- Xin đấy, cô chỉ có thể gây trở ngại chứ giúp được gì!
Trương
Dương không nói gì mà đảo cặp mắt trắng dã. Nếu không có Kiều Hi Nhi ở
đây thì tốt xấu gì hắn cũng có thể ứng phó được một chút nhưng có cô ta ở đây thì cái này lại càng thêm khó.
Đang nói chuyện, đám đông
đã chạy vọt tới trước mặt, đại khái có khoảng 17, 18 người trong đó ít
nhất là có 6 tên cầm đao, đều là những kẻ cơ bắp cuồn cuộn vừa nhìn đã
thấy cực kì lợi hại.
Để cho Trương Dương cảm thấy ngoài ý muốn
chính là A Cẩu lúc sáng bị hắn đánh. Tay trái y băng vải tay phải cầm
ống túyp thoạt nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
A Cẩu cũng nhìn thấy Trương Dương.
Sau khi hắn nói xong, người có mặt chữ điền kia phất tay khiến cho mọi
người yên tĩnh trở lại rồi say đó nhìn chằm chằm vào Trương Dương và
Kiều Hi Nhi trong chốc lát, sau đó sắc mặt có hơi thay đổi, cau mày nói:
- Các bạn là sinh viên đại học Mai Đại?
Trương Dương gật đầu không nói thì chó cũng biết.
- Nếu là sinh viên thì nên lấy việc học làm trọng, nhưng các bạn lại
không ở trong trường mà học cho tốt còn chạy đến chỗ này làm gì?
Trương Dương ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên bị một người bắt nạt,
giáo huấn về chuyện học hành. Thế giới này bị điên mất rồi, đúng vậy,
mình không có việc gì thì chạy đến đây làm chi?
Nhưng Trương
Dương còn hơn khối người đặc biệt là trong nhóm người náo loạn kia muốn
thử lòng người. Chuẩn bị đem tên cả gan này đi chém không ngờ là ông chủ của mình lại tự nhiên đi nói chuyện học tập gì với đối phương của mình, đây là loại rắc rối gì thế không biết?
- Anh Hùng, chớ có nhiều lời với bọn chúng, thẳng tay phế hắn đi.
A Cẩu kia cũng là người nóng nảy, y bị tống tiền 7 vạn đồng. Y đau lòng
mất một ngày liền, bây giờ vất vả lắm mới có thể trở về được không ngờ
sao anh Hùng lại còn làm cho đối phương.
Cái người mặt chữ điền kia được gọi là anh Hùng hảo hán trừng mắt liếc nhìn A Cẩu một cái rồi
vươn tay đẩy hắn một cái lảo đảo.
- Anh động vào huynh đệ của tôi thì hôm nay ít nhất hãy nói cho tôi cho tôi một người.
Hùng Ca nhìn Trương Dương chằm chằm, nói một cách không nhanh không chậm:
- Tôi nghe nói anh thực sự có thể đánh được, như vậy tôi và anh sẽ cũng tỉ thí một chút, nếu anh có thể thắng tôi thì chuyện hôm nay và chuyện
cũ coi như qua. Còn nếu như anh thua, thì anh phải nhận lỗi trước huynh
đệ của tôi, thế nào?
Trương Dương vừa nghe chuyện tốt này, tuy trong lòng cũng không để ý gì nhưng vẫn khảng khoái đồng ý.
- Được, cứ theo như lời anh nói nhưng tôi có một thỉnh cầu.
Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi bên cạnh, nói rằng:
- Trước hết tôi muốn các anh hãy phóng thích bạn tôi đã.
Hùng ca có chút sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đáp:
- Không thành vấn đề.
- Không được, tôi không thể để mặc cậu được.
Mỹ nữ Kiều mặc kệ, kéo cánh tay Trương Dương không chịu buông. Trương
Dương không còn cách nào với cô ta, vẻ mặt của Hùng ca bên kia thì đang
đen lên, y do dự một chút rồi nói rằng:
- Trương Dương, tôi
đồng ý với anh, dù anh thắng hay thua tôi cũng sẽ không để cho người
khác động vào cô bé này, như vậy là được rồi chứ?
- Được, tôi tin anh.
Bỗng nhiên Trương Dương có chút hiểu ý này. Người trước mắt này vì sao
lại phát hiện ra một khí chất đặc biệt. Nếu như không đoán sai xuất thân của người này, hơn nữa còn không phải là giống bộ đội. Ánh mắt của y và vết thương trên tay đều mang theo sát khí. Thậm chí, Trương Dương không một chút nghi ngờ, người này có thể đã giết người.
Hắn tin là
lời của đối phương đủ để tín nhiệm, cho nên hắn đã đồng ý. Chỉ cần đối
phương bằng lòng buông tha Kiều Hi Nhi thì hắn cũng có thể lỏng tay hơn.
Ông chủ muốn đích thân ra tay giáo huấn Trương Dương, mặc dù
có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ đáng trống để
hai người buông tay.
Hai người dọn trận xong cũng không có nói
nhiều mà trực tiếp ra tay, một dậm chân cơ thể giống như một mũi tên lao thẳng về phía Trương Dương, nắm đấm hung ác bổ nhào về phía Trương
Dương.
