Lôi Dực vẫn cau mày như cũ, suy tính chốc lát cuối cùng cũng thỏa hiệp. "Em muốn đi phỏng vấn thì nói trước với anh, anh điều tra một chút rồi sẽ cùng em đi."
"Tốt, cám ơn!" Cô biết bọn anh làm vệ sĩ, thế nào cũng cảm thấy khắp nơi trên thế giới
này đều có người xấu, trước đó luôn luôn làm xong đề phòng chu đáo, chỉ
cần cô có thể tìm việc làm là tốt. "Đúng rồi, một chút nữa chúng ta đi thăm ông nội đi!"
"Ông nội bảo chúng ta không được đến làm phiền ông."
"Ông nội là hi vọng chúng ta có nhiều thời gian ở chung, nhưng chúng ta còn
nhiều thời gian, cũng không cần gấp mấy ngày nay, không bằng buổi trưa
đi tìm ông nội ăn cơm, buổi tối trở về nhà ba mẹ ăn cơm, cho dù trong
miệng bọn họ nói mấy câu, nhưng trong lòng nhất định là rất vui vẻ!"
"Ừ... Cũng tốt!" Lôi Dực vốn là ngày ngày đều thấy ông nội, hai ngày nay đột nhiên không thấy quả thật không có thói quen, vợ nói còn nhiều thời gian, anh nghe
được ngược lại rất vui mừng, ngày đúng là tế thủy trường lưu* mới phải.
(*) Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.
"Còn phải mua quà, đừng quên mang theo tiền đó!" Cô bây giờ không việc làm, hay là tiêu tiền của anh đi, đối với việc
tiêu tiền của người khác, cô hai đời đều là thuận buồm xuôi gió, không
biết có thể coi là ưu điểm hay không?
"Về nhà cũng cần mua quà?" Anh trừ năm mới ra, chưa từng nghĩ đến về nhà cón phải chuẩn bị quà.
"Anh đến nhà ba mẹ em cũng cần mua quà, chỉ là tấm lòng mà thôi, quà nhiều thì người không trách sao!"
"Ừ, cần phải mua." Nếu như là đến nhà ba mẹ vợ, anh đương nhiên sẽ chuẩn bị quà, nói như
vậy anh đối với ông nội thật đúng không phải là khách sáo, là biểu đạt
một chút tấm lòng.
Vợ chồng son ra cửa chọn mua quà, rồi chạy
thẳng đến nhà cũ Lôi gia, đó là một biệt thự nhỏ, sau khi bọn họ vào
cửa, vừa lúc Lôi Chân ở trong sân đánh quyền, dưới gốc cây từng trận gió mát, mặc dù là vào buổi trưa cũng không thấy nóng bức.
Chu Văn
Kỳ nhìn ông cụ tinh thần sáng láng, không khỏi nghĩ đến kiếp trước lúc
cô và Lôi Dực ly hôn, ông nội Lôi vẻ mặt tràn đầy bi thương, ông không
có trách mắng cũng không khuyên giải, chỉ là tuyệt vọng đón nhận sự
thật, về sau hai người cũng chưa từng gặp mặt lại lần nữa, cô lại luôn
luôn nhớ đến vẻ mặt đó, nếu là từng bị cô làm tổn thương, bây giờ liền
từ cô đến đền bù lại đi.
"Ông nội, chúng cháu trở lại." Lôi Dực một tay dắt vợ, một tay xách theo quà, nhàn nhạt chào hỏi.
Lôi Chân thấy cháu trai và cháu dâu, rõ ràng rất vui mừng lại cố làm ra vẻ oán trách nói: "Sao lại chưa nói một tiếng đã đến rồi? Người trẻ tuổi như hai đứa tự mình đi chơi đi, đừng đến làm phiền ta!" Mau trở lại nhà chơi trò sinh con đi, ông âm thầm tăng thêm một câu.
Chu Văn Kỳ cười hì hì nói: "Ông nội, ngày hôm qua chúng cháu đã đi chơi rất mệt rồi, đáng tiếc chưa
được ăn đến đồ ăn ngon. Hôm nay đến tìm ông nội, là muốn để cho ông nội
mời chúng cháu ăn đồ ăn ngon."
Lôi Chân vừa nghe liền cười, đứa cháu dâu này thật đúng là biết nói. "Ha ha, vậy thì có gì khó? Muốn ăn cái gì cứ việc nói!"
"Cháu nghe nói ở gần đây có một nhà hàng ăn kiểu Nhật rất nổi nhanh, không
biết có đắt hay không? Chúng cháu có mang quà đến, ông nội không thể hẹp hòi đó!" Bởi vì trí nhớ của kiếp trước, Chu Văn Kỳ biết ông nội
Lôi thích nhất là ăn đồ ăn kiểu Nhật, vì vậy vừa mở miệng liền chỉ định
cái này.
