Buổi tối, Hàn Mai ngồi trước bàn gỗ bắt đầu viết thư hồi âm cho Triệu Kiến Quốc, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng đặt bút viết lại không biết phải viết
như thế nào.
Thật ra Hàn Mai vẫn còn tức giận chuyện Triệu Kiến
Quốc cả ngày đem con treo trên khóa miệng, tâm tâm niệm niệm muốn cô
sinh con cho anh, còn chưa có mang thai đứa nhỏ đâu mà anh đã đem cô hạ
xuống như thế, tương lai thật sự có con rồi liệu cô có còn chỗ đứng
trong cái nhà này nữa không? Nghĩ tới đây Hàn Mai liền tức giận, chẳng
muốn viết cho anh cái gì. Chính là muốn cho anh gấp quýnh lên, ai bảo
anh coi trọng con hơn cô.
Hàn Mai một chút cũng không cảm thấy ý
tưởng của mình ngây thơ đến cỡ nào, kiếp trước chuyện đối nhân xử thế cô đều xử lý không chút khó khăn, nhưng cho dù có là người phụ nữ lý trí
như thế nào, trong tình yêu đều không còn chút lý trí nào nữa. Cô lúc
này thật sự là nghĩ oan cho Triệu Kiến Quốc, người ta cũng là bởi vì quá quan tâm cô mới vội vã muốn sinh con với cô a. Nếu anh thật sự muốn
nhanh chóng có con thì đã sớm cưới vợ sinh con rồi. còn có thế chờ tới
bây giờ sao? Hàn Mai cố chấp một mực nghĩ như vậy, kéo thế nào cũng
không chịu xoay chuyển.
Triệu Liên trưởng bên này vừa mới trở lại doanh trại liền đem đơn xin theo quân nộp lên, chỉ sợ vợ ở nhà vẫn còn
đau lòng, lập tức cầm bút viết thư cho Hàn Mai. Thư đã gửi đi cũng được
mấy ngày, tính toán cũng sớm đã đến nở rồi, anh thắc mắc không biết vợ
có viết thư hồi âm lại không, nếu có thư hồi âm chỉ cần hai ngày là sẽ
đến chỗ anh.
Hai ngày này, Triệu Kiến Quốc tâm tình bất định, trở nên nóng nảy. Binh sĩ bị anh huấn luyện đều sợ hãi, chạy đi kể khổ với
chỉ đạo viên.
Chỉ đạo viên cũng phát hiện Liên trưởng từ khi trở
lại doanh trại liền trở nên khác thường. Có lúc sẽ ngẩn người nhìn trời, có lúc lại nhìn tài liệu trên tay cười khúc khích nửa ngày. Mấy ngày
gần đây càng thêm kì quái, không làm gì cũng chạy tới phòng văn thư, nếu không chạy thì đều ngồi im một chỗ không nhúc nhích, càng ngồi mặt càng đen. Chỉ đạo viên thực sự không hiểu, hai người cũng đã làm chiến hữu
vài chục năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của
Liên trưởng.
Binh sĩ truyền tin Tiểu Lý mấy ngày này cũng
không yên ổn, không biết Liên trưởng trúng tà gì ngày nào cũng chạy đến
tìm anh, hại anh thở cũng không dám thở mạnh. Có lần có binh sĩ nhận
được thư, Liên trưởng nhìn thấy liền hỏi thư viết gì, binh sĩ kia ngượng ngùng trả lời là thư của vợ gửi đến nói nhớ hắn, hỏi hắn khi nào có thế về nhà. Kết quả ngày hôm sau trong lúc huấn luyện binh sĩ đó vì thực
hiện sai động tác bị phạt chạy 50 vòng.
Sau chuyện này, tất cả
các binh sĩ trước khi tới lấy thư đều nghe ngóng xem Liên trưởng đang ở
đâu, nếu Liên trưởng không có ở phòng văn thư liền vội vàng cầm thư chạy đi còn nhanh hơn so với khi huấn luyện. Cả liên đội bị bao phủ bởi một
loại không khí quỷ dị, mọi người tự giác lấy Liên trưởng làm trung tâm
áp lực mà tránh xa.