Hai mắt của Trương Dương híp lại, khí thế của Hùng ca
khác hẳn đám kia. Vừa ra tay đã biết đối phương là cao thủ tuyệt đối,
không dài dòng nhiều.
Trương Dương cũng không có chọi với đá, với lực lượng của đối phương hắn mà đấu lại thì chỉ có thảm hại thôi.
Lúc chính tay Hùng ca đâm đến, dường như Trương Dương trượt qua lòng bàn tay của hắn đồng thời co rụt quyền lại.
- Không tồi.
Hùng ca kia mỉm cười giống như là không thèm để ý, trong lòng cũng thầm sợ hãi. Tiểu tử này nhìn thì có vẻ như không để ý nhưng ra t ay thì cực kì xảo quyệt. Cái này nếu như Trương Dương không được huấn luyện đặc
biệt thì không có cách nào mà đối
Hai người, một người sai ở
phía sau, rất nhanh lại cùng chần chừ ở một chỗ. Hai bên lại tiếp tục
hủy đi 10 chiêu. Hùng ca, kinh ngạc phát hiện ra chính mình tuy trốn
tránh đối phương nhưng lại chũng các chiêu của mình. Lúc còn trong bộ
đội đặc chủng vùng Tam Giác Vàng học bảy, tám năm còn chưa bằng một đệ
tử, cái này quá kì lạ.
Hai người càng đánh lâu thì sắc mặt cảu
Hùng ca lại càng khó coi. Y phát hiện khuyết điểm duy nhất của Trương
Dương lúc này chính là không đủ lực lượng nhưng kĩ thuật đánh nhau của
hắn thì hơn hẳn mình.
Đương nhiên, nếu y nương tay với Trương
Dương thì chưa chắn hắn cũng đỡ đòn làm như vậy chẳng qua là có chút
phiêu lưu hơi lớn.
Nhưng bây giờ, trong tình huống này, muốn
ung dung thu phục Trương Dương thì còn là vấn đề rất lớn, đánh tiếp thì
lại càng khó coi.
Cho nên, đột nhiên y đánh là một trưởng mạnh, Trương Dương lui lại mấy bước, vươn tay ra ngăn nói:
- Thôi, hôm nay mọi người không thể phân biệt được thắng thua.
Trương Dương sửng sốt, hắn hiểu được cái này là Hùng ca có ý để lại một tay, nếu không thì mình không đi tiêu thì cũng bị tàn phế. Nghe được
đối phương hào phóng như vậy, trong lòng thấy rất kì lạ nhưng hắn cũng
vội tươi cười nói:
- Đa tạ Hùng ca đã thủ hạ lưu tình.
- Tôi tên là Trần Thiên Hùng, từ nay về sau nếu có người gây phiền toái với anh thì cứ đọc tên tôi, có lẽ cũng sẽ có tác dụng đấy.
Tên mặt chữ điền nhìn liếc mắt Trương Dương một cái rồi thản nhiên nói.
Những tên bên cạnh A Cẩu trợn tròn mắt, cái này Hùng ca không thích
hợp, không phải là muốn đánh nhau sao, sao lại biến thành gọi nhau huynh đệ với đối phương thế này?
A Cẩu to gan, vừa định mở miệng thì lại bị Trần Thiên Hùng lườm một cái:
- Nhiều chuyện!
Trương Dương nhìn đối phương buông tha mình dễ dàng như vậy, e là sẽ
xảy ra chuyện. Sauk hi cảm ơn Trần Thiên Hùng liền vội vàng kéo Kiều Hi
Nhi nhanh chóng dời khỏi Phố Tiên Thủy.
Bọn họ vừa mới đi, rốt cục thì A Cẩu cũng không nhịn được liền mở miệng nói:
- Hùng ca, chính là bị cướp mất bảy vạn…
- Bảy vạn? Ngớ ngẩn thật, bảy vạn đã là gì? Coi như học phí đi, hơn nữa tiền đến từ đâu, ngươi còn không biết lấy về thế nào sao?
Trần Thiên Hùng nhìn thấy bóng Trương Dương từ xa rồi nhìn chằm chằm vào đám người A Cẩu, lớn tiếng nói rằng:
- Từ nay về sau không có việc gì thì đừng có trêu chọc y, đã có người
khuyên bảo sau này còn xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tao trở mặt.
Lời này của y vừa nói ra, người bên cạnh đã thở dài một hơi. Bọn họ
theo Trần Thiên Hùng lâu như vậy mà cho tới giờ cũng chưa nhìn y lại
thận trọng đến mức như thế. Chẳng lẽ sau lưng Trương Dương này lại có
một chỗ dựa vững chắc nào sao?
Đám người này nín thở một lúc lâu cuối cùng thì cũng hỏi thầm A Cẩu hỏi:
- Hùng ca, cái này Trương Dương có chiêu gì vậy, anh chính là lời khuyên tốt cho bọn em, chúng ta có điểm tựa tốt rồi.
Trần Thiên Hùng nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, thản nhiên nói rằng:
- Trương Dương này có chiêu gì thì cũng không quan trọng, quan trọng hơn chính là cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn kia.