Ngày hôm sau, một cái ngựa chạy tán loạn (chạy nhanh, không thẳng, có lẽ là
do hưng phấn quá) xông lên đến trong nhà Funeral, ý chí chiến đấu sục
sôi dâng lên, giặt quần áo, quăng rác, sửa sang lại phòng, người đầy mồ
hôi, xương sống thắt lưng đau nhức, nhưng vừa nghĩ tới sẽ làm ra bài sưu tầm về Funeral mà trước nay chưa phóng viên nào làm được, lập tức trong lòng nhịn không được mà kích động.
Funeral mở cửa chính bước vào thì tôi đang lau sàn cầu thang, thấy bóng dáng của anh, lập tức tiến ra đón, mặt tươi cười: "Anh đã trở lại."
Funeral ngơ ngác liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó gật gật đầu, xem như trả lời tôi.
Đã quen với thói quen lạnh lùng của anh, tôi không để bụng, bắt đầu khoe
ra thành quả lao động của mình: "Thế nào? Phòng ở quét dọn sạch sẽ
không?"
Anh nhìn quanh bốn phía: "Cũng không tệ lắm."
"Sao lại là cũng không tệ lắm?" Tôi sờ sờ cái bàn, đưa tay cho anh xem: "Đây, quả thực là không còn một hạt bụi!"
Thời điểm giành công nhất định phải tận hết sức lực.
Funeral đương nhiên biết tôi muốn làm gì, anh nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, nói thẳng: "Hôm nay muốn hỏi tôi vấn đề gì?"
Tôi vừa nghe, tươi cười rạng rỡ, chạy tới nhanh như điên, đang muốn mở
miệng, Funeral lại giành nói trước: "Quên nói cho cô, những tình huống
liên quan thân phận của tôi và người nhà là một mực không đáp."
"A." Tôi có chút nổi giận, nhưng lập tức hỏi: "Nhưng vấn đề có liên quan sinh hoạt cá nhân của anh có thể hỏi không?"
Funeral gật đầu: "Đương nhiên có thể." Anh nói.
Ha ha, cái này dễ làm, mọi người quan tâm nhất chính là cuộc sống tình cảm của anh.
Tôi thanh lọc cổ họng, trịnh trọng hỏi: "Anh từng có mấy cô bạn gái? Có thể lộ ra một chút chiều cao, thể trọng, ba vòng, chức nghiệp, sở thích của các cô, nói xem các người là như thế nào biết nhau, hiểu nhau đến mức
độ nào?"
Trong mắt Funeral mỉm cười: "Cô xác định đây chỉ là một vấn đề?"
Bởi vì ngày hôm qua đã chứng kiến qua nét tươi cười của anh, cho nên tôi
không quá mức khiếp sợ, có thể trấn định nói chuyện tự nhiên: "Đương
nhiên, đây là quy ước."
"Có quy ước như vậy?" Anh hỏi lại.
"Chính xác." Tôi nói dối mà mặt không đỏ, lòng không run: "Nhất định phải nói thật, không cần trả lời cho có lệ với tôi."
Funeral dùng tay vỗ về cằm một chút, giọng điệu trầm tĩnh: "Không có."
"Cái gì? !"
"Tôi chưa từng kết giao bạn gái." Anh thản nhiên nói.
"Gạt người!" Tôi không tin. Làm sao có thể? Anh là một đại soái ca, hẳn là đào hoa khắp nơi!
Anh bình tĩnh nhìn tôi: "Là thật ."
Tôi vẫn không thể tin được: "Vậy anh, anh giải quyếtnhư thế nào . . . . Cái kia. . . . . Vấn đề sinh lý?"
"Đi quán bar, tìm phụ nữ giống tôi, cũng cần giải quyết vấn đề sinh lý."
Trong mắt Funeral hiện lên một tia mê hoặc: "Sau đó giúp đỡ cho nhau,
đến nơi cần đến."
"Anh thích làm tình một đêm?" Quả nhiên, đã nói loại soái ca này làm sao có thể không có phụ nữ đây? Tôi lén lút khinh
bỉ, cũng không sợ AIDS.
"Yên tâm, chúng tôi đương nhiên dùng
phương pháp phòng bị." Funeral cư nhiên nói ra ý nghĩ của tôi: "Cô khinh thường loại hành vi này, đúng không?"
Tôi ngượng ngùng chuyển
động ánh mắt, không dám nhìn thẳng anh, cố gắng tìm kiếm từ ngữ: "Cũng
không có, kỳ thật mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của
mình. Chỉ là suy nghĩ của tôi về chuyện này có lẽ lạc hậu một chút, cảm
giác nam nữ trong lúc đó, hẳn là trịnh trọng chút. Đương nhiên, đây chỉ
là ngôn luận của tôi, anh đừng để ở trong lòng."
Funeral tựa vào
trên sô pha phía sau, hai tay gối đầu, ôn hoà nhã nhặn hỏi: "Cô cho
rằng, nam nữ nhất định phải có quan hệ chính thức mới có thể lên giường, đúng không?"
