Sáng hôm sau, Hàn Mai
rời giường từ sớm, dùng bột mì còn thừa hấp vài cái màn thầu ăn cùng với dưa chua mang từ quê tới làm bữa sáng.
Triệu Kiến Quốc húp hai
chén cháo, ăn mấy cái màn thầu mới ra ngoài. Lúc Hàn Mai vừa dọn bàn
xong thì Lưu Anh đến gõ cửa, hai người sửa soạn một chút, cùng nhau đi
mua đồ.
“Chị Anh, bình thường chị mua thức ăn ở đâu?”
“Bình thường chị đều đến phòng ăn, nếu cần thiết cũng có thể nhờ ban cấp
dưỡng mua giúp. Giống như em hôm nay vậy, muốn mua nhiều như vậy, chúng
ta có thể quá giang xe đến chợ lân cận mua về. Đúng rồi, nhà em hôm nay
tính mời bao nhiêu người?”
“Hôm qua hai vợ chồng em đã thương lượng, đại khái khoảng mười người. Chẳng qua bàn ghế trong nhà lại không đủ dùng.”
“Nhà chị có. Đợi khi nào về bảo Liên trưởng Triệu nhà em sang mang về là được.”
“Vậy em cám ơn chị trước..!”
“Xem em này, với chị còn khách khí như vậy..”
Hai người ngồi xe bộ đội vừa nói vừa cười một đường đi tới chợ thức ăn
trong thị trấn. Mua xong, đem đồ cất vào xe, Hàn Mai lôi kéo Lưu Anh
muốn chị dẫn cô tới cửa hàng bách hóa.
Đi tới khu bán đồ gia
đình, Hàn Mai nhìn trúng một chiếc ghế sa lon da thuộc nhưng giá lại cao hơn rất nhiều so với loại ghế mặt vải bên cạnh.
Lưu Anh nhìn
xong bảng giá, cằm muốn rớt xuống đất. Vội vàng kéo Hàn Mai sang một
bên, làm như thật nói, “Chị nói cho em biết, em còn trẻ, có chuyện em
còn không hiểu. Phải biết tính toán, có tiền cũng không thể tiêu như em
được. Cái ghế kia cũng chỉ để đặt mông ngồi, làm sao phải tốn tiền như
vậy. Sau này còn nhiều chuyện cần đến tiền nữa, đến lúc đó em tiêu cũng
không muộn. Phải có chừng mực nha!..”
“Chị Anh, chị yên tâm, giá này em cũng không dám mua đâu.”
“Vậy được.”
Mặc dù chiếc ghế da thuộc kia đắt một chút nhưng không phải Hàn Mai không
mua nổi. Lúc cô đi, Thạch Đầu đưa tất cả tiền lãi của tiệm ăn, trả luôn
cả khoản nợ lúc ban đầu cho cô. Hiện tại cô không giàu có gì, nhưng so
với người bình thường tuyệt đối chỉ có hơn. Chỉ là cái ghế kia cùng rèm
cửa và đồ trong nhà không cân xứng, màu sắc quá tối, nếu mua về đặt cùng nhau thì quá không phù hợp. Cuối cùng Hàn Mai chọn cái sa lon vải
nhung, màu sắc khá hợp với rèm cửa sổ, sờ lên cũng không có cảm giác
lạnh băng như da thuộc. Quan trọng nhất là ghế này có một cái bệ, lộn ra một vòng liền biến thành giường nhỏ, về sau nếu trong nhà có khách, có
thể ngủ trên đấy.
Thỏa thuận là bên cửa hàng sẽ phụ trách giao
hàng nhưng khi Hàn Mai nói địa chỉ, chủ hàng lại nói là ngoài phạm vi
giao hàng của cửa hàng, vì một cái ghế sa lon mà bọn họ phải lãng phí
một chuyến xe, hơn nữa lại toàn là đường núi, rất khó đi. Sau cùng, Hàn
Mai đồng ý trả thêm phí vận chuyển chuyện giao hàng mới coi như xong.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Hàn Mai lại lôi kéo Lưu Anh đi tới tiệm bán
quần áo. Quần áo mùa hè của cô không có nhiều, chỉ mang theo vào bộ đơn
giản để tắm rửa, kiểu dáng ở nông thôn có thể coi là mới mẻ nhưng đến
thị trấn lớn này đều không coi là gì. Lần này cô định mua thêm mấy bộ
về.
Đây là lần đầu tiên Lưu Anh đến cửa hàng quần áo, mấy năm
trước bởi vì cha chồng vẫn còn, trong nhà chỉ có một mình Lâm Đại Vĩ là
con trai, lại đi bộ đội, cho nên Lưu Anh làm vợ mà nói dù gì cũng phải ở nhà chăm sóc cha chồng. Sau đó vài năm, cha chồng qua đời, chị liền tới bộ đội theo quân, nhưng chẳng bao lâu lại có thai, điều kiện sinh hoạt
trong bộ đội rất khổ, Lâm Đại Vĩ cả ngày bận chuyện trong liên đội,
không có thời gian giúp đỡ chị, nếu sinh đứa nhỏ ở đây, một mình chị
cũng không thể chăm sóc được, cho nên Lâm Đại Vĩ liền để chị về nhà ở.
Đến khi sinh xong đứa nhỏ, nhờ có mẹ đẻ và chị gái thay phiên chăm sóc
chị mới có thể nhanh chóng quay lại bộ đội. Nhưng đến bộ đội rồi, hầu
như toàn bộ thời gian chị đều dành trên người hai cha con Lâm Đại Vĩ, có một mình cũng ngại ra ngoài đi dạo, muốn mua cái gì đều là tùy tiện
chọn trong quán nhỏ. Bây giờ bị Hàn Mai lôi kéo tới loại tiệm này, cả
người chị đều không được tự nhiên, chỉ nhìn quần áo đang mặc trên người, chị đã muốn chạy đi rồi.
