Hôm sau tỉnh lại, Hàn
Mai phát hiện bản thân vẫn đang vùi trong ngực Triệu Kiến Quốc, ngực
trần của anh dán sát vào sau lưng cô, tay trái vòng quanh hông cô, tay
phải nắm chặt tay phải cô, hai cánh tay cùng lơ lửng ngoài mép giường.
Triệu Kiến Quốc chôn mặt vào trong tóc Hàn Mai, thổi từng hồi khí nóng
vào sau tai cô, vừa rồi ngủ nên không có cảm giác gì khác nhưng bây giờ
đã tỉnh, cô mới thấy sau tai tê tê ngứa ngứa.
Bình thường khi ngủ Hàn Mai có thói quen úp mặt vào ngực Triệu Kiến Quốc hoặc là gối lên
tay, ôm cổ anh; mà Triệu Kiến Quốc cũng có thói quen ôm Hàn Mai vào
ngực, một bàn tay ôm sau lưng, một tay khác để ngang hông cô. Thậm chí
có lúc anh trực tiếp gác đùi lên chân Hàn Mai bởi vì tướng ngủ Hàn Mai
không tốt, thường dùng tay chân hất chăn tung ra. Cũng may đang là mùa
hè, nếu là mùa đông thì chỉ cần sáng ngủ dậy cô sẽ la hét cóng tay.
Nhưng bây giờ tay Hàn Mai bị thương, tư thế ngủ trước đây đều không
thích hợp.
Có điều, Hàn Mai phát giác ra cảm giác bị anh ôm từ phía sau cũng không tệ!
Hàn Mai nhìn vết thương trên tay đã bớt sưng đỏ hơn hôm qua, cũng không còn quá đau nữa. Trên vết thương vẫn còn một lớp thuốc bôi ẩm ướt, tựa hồ
như mới bôi không lâu, lại thấy thuốc bôi để trên tủ đã giảm đi một
chút, rất rõ ràng là ban đêm Triệu Kiến Quốc đã dậy bôi thuốc cho cô.
Hàn Mai choáng váng, không lẽ anh thật sự định cách bốn giờ bôi thuốc
một lần cho cô sao?
Nhìn ra bên ngoài cũng đã không còn sớm, bình thường Triệu Kiến Quốc đã sớm tỉnh, nhưng hôm nay anh lại đang ngủ. Hàn Mai do dự xem có nên đánh thức anh không, mới nhẹ nhàng cử động, Triệu
Kiến Quốc lại đột nhiên run lên, mở mắt ra, nắm chặt tay phải không cho
cô tiếp tục động nữa.
“Tỉnh? Tay còn đau không?”
Triệu
Kiến Quốc nâng đầu nhìn vết thương của Hàn Mai, so với hôm qua đã tốt
hơn nhiều, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại đã thấy Hàn Mai đang
ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cười nói, “Nhìn chồng em phát ngốc rồi
à?”
Hàn Mai bị anh hỏi thế, hai má nhất thời đỏ lên, không trả lời, cúi đầu chui vào trong ngực anh.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ thẹn thùng, tâm tình trở nên cực kỳ tốt, bật cười vuốt tóc Hàn Mai.
Một lát sau, Hàn Mai lại ngẩng đầu lên, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn,
thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Kiến Quốc hỏi, “Triệu Kiến Quốc, thành
thật nói cho em biết, tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Còn có thể vì sao chứ? Em là vợ của anh, anh thương vợ mình không được sao?”
“Cũng chỉ bởi vì em là vợ của anh thôi sao? Nếu như ban đầu, anh không lấy em mà là cô gái khác, vậy anh cũng tốt với cô ấy như vậy?” Hàn Mai chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
“Người anh cưới là em!” Cô gái khác? Làm gì có cô gái nào khác? Đời này anh chỉ muốn một mình Hàn Mai! Triệu Kiến Quốc buồn bực.
Hàn Mai tức muốn điên, người đàn ông này có thể đần thêm chút nữa được
không! Hàn Mai lật người, dạng chân ngồi lên người Triệu Kiến Quốc, “EM
mặc kệ, anh phải hứa đối tốt với em, hơn nữa chỉ có thể tốt với một mình em!”
“Được được được, chỉ tốt với mình em! Anh lấy danh nghĩa
quân nhân thề, cả đời sẽ tốt với em! Mau đi xuống, cẩn thận chạm vào vết thương.”
Hàn Mai thấy anh như vậy, bĩu môi mới xuống khỏi người anh.
Triệu Kiến Quốc khẩn trương ngồi dậy nắm tay Hàn Mai, cẩn thận không để đụng
vào chỗ khác, thấy vợ rốt cuộc cũng chịu an tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
“Em ngủ thêm đi, anh đi nấu cháo. Nhớ chú ý tay của em đấy!”
“Hôm nay anh không đi huấn luyện à?”