Tôi gật gật đầu, thành thật nói: "Chỉ là vì thoã mãn mà kết giao, tôi không thể tiếp nhận."
Funeral nhìn tôi gật đầu: "Cho nên mới có một bộ phận đàn ông vì có thể thoã mãn, mà cùng phụ nữ kết giao."
Tôi sửng sốt, chứng thật là như vậy, khi đại học biết một đôi tình nhân
chia tay, nam sinh sau khi say nói ra sự thật: "Nếu không phải vì cùng
cô ta lên giường, ai mà bình tĩnh dẫn cô ta đi dạo phố, ăn cơm, xem
phim?"
Nhớ rõ lúc ấy nghe thấy lời nói này, bên trong dạ dày như là nhồi vào ruồi bọ, ghê tởm đến tột đỉnh.
"Phụ nữ ái mộ anh nhất định không ít, nhất định có rất nhiều người nguyện ý
tự động hiến thân, ai đến anh cũng không cự tuyệt?" Tôi hỏi.
"Làm như vậy so với vì thoã mãn mà kết giao có gì phân biệt đâu? Tôi tuy
rằng không phải người tốt, nhưng ít ra chút nhân cách ấy vẫn phải có."
Trong mắt Funeral đột nhiên hiện ra oán giận cùng thê lương thật sâu:
"Nếu không thương người đó, sẽ không muốn chạm vào người đó, không cần
cho người đó hy vọng, làm người đó thương tâm một đời."
Trong lòng lại rung động, chẳng lẽ xúc động với tâm sự của Funeral ?
Bất quá một lát, anh lại bình tĩnh trở lại: "Cho tới bây giờ, vẫn không có
người tìm kiếm đến tôi. Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông bình thường,
cần có sinh lý, cho nên tôi mới có thể đi tìm phụ nữ cô đơn giống tôi, ở trên giường tất cả mọi người hiểu được, tối hôm đó thuần túy là hai
thân thể ôm nhau, mà không quan hệ đến linh hồn. Sáng hôm sau, mọi người lại xem nhau như người lạ. Như vậy, ai cũng sẽ không bị thương."
"Vậy nếu anh tìm được một người mà anh mong muốn, còn có thể tiếp tục cuộc sống như thế?"
Funeral cong khóe miệng lên, trên mặt đột nhiên hiện lên dịu dàng nồng đậm, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, hại trong lòng tôi dâng lên một cảm giác quái
dị: "Nếu tìm được rồi, tôi sẽ dùng hết khả năng của tôi để yêu cô ấy."
Tôi cảm thấy buồn, Funeral này đến tột cùng là hoa hoa công tử hay là đại tình thánh (người tình rất tốt)?
"Vậy ngươi thích loại phụ nữ như thế nào?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Hôm nay tôi trả lời đã không chỉ là một vấn đề?" Anh hỏi lại.
Tôi hậm hực, nhưng không biết làm thế nào: "Được rồi, ngày mai tôi đây lại đến."
"Đi thôi. Tôi đưa ngươi về nhà." Anh đứng dậy.
Tôi vội vàng ngăn lại: "Không cần!"
Anh mà đưa tôi về,chẳng phải sẽ bại lộ sao?
"Làm sao vậy? Không muốn tôi đưa?" Anh tò mò phản ứng kịch liệt của tôi.
"Đương nhiên không phải, là vì. . . . Tất cả hàng xóm chung quanh nhà của tôi
đều là những bà mẹ không có việc gì làm, đặc biệt thích nói chuyện người khác, nếu bị các bà ấy thấy anh đưa tôi về, cuộc sống sau này của tôi
sẽ không thoải mái." Tôi nói quanh co.
"Được rồi. Vậy cô cẩn thận một chút." Anh vẫn như trước không có hoài nghi tôi: "Đúng rồi, mấy
ngày nay tôi có thể có nhiều việc, nếu cô về mà tôi chưa có trở về thì
cô cứ đem vấn đề viết lên giấy, tôi sẽ trả lời."
"Tốt, gặp lại sau." Tôi nhanh cáo từ, đi ra ngoài, vỗ vỗ ngực, thở dài không thôi.
Là ai nói, một lời nói dối sẽ dẫn tới trăm ngàn lời nói dối, chân lý a, mặc cảm tội ác của tôi càng ngày càng mạnh.
Bất quá, dù sao quản gia nhà của anh vài ngày nữa sẽ xuất viện, đến lúc đó
bài tin tức của tôi cũng đã hoàn thành, anh lại là người bận rộn, khẳng
định không quá ba giờ sẽ quên đi tôi, chuyện tôi lừa anh cũng sẽ không
can hệ gì nữa.
Cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Quả
nhiên theo như lời Funeral, sau đó vài ngày anh làm việc đến ngay cả
bóng dáng cũng không thấy. Mỗi lần tôi đều đem vấn đề viết lại đặt ở
trên bàn, ngày hôm sau nhìn thì đáp án đã được viết lại. Như vậy cũng
tốt, không thấy mặt anh tôi cũng ít đi một chút mặc cảm tội ác.
