàn ông tiếp tục
thử thăm dò đối phương, càng khiến Kỷ Niệm Hi buồn ngủ, đôi khi cô không hiểu nổi những người đàn ông này, có gì sánh bằng được nằm trên giường
ngủ một giấc ngon lành đâu cơ chứ.
Đợi đến khi họ bàn bạc xong,
Kỷ Niệm Hi có cảm giác dường như đã trải qua cả một ngày dài mà có khi
họ còn có thể thảo luận tiếp cả một đêm nữa. Họ cùng chào hỏi và cáo
lui, Kỷ Niệm Hi vẫn theo sau Kỷ Y Đình. Lái xe đã sớm ra về, thật hiếm
khi Kỷ Y Đình lại đưa cô về tận nhà.
Khi xuống khỏi xe Kỷ Y Đình, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Cô nhận ra có gì đó khác với thường ngày, có lẽ đó là vì, giây phút đầu
tiên được gặp lại Kỷ Thành Minh, trong đầu cô đột nhiên vụt qua rất
nhiều ý nghĩa, nhưng chỉ nháy mắt, cô đã có thể lấy lại bình tĩnh. Chỉ
cần bạn muốn, có gì không thể đạt được?
Còn anh, anh chắc chắn sẽ không bao giờ đi tìm cô.
Một năm nay, cô thật sự chưa bao giờ từng nghĩ đến Kỷ Thành Minh, cô dựa vào đâu mà yêu cầu anh nhất định phải nhớ đến cô.
Khi trở lại căn phòng nhỏ bé của mình, nhìn thấy chú chó con do cô chăm
sóc, cô lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó nhỏ đáng yêu:
- Có phải em rất đói rồi không? Xấu hổ quá, chị về muộn nên để cái bụng nhỏ
này đói meo rồi. – Nói xong cô lại xoa xoa bụng chú cún con. – Tiểu Mĩ
Nữ, có phải rất đói rồi không?
Cô tự đặt cho chú chó nhỏ của mình cái tên Tiểu Mĩ Nữ, vậy nên cún con thật xinh đẹp, lại chẳng bao giờ
chịu lớn, chứ mãi nhỏ xinh để cô ôm trong ngực thật êm ái. Vì đây là một động vật có sự sống, nên có lẽ bởi vậy nó phần nào giúp cô vơi bớt cô
đơn.
Cô bắt bản thân phải đi nấu cơm cho Tiểu Mĩ Nữ ăn, vào các buổi tối cô thường bỏ bữa.
Cô vừa nấu cơm vừa ngắm Tiểu Mĩ Nữ, lúc mới được nhận về nuôi, cô chỉ hi
vọng để bản thân tự giác một ngày ăn đủ ba bữa cơm, nếu ở một mình cô sẽ dễ dàng xuề xòa bỏ bữa, nhưng với động vật hẳn sẽ không bao giờ chấp
nhận lí do này.
Phục vụ xong cơm nước cho Tiểu Mĩ Nữ, cô mới tắm rửa và lên giường đi ngủ.
Cô khởi động máy tính, cô đọc được một tin tức đáng ngạc nhiên. Một người
Nhật Bản hiện đang định cư ở Mĩ ngoại trừ tiền thuê nhà, anh ta không
tiêu thêm bất kỳ khoản nào khác. Anh ta ăn cơm thừa ở các bữa tiệc trong đại sảnh, sử dụng các vật dụng cá nhân bới được trong các đống rác, mặc duy nhất một cái quần đùi đã mua cách đây rất nhiều năm, thậm chí chun
quần cũng đã dão ra. Điều khiến Kỷ Niệm Hi kinh ngạc nhất là người đàn
ông này thậm chí còn không mua giày, với lí do: cái thứ rồi cuối cùng sẽ phải vứt đi đó thì mua để làm gì?
Trong chớp mắt, Kỷ Niệm Hi
không còn gì để nói, vì kết thúc video clip, loại người này vẫn có thể
ngồi tán phét dưới cây ATM, không biết anh ta đang tự hào với ai. Rất
nhiều người cùng chia sẻ cảm nhận của mình với câu chuyện này ở bên dưới bài viết.
Vẫn sự cô độc, nhất là trong những đêm dài đằng đẵng tĩnh lặng.
Thôi quên đi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.
Kỷ Niệm Hi vô cùng may mắn vì đã tự đặt lại đồng hồ báo thức, nên ngay khi nghe thấy tiếng chuông, cô đã tự giác rời khỏi giường.Cô vẫn có thể ngủ cố thêm một lát nữa, nhưng cảm giác khi nằm trên giường khiến cô cực kỳ không tình nguyện nhớ lại các thói quen của mình trước kia, sao lại có
thể dễ dàng nổi giận vì phải thức giấc sớm vậy chứ. Hình như lúc đó cô
còn đang học sơ trung, có một giáo viên gạo cội đã về hưu nhiều năm quay lại thăm trường, chủ nhiệm lớp bắt bắt buộc tất cả học sinh phải đến
trường sớm để nghe diễn thuyết với mục đích là để họ nâng cao học hỏi.
