Sau khi về nhà, Triệu
Kiến Quốc ban xuống một lệnh cấm cho Hàn Mai, không cho cô tự mình đi ra ngoài, muốn mua gì thì bảo ban cấp dưỡng đi mua, có việc gấp cũng phải
có anh đi cùng thì cô mới được đi.
Mặc dù không thích bị nhốt như vậy, nhưng Hàn Mai biết Triệu Kiến Quốc làm thế cũng là vì tốt cho cô,
cho nên cô nghe lời anh, ngoan ngoãn ở trong nhà.
Con trai bảo
bối nhà cô sắp mọc răng, mỗi ngày đều chảy rất nhiều nước miếng, còn
luôn thích nằm trên vai gặm bả vai của cô, chỉ cần cô hơi không để ý là
cả bả vai sẽ đầy nước miếng, xong rồi còn nhìn cô cười khúc khích. Hàn
Mai cũng rất bất đắc dĩ, tiểu bại hoại nhà cô cả ngày chỉ biết làm
chuyện xấu, trước đó thì là chuyện đi tiểu, bây giờ lại thêm chảy nước
miếng nữa, chảy ướt áo chính mình thì không tính, còn nhất định khiến cô phải ướt theo, mấu chốt chính là làm chuyện xấu xong còn bày ra vẻ mặt
vô tội, cười ngây ngốc với cô, khiến cô dù có muốn tức giận cũng không
sinh khí được.
Thế mà vẫn chưa thấy thằng bé mọc được cái răng
nào, ngược lại trong miệng của con gái cô lại xuất hiện một điểm màu
trắng, lúc đầu Hàn Mai còn tưởng là do ăn cháo nên lưu lại cặn, dùng
ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái mới thấy thô sáp, thì ra con bé đã mọc
răng rồi. Thấy con gái mọc cái răng sữa đầu tiên, Hàn Mai kích động
không biết phải nói gì, buổi tối Triệu Kiến Quốc về nhà liền bị Hàn Mai
lôi kéo đến xem con gái. Qua mấy ngày nữa, điểm màu trắng nhỏ nhỏ kia
dần dần dài ra, một điểm màu trắng khác lại nhú ra ngay bên cạnh đó.
Hàn Mai thấy con gái đã mọc hai cái răng rồi mà con trai lại chưa thấy gì,
liền bắt đầu lo lắng. Có phải là vì cô chưa bồi bổ đủ cho thằng bé
không? Nhưng khẩu phần ăn của bọn trẻ là giống nhau mà! Hay là do hấp
thu không tốt?
Là người từng trải, Lưu Anh dĩ nhiên có thể hiểu
được tâm tình của Hàn Mai, thấy cô lo lắng vớ vẩn như vậy thì lên tiếng
nói, “Thật ra thì em cũng không cần phải lo lắng đâu, trẻ con có đứa mọc răng sớm, có đứa muộn, giống như Tiểu Lôi nhà em thì là mọc sớm, nhớ
ngày trước Bình Bình nhà chị cũng là hơn một tuổi mới mọc răng đấy.”
“Thật sao? Thế thì em yên tâm rồi.” Hàn Mai vừa dứt lời liền liếc nhìn bụng
nhỏ đang nhô ra của Lưu Anh, cười hỏi, “Chị Anh, ngày sinh dự tính của
chị là vào tháng ba sang năm đúng không?”
Lưu Anh cũng cúi đầu,
dịu dàng nhìn bụng mình, vẻ mặt hạnh phúc nói, “Ừ, sinh cùng tháng với
Bình Bình. Không biết là con trai hay con gái đây?” Nói xong thì hơi
nhíu mày lại.
“Theo em thấy thì con trai hay con gái đều là
chuyện vui, dù sao cũng là máu mủ trên người mình.” Nói thì nói như vậy, nhưng Hàn Mai biết rõ có người phụ nữ nào lại không mong mình có thể có cả con trai lẫn con gái chứ? Đặc biệt là người giống như Lưu Anh, con
đầu đã là con gái rồi, đứa thứ hai dĩ nhiên là mong đợi có con trai rồi. Cho dù là chị ấy không nghĩ như vậy thì Lâm Đại Vĩ cũng muốn con trai,
đúng không?