Triệu Kiến Quốc trong lòng thực sự gấp gáp!
Đã qua mấy ngày rồi sao vợ anh còn chưa gửi thư đến? Binh sĩ truyền tin
cũng nói không có phong thư nào bị mất, chẳng lẽ vợ anh không hề viết
thư cho anh? Quên viết? Ngã bệnh không viết được? Hay vợ anh chính là
không muốn hồi âm cho anh? Không lẽ tên nhóc Thạch Đầu kia thật sự nói
đúng? Triệu Kiến Quốc nghĩ vậy càng cảm thấy gấp gáp, đứng ngồi không
yên, trong lòng như bị lửa đốt.
Phạm Bằng ở một bên cũng gấp gáp không biết Liên trưởng bị làm sao.
Triệu Kiến Quốc đang phiền lòng, nhìn thấy Phạm Bằng không nói một lời liền lôi người đi.
Phạm Bằng u mê, không biết đã làm cái gì chọc tới Liên trưởng, cũng không dám hỏi, chỉ có thể im lặng bị lôi đến sân huấn luyện.
…….
Sau 2 giờ, Phạm Bằng kiệt sức nằm trên bùn đất, nghĩ không ngừng xem bản
thân đã tạo nghiệt gì mà bị đối xử kiểu này. Liên trưởng đem anh biến
thành cái bia, đem toàn bộ hơi sức đều trút lên, thêm một lần nữa như
này, không cần lên chiến trường, cái mạng già của anh cứ như vậy mà kết
thúc ở chỗ này.
Những ngày qua Hàn Mai cùng Thạch Đầu đều bận lo
chuyện cửa tiệm, ngày nào cũng đi lên trấn, rốt cuộc sau một tuần cũng
giải quyết hết mọi chuyện, chỉ chờ đến ngày khai trương.
Ba ngày
sau, tiệm ăn tên Tiểu Tinh mở cửa khai trương, buôn bán không khác bao
nhiêu so với dự tính. Hàn Mai và Thạch thẩm phụ trách nấu ăn, Thạch Đầu
phụ trách ghi đơn hàng và mang thức ăn lên cho khách, Thạch thúc thì
giúp việc vệ sinh tiệm, Tiểu Thúy đang mang thai đi lại bất tiện liền an vị ngồi ở cửa phụ trách việc thu tiền.
Người trong thôn chung
quanh đây muốn mua cái gì cũng phải đi lên trấn, bình thường buổi sáng
lên đường cũng phải gần tối mới trở về; trước đây chỉ có thể tự mang
theo ít lương khô ăn đối phó, tránh không khỏi còn đói bụng. Hiện tại
Hàn Mai khai trương tiệm ăn, người lên trấn đến trưa chỉ cần tốn một
hoặc hai đồng tiền đã có đồ ăn nóng nổi thơm ngon, hơn nữa đồ ăn trong
tiệm của Hàn Mai vừa ngon miệng vừa đủ no bụng, mọi người tới trấn ghé
tiệm ăn một bữa cơm đều vui vẻ.
Chuyện mở tiệm ăn Hàn Mai chưa
nói với cha mẹ, cô tính trước mắt cứ giấu hai cụ chuyện này, chờ cô có
chút thành tích rồi sẽ nói ra, như vậy cha mẹ thấy cô làm ăn có lãi, cho dù không đồng ý cũng sẽ không tiện bảo cô rút lui. Mấy ngày này, Hàn
Mai đều lo việc trong tiệm, ai hỏi cô đều nói là do nhà Thạch Đầu mở, vợ Thạch Đầu mang thai không đủ người nên cô mới giúp một tay. Cũng không
thiếu người tìm cô hỏi xem nhà Thạch Đầu trả bao nhiêu tiền công, có
nhận thêm người nữa không, Hàn Mai đều cự tuyệt không trả lời. Nói thật
ra về sau buôn bán khẳng định sẽ tốt lên rất nhiều, nhận thêm người là
chắc chắn, chỉ là trong lòng Hàn Mai đã có tính toán.