Sau khi về nhà, Hàn
Mai bắt tay vào chuẩn bị hành lý để ngày mai trở lại bộ đội cho Triệu
Kiến Quốc. Thật ra thì cũng không có bao nhiêu thứ, Triệu Kiến Quốc đã
thu thập xong từ mấy ngày trước rồi nhưng Hàn Mai vẫn không yên tâm,
muốn tự tay chuẩn bị một lần cuối. Nhìn vợ đang loay hoay xoay quanh
nhà, Triệu Kiến Quốc liền không thoải mái, anh nắm lấy tay Hàn Mai kéo
vào trong ngực, “Có thời gian sửa soạn cái này còn không bằng đối xử tốt với chồng em một chút.” Nói xong trực tiếp vác Hàn Mai lên giường.
Hàn Mai cũng chỉ là muốn tìm chút chuyện để làm nếu không cô sẽ nghĩ tới
chuyện ngày mai Triệu Kiến Quốc phải đi, trong lòng liền cảm thấy ê ẩm.
Kết hôn mới được mấy ngày, chồng đã phải bỏ vợ ở nhà đi xa, lần này anh
đi, lần sau không biết phải đến ngày tháng năm nào mới được gặp mặt.
Trải qua những chuyện trong kiếp trước trong lòng Hàn Mai lúc nào cũng
không có cảm giác an toàn, cô luôn sợ một ngày nào đó tỉnh dậy lại phát
hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng. Loại sợ hãi này khi gả cho Triệu
Kiến Quốc đã biến mất nhưng bây giờ Triệu Kiến Quốc muốn đi, Hàn Mai lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Triệu Kiến Quốc thấy vật nhỏ phía dưới đang mất hồn, liền ở trên môi Hàn Mai cắn một cái trừng phạt.
Hàn Mai cảm thấy đau nhói trên môi, phục hồi lại tinh thần lại thấy Triệu
Kiến Quốc đang nhìn mình lưu manh cười. Người đàn ông này ở bên ngoài
luôn là một bộ mặt đen không biểu tình, vừa vào giường bản tính thật
liền lộ ra. Hàn Mai nhìn dáng vẻ hả hê của anh cũng thấy thoải mái, thừa dịp anh không chú ý lật người nằm lên trên người anh, cô cúi đầu vừa
cắn cắn vành tai của anh vừa từ tốn nói, “Hôm nay em muốn ở phía trên.”
Triệu Kiến Quốc hít vào một hơi khí lạnh, nhịp tim tăng nhanh kịch liệt, nhận thấy đầu lưỡi ấm nóng của vợ đang liếm vành tai liền cảm thấy lâng
lâng, không biết nam bắc gì nữa, cũng rất vui lòng vợ đối xử với anh như vậy.
Hàn Mai dĩ nhiên cũng chú ý tới phản ứng của Triệu Kiến
Quốc, trong lòng cười trộm xem anh có chịu được không. Tay nhỏ bé chạy
một đường từ lồng ngực bền chắc xuống đại bản doanh của địch, đây là sau mấy ngày thực chiến Hàn Mai mới tổng kết ra kinh nghiệm. Cô nắm thật
chặt em trai nhỏ nhà họ Triệu trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, Triệu Kiến
Quốc nhắm mắt lại hô hấp dồn dập. Hàn Mai làm như vô ý nói, “Anh nói xem vật này mỗi đêm nhìn thấy em tinh thần đều hăng hái, sau này về bộ đội
nhìn thấy người khác nó cũng hăng hái như vậy phải không?”
Triệu
Kiến Quốc mới vừa rồi còn đang hưởng thụ kích thích từ lòng bàn tay mềm
mại của vợ, nghe cô nói xong lập tức cảnh giác, vợ đây là đang tra hỏi
anh sao? Anh châm trước trả lời, “Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ coi
chừng nó thật tốt, tuyệt đối không để nó có cơ hội nhìn thấy người
ngoài, anh nhất định sẽ đem lực lượng quân địch bóp chết từ trong trứng
nước, bảo đảm chỉ trung thành với một người là em.”