Bất quá, gần đây Nhiễm Ngạo ý kiến cũng không ít, đều là oán giận tôi về
nhà trễ, mỗi lần hỏi tôi đều nói là ở lại tăng ca, anh nửa tin nửa ngờ.
Nhưng tôi lại hùng hồn, xem ra nói dối là sẽ có quán tính, hiện tại tôi
nói dối nhưng hô hấp vẫn bình thường, mạch đập bình thường, thật sự là
cường giả, tự mình bội phục mình.
Hôm nay, ở phòng trà nước tôi
gặp được Hành Bình, anh ngăn tôi lại, vẻ mặt nghi hoặc: "Học tỷ, gần đây thấy tinh thần cô rất thoải mái, hơn nữa cũng không thấy cô đem chuyện
bài tin tức về Funeral để ở trong lòng."
"Cậu đoán?" Tôi hướng anh nháy mắt mấy cái.
Hành Bình tỉnh ngộ, ai oán nói: "Cô không phải là đã tìm được công việc mới
chứ? Sao lại có thể để tôi một mình ở trong này chịu nữ bạo chúa kia tra tấn? Rất không có nghĩa khí!"
Tôi nhìn anh một cái: "Tra tấn, có thảm như vậy không? Nếu cậu không làm được việc cũng là lão tổng tương
lai của chúng tôi, dù sao cô ta cũng nể mặt cậu ba phần."
Hành
Bình than thở, đưa ra bộ dáng tôi chưa thấy bao giờ: "Tôi gần đây mới
biết được, ba tôi lập tức sẽ cùng mẹ của người đàn bà kia kết hôn."
Tôi thiếu chút nữa phun một ngụm cà phê lên mặt anh: "Cái gì! !"
Tin tức động trời.
Hành Bình mang vẻ mặt cầu xin: "Tôi cứ cảm thấy kỳ quái, vì sao phụ nữ kia
bất quá mới 25 tuổi là có thể lên làm tổng biên. Kết quả ngày hôm qua ba tôi mới nói cho tôi biết, cô lập tức sẽ trở thành kế nữ của ông, chị
của tôi. Xem trình độ ba tôi sủng ái mẹ của cô ta, nói không chừng về
sau làm lão bản là cô ta! A, mạng của tôi a, so với hoàng liên còn khổ
hơn."
Vốn định chờ làm ra tin tức mới nói cho Hành Bình, cho anh
vui mừng, nhưng nhìn bộ dáng uể oải như vậy của anh, tôi đành phải nói
trước: "Không cần lo lắng tin tức về Funeral, tôi đã có biện pháp làm
được."
"Thật sự?" Hành Bình vẫn do dự, không tin.
Vì làm cho anh yên tâm, tôi đem những cuộc gặp gỡ của mấy ngày nay nói cho anh hết.
"Thì ra là thế!" Hành Bình nhẹ nhàng thở ra: "Lần này rốt cục không bị người đàn bà kia xem thường."
Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh, đắc ý nói: "Cho nên nói, đi theo tôi, cậu sẽ không mệt ."
Hành Bình đột nhiên nghĩ đến cái gì, hí mắt cười xấu xa: "Học tỷ, vậy các
người cô nam quả nữ ở trong một phòng, chẳng lẽ sẽ không phát sinh cái
gì. . . . . Cái kia sao?"
Tôi trừng mắt anh một cái: "Ngứa da phải không?"
Anh nhanh cầu xin tôi tha thứ: "Không có, không có. Bất quá, soái ca như
Funeral, ngay cả tôi đều muốn cùng anh làm chung, chẳng lẽ cô không có
cảm giác?"
Nói thật, thích cái đẹp thì ai không có, tôi cũng
không phải người mù, tất nhiên sẽ bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn. Nhưng mà
ông xã hoàn hảo của tôi cũng không kém, bình thường đều đã thành thói
quen, cho nên cũng đối đàn ông anh tuấn kia sinh ra kháng thể, tự nhiên
sẽ không quá luống cuống. Hơn nữa, "Anh đẹp hơn Nhiễm Thánh Duyên nhà
tôi sao? Vị kia mới là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở." Tôi lại
bắt đầu thổi phồng con mình.
"Đang nói cái gì đó?" Đồng sự Nina
đi đến, trong tay cầm hai lồng cơm, thấy Hành Bình, lập tức nói: "Hành
bình, lần trước anh nói thích ăn thịt kho tàu do tôi làm, hôm nay tôi
đem theo một phần đến cho anh, anh nếm thử."
Hành Bình không
khách khí ngồi xuống, cười tươi: "Cám ơn, cám ơn, Nina cô quả thực là
thần bếp trên đời , người đàn ông nào lấy ngươi thật là có phúc."
Mặt Nina nhất thời đỏ lên. Người ngốc cũng biết tâm sự của cô gái nhỏ này,
nhưng người đang cắm cúi ăn thì đôi lúc so với người ngốc còn tệ hơn.
Bất quá, lại nói tiếp, Hành Bình vẫn là đối tượng của phần đông nhân
viên nhỏ trong công ty.
Tôi trêu ghẹo nói : "Nina, sao chỉ có phần cho Hành Bình? Không công bằng nha."