“Đúng thế, con trai cũng được, con gái cũng tốt, nếu
có thể nam nữ đầy đủ đương nhiên là tốt nhất, nhưng chuyện này có cưỡng
cầu cũng không được. Lâm Đại Vĩ nhà chị rất hiểu chuyệnnày, không giống
với vài người…” Lưu Anh nói tới chỗ này thì dừng lại một chút.
Hàn Mai nghe ra ẩn ý trong lời nói của chị, liền hỏi, “Có vài người làm sao?”
Lưu Anh tức giận trả lời, “Còn không phải là Tào Thải Ngọc sao! Một thời
gian trước không phải cô ta nói mình mang bầu sao? Nghe nói sau khi cô
ta về nhà mẹ đẻ thì đứa bé không còn nữa.”
“Không còn?” Mặc dù
bình thường Tào Thải Ngọc làm cho người ta chán ghét, nhưng đứa bé là vô tội, một người phụ nữ mất con rất đáng để đồng tình.
Lưu Anh
thấy Hàn Mai lộ ra vẻ mặt đồng tình, trả lại cô một vẻ mặt khinh thường, nói, “Em không biết đâu, đứa bé kia là do chính tay cô ta làm mất đấy!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Mai không thể nào tưởng tượng được lòng dạ cô ta phải cứng rắn đến mức nào mà có thể giết chết con của mình được.
“Liên trưởng Đặng không phải còn có một em trai sao? Em dâu của anh ta sinh
cho nhà họ Đặng một đứa cháu trai kháu khỉnh, có lẽ Tào Thải Ngọc điên
lên cũng muốn sinh con trai, cô ta nghe mẹ mình nói ở quê có một ông
thầy bói nhìn thai rất chính xác, nên tìm cớ lừa gạt Liên trưởng Đặng,
chạy về nhà mẹ, len lén đi coi bói. Ông thầy kia xem xong liền khẳng
định trong bụng Tào Thải Ngọc là con gái, nhưng chỉ cần uống thuốc của
ông ta thì có thể biến con gái thành con trai. Không biết là cô ta điên
thật hay là không phân biệt được thật giả, ngây ngốc tin lời ông thầy
kia. Kết quả thì sao? Chính là cô ta uống thuốc của ông ta, chưa đến nửa tiếng sau thì ra máu, một nam thai đã thành hình cứ thế mà rơi xuống
đất!”
Hàn Mai nghe xong, không nhịn được phát run trong lòng, cô
nhớ đến kiếp trước vì mình không cẩn thận nên mới mất đi đứa bé, đứa bé
thật sự là không cần phải gánh chịu thay cho người lớn. Nếu như Tào Thải Ngọc không ham thích hư vinh quá nhiều, không cần chuyện gì cũng phải
so với người khác thì đứa bé của cô ta cũng không phải rời khỏi thế giới này sớm như vậy, nhưng mà bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Gần
đây, Triệu Kiến Quốc luôn đi sớm về trễ, có mấy hôm còn qua đêm ở bên
ngoài, nhưng vẫn không quên gọi điện về dặn cô không được đi ra ngoài
một mình, hỏi anh ở đâu thì anh luôn trả lời là đang thi hành nhiệm vụ,
bảo cô không cần lo lắng, nhưng Hàn Mai mơ hồ cảm thấy chuyện này có
liên quan đến Cao gia, tâm không khỏi dâng cao, chỉ sợ Triệu Kiến Quốc
bị làm sao.
Chỉ mấy ngày sau, báo chí đồng loạt đưa tin, Thái tử
của Cao thị bị nghi ngờ có tham gia vào chuyện mua bán vũ khí, chưa đến
hai ngày sau thì Cao thị tuyên bố phá sản, lần này Cao gia coi như hoàn
toàn sụp đổ.
Hàn Mai cũng không quan tâm mấy chuyện này, cô đọc
tỉ mỉ từ đầu đến cuối tờ báo, khi nhìn thấy đoạn viết trong quá trình
truy bắt thì chín người bị thương và bảy người khác bị chết, cô không
nhịn được liền chảy nước mắt.