Hàn Mai nhìn
vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Kiến Quốc, cười đến nghẹn, “Vậy ý của anh là nếu nó không cẩn thận bị bắt, có phải sẽ làm ra hành động phản bội lại
tổ chức đúng không?” Nói xong liền gia tăng sức lực trên tay.
Chân mày Triệu Kiến Quốc nhanh chóng nhíu lại một đoàn.
Đầu đầy mồ hôi, anh như thế nào lại bị vợ đưa vào tròng thế này?
Hàn Mai thấy anh rối rắm, tiếp tục nói, “Thì ra trong lòng anh chính là
nghĩ như vậy a, chỉ thiệt thòi em đây còn muốn theo anh đến bộ đội chịu
khổ. Em cảnh cáo anh, anh mà dám động vào người phụ nữ khác về sau cũng
đừng có chạm vào em, anh không ngại nhưng em ngại bẩn!” Hàn Mai cho là
thời điểm thích hợp nên cho người đàn ông này một hồi chuông cảnh báo là hết sức cần thiết.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ giận đến mức đỏ mặt
thì lặng lẽ rút ra kết luận, vợ anh mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm
trọng. Thạch Đầu đã nói rằng không thể nói lý cùng phụ nữ, muốn xử lý
vấn đề này chỉ có hai biện pháp. Một là động não, chủ động thừa nhận sai lầm, không sai cũng phải nhận, dù sao làm cho vợ tức giận chính là lỗi
của anh, phải cẩn thận dụ dỗ đến lúc vợ vui vẻ mới thôi. Nhưng mà anh
cũng không biết hôm nay bản thân đã làm sai cái gì nha. Nếu anh nhận sai có khi vợ anh sẽ lột đi một lớp da của anh cũng nên. Hơn nữa, muốn dùng phương pháp này phải hết sức cẩn thận, chỉ cần không nói đúng một câu
sẽ gây ra hiệu quả hoàn toàn trái ngược. Vậy cũng chỉ có thể dùng biện
pháp thứ hai chính là động thủ. Hắc hắc, biện pháp thứ hai này chỉ tốn
một chút thể lực, bất quá công việc dùng đến thể lực quả là vô cùng
thích hợp với anh. Phương pháp đã tìm được, anh phải lập tức áp dụng mới được.
Triệu Kiến Quốc ôm lấy eo thon nhỏ của vợ, một tay đi
xuống dùng sức nắm lấy mông cô. Hàn Mai không nghĩ tới anh sẽ dùng đến
chiêu này lập tức kêu khẽ một tiếng, tay đang nắm chặt cũng buông lỏng.
Triệu Kiến Quốc chờ đúng thời cơ lật người chiếm lợi thế, không cho Hàn
Mai thời gian phản ứng, anh nắm lấy hai tay Hàn Mai kéo lên đỉnh đầu,
lập tức tổ chức phản kích.
Hàn Mai một câu cũng không nói nên lời, chỉ phát ra tiếng than nhẹ đứt quãng.
Kích tình qua đi, Triệu Kiến Quốc khẽ vuốt ve cái lưng bóng loáng của vợ,
không ngừng nói nhỏ bên tai cô. Hàn Mai mệt mỏi vùi ở trong ngực Triệu
Kiến Quốc không nhúc nhích, câu được câu không đáp lời anh.
“Vợ, sau khi anh đi, em nhớ phải viết thư cho anh.”
“Ừ…..”
“Em ở nhà phải chú ý tự chăm sóc mình thật tốt.”
“Ừ……”
“Trong nhà anh đã mua thuốc bổ tốt lắm, đủ cho em dùng nửa năm. Đúng rồi, muốn lấy nước em cứ nói với nhà Thạch Đầu, giếng nước nhà chúng ta đã lâu
năm không dùng, sợ là không sạch sẽ.”