Khi đó, có nam sinh đã cười và nói rằng, lên đại học 8h mới phải vào
lớp, 7h15 mới rời khỏi giường. Lúc đó tất cả học sinh đều vừa hâm mộ vừa ghen tị, sao họ phải thức dậy từ 6h chứ. Mà bây giờ Kỷ Niệm Hi lại tự
cảm thấy, 7h50 vẫn còn là quá sớm, cô chỉ muốn được ngủ thẳng một giấc
đến khi nào muốn dậy thì dậy, tốt nhất là đừng có ai gọi cô dậy hết. Cô
không thể nhớ nổi tại sao ngày trước có thể vui vẻ thức giấc vào lúc 6h
chứ.
Cô chỉ biết tâm trạng hiện tại của cô rất là… bực bội thôi.
Nhưng dù có buồn hơn thế nữa, cô vẫn phải rời giường, cô lười nhác bước từ
trên giường xuống dưới đất, bắt đầu thực hiện mọi động tác cần phải có,
mỗi ngày cứ trôi qua bằng cách lặp đi lặp lại như vậy, cô tin vào câu
nói này.
Dù vậy công việc của cô vẫn lặp đi lặp lại như mọi
ngày, có lẽ hứng thú duy nhất trong ngày của cô và cô nàng Lí Hiểu Hoa
là được tận mắt chứng kiến một mỹ nhân bị chặn lại trước cửa phòng thư
ký, vậy nên các cô có thể quan sát được tới từng trang phục trên người
mĩ nhân này.
Đến lần thứ tư cô gái đó xuất hiện , Lí Hiểu Hoa khá hứng thú lôi kéo đến mức Kỷ Niệm Hi phát hoảng:
- Này người đẹp, biết cô nàng này là ai không?
- Dù sao cũng chẳng phải thân thích nhà tôi. – Kỷ Niệm HI cười thầm.
Lí Hiểu Hoa không thể chấp nhận được thái độ của Kỷ Niệm Hi:
- Là nhị tiểu thư nhà Tô gia.
Nghe thấy cái tên Tô gia, Kỷ Niệm Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ở Yên
Xuyên, tiếng tăm của Tô gia vẫn rất uy vọng, nhất là với Thiên Ninh Dịch Cấu của Tô gia trước khi có sự xuất hiện của Thượng Tinh, đó đã là công ty thương mại điện tử hàng đầu ở đây. Kể cả trong thời điểm hiện tại,
Thiên Ninh Dịch Cấu vẫn không thiếu những khách hàng trung thành với cảm tình của người sử dụng, dù như thế nào vẫn không thay đổi. Trong mắt Kỷ Niệm Hi, vấn đề kinh doanh của Tô gia không quá lớn, chẳng qua họ chỉ
quá bảo thủ, không chịu cải tiến. Đây cũng là lí do khi Thượng Tinh xuất hiện, lượng khách hàng của Thiên Tinh Dịch Cấu ngay lập tức giảm mạnh,
hơn thế đến tận bây giờ kim ngạch tiêu thụ vẫn chưa thể đột phá lên đến
100 triệu, trong khi đó theo số liệu mới nhất thì doanh thu của Thượng
Tinh đã đạt đến 800 triệu.
Kỷ Niệm Hi ngắm người đẹp tóc dài đang đứng đó, thoạt nhìn đã dễ dàng có thể đánh giá đây chính là một mĩ nhân đầy khí chất. Cô vẫn nhớ đã từng đọc trên một tạp chí có đánh giá mọi
quyền điều hành kinh doanh đều nằm trong tay đại tiểu thư Tô gia Tô
Thiên Mặc, còn vị nhị tiểu thư Tô gia Tô Thiên Linh lại vô cùng xuất
sắc, tinh thông cầm ký thi họa, không biết hôm nay cô ấy đến đây để làm
gì.
Lí Hiểu Hoa tỏ ra vô cùng hâm mộ Tô Thiên Linh:
- Cô
ấy còn có thể soạn nhạc, sáng tác bài hát rất hay, tôi đã từng nghe trên website, đáng tiếc cô ấy không tham gia vào showbiz, nếu không hiện tại hẳn còn nổi tiếng hơn mấy ca sĩ XXX.. nữa cơ.
- Thế mà cô
cũng biết. – Kỉ Niệm Hi vừa dứt lời, Tô Thiên Linh đã được thư kí mời
vào văn phòng của Kỷ Y Đình. Kỷ Niệm Hi chớp chớp mi, Kỷ Y Đình tuy lạnh lùng nhưng khi đứng trước mỹ nhân này, tuy rằng đánh giá này không hay
lắm, nhưng vẫn nghe nói anh ta vốn có mối quan hệ với phụ nữ, thậm chí
từ thời điểm ban đầu mối quan hệ của họ vẫn chưa từng tách rời.