“Xin nghỉ.” Triệu Kiến Quốc để lại hai chữ liền đi ra ngoài.
Hàn Mai nằm trên giường cũng không ngủ được liền bò dậy. Cả người cô hiện
tại mềm nhũn, nhưng không có bất kì cảm giác ướt dính khó chịu nào, chắc chắn hôm qua lúc cô mệt mỏi ngủ mất, Triệu Kiến Quốc đã lau người cho
cô. Hàn Mai lấy ra một cái áo ngắn tay, tay áo rất rộng, có thể dễ dàng
xỏ qua mà không chạm vào vết thương.
Mặc xong quần áo, Hàn Mai
tìm thật lâu cũng không thấy cái váy bị Triệu Kiến Quốc xé hỏng tối qua. Cô cho là Triệu Kiến Quốc đã mang đi giặt, nhưng ra ban công nhìn cũng
không thấy.
Không cần tìm, nhất định là bị người đàn ông hẹp hòi kia quăng mất rồi!
Triệu Kiến Quốc nấu cháo trắng, cho thêm một chút thịt, hành lá cắt nhỏ, bỏ
thêm vài hạt muối là có thể ăn. Hàn Mai bình thường rất thích ăn cay,
mặc dù cháo Triệu Kiến Quốc nấu rất nhạt nhưng cô lại cảm thấy mùi vị
cũng không tệ, có điều hơi mặn một chút, hình như còn bị bén nồi nữa,
nhưng cũng không ảnh hưởng tới yêu thích của Hàn Mai.
Triệu Kiến
Quốc bưng bát nhỏ ra ngồi xuống ghế salon cùng Hàn Mai, cầm thìa múc
cháo, thổi nguội mới đưa đến miệng cô. Bên trên khay trà đồng thời để
hai cái bát, mỗi bát đều đầy cháo.
Hàn Mai phát hiện Triệu Kiến
Quốc hiện tại đã xem cô như một phế nhân cần chăm sóc, ăn cũng do anh
bón, ngay cả mặt cũng là do anh lau giúp, cô phản đối, anh sẽ nói vết
thương của cô không được dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Hàn Mai cũng sợ trên tay lưu lại sẹo sẽ khó coi, liền mặc kệ anh, nếu không
phải cô kiên trì, sợ rằng ngay cả việc cô đi vệ sinh Triệu Kiến Quốc
cũng muốn đi theo.
Hai người vừa ăn xong cháo thì có tiếng gõ cửa, Triệu Kiến Quốc đang rửa bát, Hàn Mai liền chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa, Đặng Chí Cường xách theo một túi đồ đang lôi kéo Tào Thải Ngọc, thấy Hàn Mai thì xấu hổ cười.
Tào Thải Ngọc bị Đặng Chí Cường kéo tới, vẻ mặt miễn cưỡng, mắt vừa sưng
vừa đỏ. Tào Thải Ngọc vốn dĩ không chịu tới, nhưng bị Đặng Chí Cường
dùng sức kéo đi. Tào Thải Ngọc cũng không hiểu được tối hôm qua vì sao
mình lại không đỡ được đĩa Hàn Mai đưa tới, đột nhiên thấy Hàn Mai gục
xuống đất, cô ta cũng rất sợ, nhất là khi thấy vết bỏng trên tay Hàn
Mai, cô ta có thể tưởng tượng ra nếu đĩa thức ăn đó đổ vào tay mình sẽ
phải có bao nhiêu đau đớn. Sau đó lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Kiến Quốc nhìn cho toàn thân cứng ngắc, đứng im tại chỗ. Tất cả mọi người
đều nhìn mình, trong mắt đều có hoài nghi cùng trách cứ, Tào Thải Ngọc
biết rõ bọn họ chỉ vì ngại quan hệ với chồng cô ta nên mới không nói ra
miệng mà thôi.
Bị Đặng Chí Cường kéo đi, về đến nhà, hai người
tranh cãi một trận ầm ĩ, Đặng Chí Cường nói phụ nữ đều biết giữ mặt mũi
cho chồng, mà Tào Thải Ngọc cô lại làm cho anh mất mặt.
Tào Thải
Ngọc nghe xong, giận đến mất lý trí, giận dỗi trả lại một câu kêu Đặng
Chí Cường ra ngoài mà tìm phụ nữ biết giữ mặt mũi cho đàn ông, không
phải chỉ là biết nấu một hai món ăn sao!
Đặng Chí Cường nghe xong lời này, tức giận nhìn Tào Thải Ngọc nửa ngày cũng không nói ra một
chữ, cũng không thèm để ý tới Tào Thải Ngọc nữa, xô cửa ra khỏi nhà.