“Ừ…..”
“Có thời gian thì em đi gặp mẹ anh một chút, mặc dù sắc mặt bà không tốt, nhưng người khác cũng không lấy được cớ mà đặt chuyện.”
“Ừ…….”
“Đúng
rồi, thiếu chút nữa anh quên chuyện quan trọng nhất, vợ, sau khi anh về
bộ đội, nếu em phát hiện cơ thể mệt mỏi hay ghê tởm cái gì, nhất định
phải nói với mẹ. Nếu không thì đi tìm Thạch thẩm cũng được, hai nhà ở
sát vách, có chuyện gì kêu lên cũng dễ dàng. Em yên tâm, anh đã nói với
thẩm rồi, em cũng không cần cảm thấy ngượng ngùng.”
Hàn Mai hết ý kiến, người đàn ông này muốn đứa nhỏ đến điên rồi, chưa có chuyện gì đã đi nói khắp nơi. Anh nói xong phủi mông một cái chạy lấy người làm gì
còn thấy xấu hổ, để cô ở lại làm chuyện cười cho người ta.
Cuối
cùng Triệu Kiến Quốc nhìn Hàn Mai một cái, cúi đầu ấn trên trán cô một
nụ hôn nhẹ nhàng nói một tiếng “Thật xin lỗi”, không quay đầu lại liền
bỏ đi.
Hàn Mai mở mắt, chân trần chạy xuống giường, từ sau khe
cửa chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng màu xanh lá lóe lên ở góc tường rồi biến mất. Hàn Mai không nhịn được nữa, tựa vào cửa ngồi sững sờ trên đất,
nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Mới đầu chỉ là cúi đầu nức nở
nghẹn ngào, sau không khống chế nổi lớn tiếng khóc thút thít.
Triệu Kiến Quốc đứng ở ngoài tường nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của vợ
cũng hồng vành mắt, vợ anh hiểu chuyện lại làm anh càng đau lòng hơn.
Thạch Đầu thấy tình hình này, trong lòng cũng cảm khái thật may là năm đó bản thân không nhất thời xúc động đi làm lính, nếu không với tính tình vợ
anh còn khóc lợi hại hơn vị trong nhà. Thạch Đầu nhìn dáng vẻ đau lòng
khó có được của Triệu Kiến Quốc nói, “Tiểu tử anh xem chính mình đã tạo
ra cái nghiệt gì a? Cô gái tốt nhà người ta gả cho anh, tuổi hãy còn trẻ mà đã phải chịu cái tội này, kết hôn ba năm rưỡi cũng không chịu được
chứ đừng nói là mới tân hôn. Nghe nói ban đầu cha mẹ bên kia hết sức
phản đối hôn sự này còn con gái nhà người ta lại kiên trì muốn gả cho
anh. Ban đầu tôi còn không tin, không nghĩ tới vận khí anh tốt như vậy.
Cũng không biết rốt cuộc anh có cái gì tốt để cô ấy coi trọng, ai….”
Triệu Kiến Quốc không để ý tới Thạch Đầu, trực tiếp mang hành lý lên xe chở hàng của Thạch gia.
Thạch Đầu không nhìn nổi bộ dáng này của anh, cũng lên xe, vừa lái xe vừa
kích thích, “ Vợ anh xinh đẹp như vậy, để cô ấy ở nhà một mình anh cũng
yên tâm à?”
“Tôi tin tưởng cô ấy.” Triệu Kiến Quốc lạnh lùng nói.