Hàn Mai ưng ý một chiếc váy dài mỏng
bằng sợi tổng hợp, mùa hè mặc vào rất mát. Cô cầm đi mặc thử, váy nền
trắng in chấm tròn ba màu hồng, vàng, lam, không già mà mang vẻ dí dỏm
đáng yêu, rất phù hợp với tuổi của Hàn Mai. Chủ yếu nhất là do da của cô trắng, mặc váy vào càng tôn lên làn da trắng nõn, khuôn mặt cũng trở
nên mềm mại hơn, người xưa nói một trắng che trăm xấu cũng không phải
không có lý.
Lưu Anh nhìn Hàn Mai mặc váy, mắt trợn trắng, đây là cô em gái lúc nãy sao?
“Trời! So với minh tinh trên lịch tường còn xinh đẹp hơn! Xem mặt của em này,
giống như… giống như… Đúng, giống như trứng gà bóc vậy. Bộ váy này trông chẳng khác tạp dề của chị là bao, không ngờ mặc trên người em lại xinh
đẹp như thế!”
Hàn Mai nghe Lưu Anh so sánh váy với tạp dề, vội
vàng nói, “Chị Anh, xem chị nói kìa! Có người khen em gái của mình như
vậy sao? Không sợ bà chủ chê cười sao?”
“Chị gái này nói thế
nhưng đều là lời thật, một chút cũng không khoa trương. Cái váy này tôi
vừa mới nhập về hôm qua, hôm nay rất nhiều cô gái trẻ đã thử qua, chỉ có cô là mặc đẹp nhất đó…!”
Bà chủ bô bô nói một đống lớn, Hàn Mai
tự động bỏ ngoài tai,coi như không nghe thấy, thay váy ra tiếp tục đi
xem những quần áo khác.
“Em gái, váy này như thế nào? Có thích không?”
“Tôi nghĩ đã.” Hàn Mai không còn ra vẻ rất ưa thích nữa, lạnh nhạt nói.
“Cô cũng nghe chị gái cô nói rồi đấy, cô mặc vào thật sự rất đẹp.”
“Đẹp thì đẹp, có điều quá đắt.” Lưu Anh cũng không ngu, nhìn thái độ của Hàn mai cũng biết là muốn ép thấp giá.
“Em gái nha, tiền nào của nấy, em xem chất vải này, mặc vào tuyệt đối mát mẻ.”
………
Hàn Mai, Lưu Anh đều không lên tiếng.
Lại trải qua một phen khẩu chiến, bà chủ nước bọt văng tung tóe, Hàn Mai
cùng Lưu Anh làm bộ phải đi, vừa đi được mấy bước đã bị bà chủ kéo trở
lại.
“Em gái, quay lại đã. Được rồi, bán cho em.”
Hàn Mai, Lưu Anh liếc mắt nhìn nhau cười.
Ra khỏi tiệm bán quần áo, Hàn Mai thấy sắp đến thời gian xe bộ đội phải đi, liền cùng Lưu Anh xách túi trở về xe.
“Hàn Mai!”
Nghe được có người đang gọi tên mình, Hàn Mai quay đầu lại nhìn, một người
đàn ông thật cao đứng cách đó không xa đang nhìn cô cười.
“Không
phải chứ? Quên tôi nhanh như vậy!” Lục Hạo trong lòng mơ hồ có chút mất
mát, thì ra người ta không nhớ. Lần đó gặp cô trên tàu, quỷ thần xui
khiến làm sao hai đêm sau đó hắn đều mơ thấy cô, đặc biệt là mùi hương
không thể nào quên được trên người cô. Chờ hắn lấy được dũng khí đi tìm
cô thì chị gái cùng buồng với cô nói buổi sáng cô đã xuống tàu, làm hắn
hối hận muốn chết. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được cô, xem ra hắn
cùng cô vẫn còn có duyên, nghĩ như vậy trong lòng thấy dễ chịu hơn một
chút.
Lúc này Hàn Mai mới phản ứng lại, thì ra là là bảo vệ trên tàu hôm trước, hình như gọi là Lục Hạo thì phải.
“Thì ra là anh. Hôm nay anh không mặc đồng phục nên nhất thời tôi không nhận ra. Anh đến đây có chuyện gì à?”
“Hôm nay tôi nghỉ phép, đến nơi này tìm cô.” Lục Hạo bị Hàn Mai nhìn có chút ngượng ngùng, mặt cũng chầm chậm nóng lên, thì ra không phải là không
nhớ, chỉ là vì thay quần áo khác mới không nhận ra được!
“Đúng rồi, đứa bé kia đã đưa về với cha mẹ chưa?”
“Đưa trở về rồi. Cha mẹ đứa bé còn xin tôi địa chỉ của cô, bảo là muốn gặp mặt cám ơn cô!”
“Có cái gì mà cám ơn chứ! Đứa bé không sao là tốt rồi. Tôi còn phải đi tìm xe, đi trước đây.”
“Để tôi tiễn cô.”
“Không cần, xe đỗ không xa chỗ này! Vậy tôi đi trước đây.”
Hàn Mai phất tay với Lục Hạo liền đi, cô không biết là ở một khắc cô xoay
người, một bóng dáng quen thuộc len lén đi theo sau hai người, chờ đến
khi nhìn cô lên xe bộ đội mới biến mất.