Thật ra lời vừa ra khỏi miệng, Tào Thải Ngọc cũng hối hận, nhưng lời nói
cũng đã nói rồi, hối hận cũng vô ích. Đợi đến nửa đêm cũng không thấy
Đặng Chí Cường trở về, Tào Thải Ngọc liền đi ngủ trước, cửa nhà cũng
không khóa. Nhưng đến sáng lại phát hiện Đặng Chí Cường cũng không về
phòng ngủ, cả đêm ngồi hút thuốc trong phòng khách.
Tào Thải Ngọc chưa kịp ăn điểm tâm, Đặng Chí Cường đã lấy ra sữa bột mới mua mấy ngày trước để mang về nhà mẹ đẻ, kéo Tào Thải Ngọc tới nhà Triệu Kiến Quốc,
Tào Thải Ngọc giãy dụa thế nào cũng vô dụng. Đến dưới lầu, Đặng Chí
Cường còn cố ý dừng lại cảnh cáo Tào Thải Ngọc nhớ phải nói chuyện cẩn
thận.
Hàn Mai không ngờ vợ chồng Đặng Chí Cường lại đến vào lúc
sáng sớm như thế này, nhìn Đặng Chí Cường xách theo túi sữa cũng biết là tới để xin lỗi rồi. Đúng ra với quan hệ của Triệu Kiến Quốc và Đặng Chí Cường, chuyện này cũng không cần truy cứu, huống chi bị thương cũng bị
thương rồi, nhiều nhất cũng là đến nhà bồi thường ít tiền thuốc men. Có
điều Hàn Mai cũng không biết Triệu Kiến Quốc nghĩ như thế nào về chuyện
này.
“Vợ, ai đến vậy?” Triệu Kiến Quốc hỏi vọng ra từ trong bếp.
“Là Phó liên trưởng và chị Thải Ngọc.” Hàn Mai trả lời Triệu Kiến Quốc
xong, quay đầu cười với hai người ngoài cửa nói, “Anh chị vào nhà ngồi
đi.”
Tào Thải Ngọc trong lòng khinh thường xuy một tiếng, cùng Đặng Chí Cường vào nhà.
“Em dâu, tay của em không sao chứ?” Mới vừa ngồi xuống, Đặng Chí Cường đã
hỏi, mắt còn nhìn chằm chằm vào cổ tay Hàn Mai, thấy trên cổ tay trắng
nõn lại bị sưng đỏ một mảng lớn, trong lòng không tránh khỏi băn khoăn.
“Không có việc gì, hai ngày nữa là tốt rồi. Anh chị cũng đừng quá để trong
lòng, chuyện như vậy trong bếp cũng thường xảy ra, không cẩn thận bị dao cắt trúng thì cũng là bị dầu sôi bắn cho tung tóe, trước kia em ở quê
mở tiệm ăn Tiểu Tinh cũng hay gặp phải chuyện giống vậy, anh cũng đừng
trách chị Thải Ngọc, tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
Biết vợ của Triệu Kiến Quốc là đang xây cho mình một bậc thang để bước
xuống, Đặng Chí Cường càng cảm thấy mất mặt, nhìn Tào Thải Ngọc chỉ ngồi một chỗ không nói tiếng nào, tức giận lén đá một cái vào chân vợ dưới
gầm bàn.
Tào Thải Ngọc cũng biết là chồng đang cảnh cáo mình, kìm nén bực bội nói một ít lời xã giao dặn dò Hàn Mai nghỉ ngơi thật tốt,
chớ để bản thân mệt mỏi…
Triệu Kiến Quốc từ trong bếp đi ra, một câu cũng không nói an vị ngồi xuống cạnh Hàn Mai, cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Tào Thải Ngọc vừa thấy Triệu Kiến Quốc đã lạnh hết sống lưng, không còn tâm tình nào muốn ở lại, lấy cớ có chút váng đầu để Đặng Chí Cường đưa mình trở về. Đặng Chí Cường cau mày nhìn Tào Thải Ngọc, bảo cô xuống dưới
lầu đứng đợi. Tào Thải Ngọc giống như được đặc xá, nhanh chóng rời đi.
Hàn Mai nghĩ thấy mình ngồi lại có chút lúng túng, cũng lấy cớ đi pha trà,
chạy vào phòng bếp, để hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
Chờ Hàn Mai ra lại phòng khách, Đặng Chí Cường đã về, còn một mình Triệu
Kiến Quốc ngồi trên ghế salon hút thuốc. Hàn Mai đi tới ngồi xuống bên
cạnh, rất tự nhiên tựa vào trong ngực Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc dập tắt điếu thuốc, ôm Hàn Mai, cẩn thận đỡ tay của cô, cúi đầu
dựa vào bên tai cô hỏi, “Có phải em trách anh không?”
Hàn Mai biết anh muốn chỉ chuyện gì, ở trong ngực anh lắc đầu.
Triệu Kiến Quốc hôn lên trán Hàn Mai, “Uất ức em.”
Hàn Mai vẫn lắc đầu.
Uất ức sao? Không! Chỉ cần có anh ở bên cạnh, cái gì cũng không uất ức.