Đúng như Hàn Mai dự đoán, khoảng
thời gian này Triệu Kiến Quốc đúng là đang điều tra chuyện Cao gia buôn
bán vũ khí. Năm đó anh vì cứu Cao Mẫn nên mới để cho tên nghi phạm có
sẹo trên mặt kia chạy thoát, đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh,
anh vẫn muốn có một ngày tự tay mình sẽ bắt tên kia lại, không ngờ chớp
mắt đó mà đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi. Lần trước ở Cao gia, anh
nhìn thấy tên nghi phạm kia ở cửa phòng ngủ của Cao lão tiên sinh, vết
sẹo giống hệt, khuôn mặt giống hệt, anh không thể nhận lầm được. Có
điều nếu một tên buôn lậu vũ khí xuất hiện ở Cao gia, vậy thì nhất định
hắn phải có quan hệ với Cao gia.
Điều tra theo hướng này, quả
nhiên Triệu Kiến Quốc tra ra được giao dịch hắc ám của Cao Tuấn, hơn nữa có thể khẳng định lần giao dịch vũ khí năm đó chính là do Cao Tuấn làm
chủ!
Trong lúc truy bắt Cao Tuấn có xảy ra chút chuyện, hai bên
giao vũ khí, chết mấy người, Cao Tuấn vừa thấy thế thì lập tức thu gom
tiền mặt định chạy ra nước ngoài. Nhưng hắn không ngờ Triệu Kiến Quốc đã sớm tính đến bước này, bố trí người mai phục trên thuyền từ trước, chỉ
chờ Cao Tuấn lên thuyền sẽ lập tức bắt giữ.
Triệu Kiến Quốc vừa hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức chạy về nhà, không dám trì hoãn một giây nào.
Hàn Mai mang theo hai anh em sinh đôi, Lưu Anh mang theo Bình Bình, Dương
Vân Tú mang theo Ngô Địch, ba người phụ nữ cộng thêm một đám trẻ con
ngồi dưới sân cỏ phơi nắng.
Dương Vân Tú và Lưu Anh cũng biết
chuyện Triệu Kiến Quốc, biết là Hàn Mai đang lo lắng, vừa mới nói được
hai ba câu an ủi cô thì đã thấy Triệu Kiến Quốc nhảy xuống từ trên xe
việt dã.
“Ơ, Kiến Quốc về rồi à? Nhanh, Mai Tử lo lắng cho cậu
suýt chút nữa thì ngồi đây lau nước mắt rồi đấy!” Dương Vân Tú trêu ghẹo nói.
“Đúng thế! Mấy ngày này, ngày nào cũng xuống dưới lầu đợi người đấy!” Lưu Anh cũng tham gia náo nhiệt, nói thêm vào.
Từ lúc thấy Triệu Kiến Quốc, ánh mắt của Hàn Mai đều dính trên người anh,
thấy anh không bị hao tổn gì thì cũng yên lòng, bị Dương Vân Tú và Lưu
Anh nói như thế thì đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm, “Người nào lo lắng chứ,
tốt nhất là anh ấy đi luôn đi, đời này cũng không cần về nữa!”
Triệu Kiến Quốc cong khóe miệng, chào hỏi Dương Vân Tú và Lưu Anh xong liền
len lén nháy mắt với Hàn Mai, bảo cô đi về nhà với anh.
Hàn Mai
dĩ nhiên là có nhìn thấy ám hiệu Triệu Kiến Quốc, nhưng trong lòng vẫn
đang giận anh nên không để ý tới anh, ai bảo anh không nói tiếng nào đã
bỏ ba mẹ con cô ở nhà như vậy, hại cô lo lắng muốn chết.
Triệu
Kiến Quốc thấy vợ không để ý đến mình thì cũng không nói thêm cái gì
nữa, lúc này có nói gì đều là vô dụng, vợ của anh, anh hiểu rõ nhất, nói không được thì phải trực tiếp làm mới có tác dụng. Vì thế, Triệu Kiến
Quốc đi tới, vác Hàn Mai lên vai liền đi lên lầu.
“Triệu Kiến Quốc! Anh thả em xuống! Mau thả em xuống…” Hàn Mai vừa nắm lưng áo của Triệu Kiến Quốc vừa kêu lên.
“Kiến Quốc, đi từ từ thôi, cậu yên tâm, hai đứa nhỏ nhà cậu đã có chị dâu chăm sóc rồi!” Dương Vân Tú không có ý tốt nói.
Hàn Mai không còn lời nào để nói, thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn! Đây rốt cuộc là thế đạo gì chứ?