Lí Hiểu Hoa cũng nhìn thấy cảnh này, nhưng Tô Thiên Linh chỉ đi vào rồi
sau đó lập tức ra về, khiến Lí Hiểu Hoa lại càng thêm tin tưởng.
- Cô nói xem, lần tiếp theo mỹ nữ nào sẽ tiến vào phòng người đẹp đây? – Lí Hiểu Hoa đưa ra một đánh giá vớ vẩn.
- Thật ra cô cũng có thể bước vào đó mà. – Kỷ Niệm Hi thật sự đã tính toán đến khả năng này. – Miễn phải cả ngày lo lắng anh ta bị người ta cướp mất.
Lí Hiểu Hoa khoát tay cô:
- Cô đừng có nói lung tung.. Ôi… Đẹp trai quá.. – Lí Hiểu Hoa lập tức kéo Kỷ Niệm Hi lại xem. – Đây chính là hot boy hôm trước, ôi đẹp trai, quá đẹp trai luôn, có phải anh ta cực kỳ bảnh đúng không?
Trái ngược với thái độ của Lí Hiểu Hoa, Kỷ Niệm Hi khẽ chớp mắt, anh lại đến đây làm gì thế?
Lần trước?
Anh có nhìn thấy mình không?
Kỷ Thành Minh dừng bước, nhìn thoáng qua phía cô, nhưng anh không dừng lại mà bước thẳng vào phòng Kỷ Y Đình.
Kỷ Niệm Hi cảm thấy khá kỳ lạ, Kỷ Y Đình vốn đã từ chối ý định hợp tác,
hơn nữa họ cũng không phải nhất định phải hợp tác, vậy Kỷ Thành Minh
nhiều lần đến đây tìm Kỷ Y Đình làm gì?
Cô không tin một người như Kỷ Thành Minh chẳng có việc gì lại tự nhiên chạy đến đây.
Hết giờ làm việc, Kỷ Niệm Hi thu dọn đồ đạc, sau khi chắc chắn Kỷ Y Đình
không có yêu cầu thêm đối với cô, cô liền rời khỏi công ty. Cô gọi một
cái taxi. Lí Hiểu Hoa thường mắng cô là lãng phí, nhưng bản thân cô lại
cảm thấy nên dùng tiền mình kiếm được mà đối xử với bản thân tốt hơn một chút. Cô lấy di động ra làm vài ván game, nhưng sau đó lại mất hứng
nhìn lại màn hình, cô lại nhét di động vào túi.
Mắt cô vẫn không
ngừng dõi về phía trước, vô tình cô nhìn qua gương chiếu hậu và thấy một chiếc xe. Thương hiệu của chiếc xe này không mang lại cho cô nhiều ấn
tượng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là hẳn tính năng của nó không
tồi. Cô cúi xuống, định nghỉ một lát.
Khi ngẩng đầu lên, cô vẫn nhận ra chiếc xe qua gương chiếu hậu.
Cau mày, với tính năng của chiếc xe này, đáng lẽ nó phải nhanh chóng vượt
qua chiếc taxi của cô rồi mới đúng, hơn nữa rõ ràng là có không ít cơ
hội.
Tầm mắt cô bị chiếc xe phía sau hấp dẫn, cô phát hiện ra
hình như nó đang theo đuôi cô, vì thế cô nhanh chóng thay đổi địa chỉ,
mặc dù trong đầu cô cũng không hề lo sợ bất kể chuyện gì có thể xảy ra.
Cô đến một quảng trường đông người vô cùng náo nhiệt, cô không tin ở chỗ
đông người như vậy, người ta có thể làm gì cô. Hơn nữa cô vẫn chỉ nghi
ngờ.
Cô xuống xe, thanh toán tiền, cô thấy hơi hối hận, nếu bây
giờ cô mà về đến nhà, cô đã có thể ngủ một giấc ngon lành trên giường
thẳng đến sáng luôn, kể cả hiện trời còn chưa tối.
Cô càng ngày càng thèm ngủ, cô bất đắc dĩ thở dài.
Đi thêm vài bước cô mới nhận ra cô đã quên ngay chuyện chiếc xe khỏi đầu, cô đang định quay lại thì va phải một người:
- Xin lỗi. – Cô mở miệng theo bản năng, tay ôm trán.
- A, không sao. – Kỷ Thành Minh cười với cô, hơi cúi xuống.
Thật là… Cô nhìn anh thật lâu:
- Anh…. Sao lại ở đây?
Kỷ Thành Minh cười vô cùng vui vẻ:
- Anh nói rằng anh nhớ em, em có tin không?
Cô hừ nhẹ một tiếng, đẩy anh ra rồi đi về, nếu sớm biết là anh thì cô đã
chẳng việc gì phải đến đây, thoạt nhìn chiếc xe kia có vẻ đắt tiền, vậy
mà những người đi theo cô sao càng này càng hiếm hoi thế này, cô không
khỏi lắc đầu.