Thạch Đầu không ngừng cố gắng, “Tự tin như vậy? Anh nhìn anh xem, điều kiện
không tốt, dáng dấp còn xấu xí. Mười tám dặm quanh thôn Hàn Mai đều đứng đầu danh sách Đại Mỹ Nữ, không có mấy người đuổi kịp. Tại sao cô ấy
phải vì anh mà chịu khổ như vậy? Tôi thấy thật là không đáng với cô ấy
a! Theo tôi thấy chính là cô ấy thấy anh là một người lính, nhất thời bị loại hình tượng quân nhân anh hùng này mê hoặc mới gả cho anh. Đến một
ngày cô ấy thanh tỉnh, khẳng định sẽ hối hận vì đã gả cho anh a.”
Lần này, Triệu Kiến Quốc thật sự nổi nóng. Đúng vậy a, điều kiện của vợ anh tốt như vậy, cô không nhất thiết phải chịu khổ mà gả cho anh như vậy.
Ban đầu việc xem mắt của cô là do danh tiếng không tốt, muốn gả cho
người có điều kiện tốt hơn anh cũng không khó gì. Cô làm sao lại coi
trọng anh đây? Chẳng lẽ thật sự bởi vì anh là quân nhân sao?
Thạch Đầu nhìn Triệu Kiến Quốc bắt đầu lộ ra vẻ mặt khác lạ, hả hê, tên ngốc
này cuối cùng cũng lo lắng rồi. Thạch Đầu cũng không phải thật sự giận
Triệu Kiến Quốc, trong bộ đội mọi thứ Triệu Kiến Quốc đều không thua
người ta, nhưng trong chuyện tình cảm anh thật sự là một tên ngốc. Tuy
nói là vợ đã cưới về nhà, nhưng có yên phận hay không lại là chuyện
khác. Nếu Thạch Đầu anh không kích thích, lấy tính tình của tên kia còn
không biết đến thời điểm nào mới thông suốt. Cho tên kia cảm giác nguy
cơ để hắn nâng cao cảnh giác. Nhìn lại vẻ mặt rối rắm của người bên
cạnh, trong lòng Thạch Đầu nghĩ tiểu tử anh cũng có hôm nay.
“Thật ra thì cũng không phải là không có cách nào.”
“Cách gì?” Triệu Kiến Quốc không giả bộ nữa, so với vợ, mặt mũi cũng không
bồi anh cả đời được. Nhìn Thạch Đầu, nghĩ thầm, hôm nay cứ để cho tên
nhóc này hài lòng một lần, về sau nhất định có cơ hội báo thù.
Thạch Đầu nhìn dáng vẻ nóng nảy của Triệu Kiến Quốc, cũng không trêu trọc
nữa, nói, “Biện pháp chính là anh nhanh chóng một chút làm cho vợ anh
mang thai con của anh.”
Triệu Kiến Quốc vừa nghe liền thất vọng,
“Cậu cũng không phải không biết, một năm tôi về nhà được mấy lần, muốn
có con là dễ dàng lắm sao? Mấy ngày nay tôi cũng nỗ lực không ít đâu.”
Thạch Đầu nghe thấy câu nói cuối cùng cười phun ra ngoài, khó trách mấy ngày
này đều không thấy bóng dáng hắn, hóa ra là bận sinh con với vợ. Nén
cười, nói, “Anh đến bộ đội nhớ thường xuyên viết thư cho Hàn Mai, nói
cho cô ấy biết anh nhớ cô ấy nhiều như thế nào,có lời nào buồn nôn đều
nói hết ra, phụ nữ là phải dỗ dành. Còn nữa, có thời gian nhớ về nhà.
Đúng rồi, chuyện Hàn Mai theo quân bao giờ mới có thể tiến hành?”
“Đại khái cũng phải nửa năm sau.” Triệu Kiến Quốc cau mày nói.
“Anh phải nhanh lên một chút, vợ ở bên cạnh mới có thể yên tâm.”
Thạch Đầu thao thao bất tuyệt nói, Triệu Kiến Quốc im lặng lắng nghe, hai người một đường rời thôn đi tới trạm xe lửa.