"Trở về nhà mình còn mang theo quà làm cái gì? Không cần sợ tốn tiền, ông nội mang hai đứa đi ăn một bữa." Lôi Chân vừa nhìn thấy quà liền biết đây là chủ ý của cháu dâu, trước
kia cháu trai sẽ chỉ vào năm mới đưa tiền lì xì, lúc trong nhà cần mua
cái gì đều giao cho người giúp việc.
"Không bằng ăn ở nhà đi, cháu gọi bọn họ đưa đến đây!" Lôi Dực cùng ông nội tình cảm sâu sắc không phải nói suông, nhưng anh rất
ít khi thấy ông nội vui vẻ như vậy, cưới người vợ này thật là cưới đúng
rồi, nghe lời của ông nội quả nhiên không sai.
"Cũng tốt, cháu gọi điện thoại kêu thức ăn, ông nội thích ăn gì cháu cũng biết rồi, vợ cháu thích ăn gì cháu cũng biết đi?" Lôi Chân lộ ra nụ cười ranh mãnh, nhìn chằm chằm cháu trai thay đổi sắc mặt.
Lôi Dực lộ ra vẻ mặt lúng túng, anh và Kỳ Kỳ mới đơn độc chung sống hai
ngày, phải nói là để hiểu hoàn toàn còn cách rất xa, Chu Văn Kỳ không
ngại cười nói: "Em không thích ăn cay, sống, phải lột vỏ, những thứ khác cũng tốt, cố sức gọi món mà hai người thích ăn, em không sao."
"Biết." Lôi Dực âm thầm ghi nhớ sở thích của vợ, quyết định gọi món shushi.
"Còn có đừng quên gọi mấy bình rượu trắng, hôm nay nếu không say không về!" Lôi Chân không hút thuốc lá cũng không ăn trầu, chỉ thích uống vài chén.
Lôi Dực nhớ đến ông nội có bệnh cao huyết áp, vẻ mặt không đồng ý, Chu Văn Kỳ nhìn thấy nói: "Ông nội, hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm thôi, cái gọi là uống ít vui vẻ, uống nhiều sẽ nhức đầu."
"Kỳ Kỳ nói đúng, thật là bé ngoan." Lôi Chân bạn già mất sớm, con trai và con dâu cũng đi sớm hơn ông, cháu trai duy nhất là một đầu gỗ, khó được cháu dâu xinh đẹp đáng yêu như
vậy, ông đương nhiên là vui vẻ cười ha ha.
Lôi Dực không nghĩ đến vợ mình lợi hại như vậy, trước đây anh khuyên ông nội uống ít một chút, luôn bị làm thành gió thổi bên tai, bằng không chính là bị mắng một
trận, ai ngờ Kỳ Kỳ nói vài ba câu đã khiến cho ông nội cố chấp thỏa
hiệp, gia đình hòa thuận mọi việc hưng thịnh, sau này phải thường xuyên
mang vợ về mới được.
Không đến một giờ, nhân viên nhà hàng mang
hộp đồ ăn tinh sảo và rượu trắng đến, Chu Văn Kỳ và Lôi Dực chuẩn bị
xong đồ ăn và ly rượu, bởi vì Lôi Chân không thích người không có phận
sự đợi, người giúp việc một tuần chỉ quét dọn hai lần, lúc bình thường
cũng là Lôi Chân tự mình động tay.
Ba người ngồi xuống ăn cơm,
Lôi Dực vốn là cái hũ nút, cũng không ai mong đợi anh đột nhiên nói
chuyện cười, Chu Văn Kỳ ngược lại nói chuyện dí dỏm, đem ông nội Lôi dỗ
cho tâm tình thật tốt.
Lôi Chân hơn bảy mươi tuổi, vừa uống rượu liền nhớ đến chuyện cũ năm đó. "Cháu đừng nhìn dáng vẻ rất lợi hại của Lôi Dực bây giờ, thật ra thì khi nó
còn bé rất yếu, thường bị mấy đứa trẻ hàng xóm đuổi theo đánh, về sau
ông dạy nó đánh quyền, tập thể dục, nó học được đã chậm lại kém, ông
cùng ba nó cũng bỏ qua, không nghĩ đến có ngày nó bị đánh phát ra khả
năng tiềm tàng, cư nhiên chỉ một hai năm, đã đem những tiểu quỷ kia đánh cho răng rơi đầy đất..."
Chu Văn Kỳ tương đối phối hợp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thì ra là mãnh nam không phải là một ngày tạo thành a. "A Dực hẳn là người tài vẻ ngoài đần độn, có tài nhưng thành đạt muộn, nếu không làm sao sẽ càng ngày càng lợi hại?"
"Hy vọng là như vậy, ông chỉ sợ ngày nào đó nó lại không thông suốt, cháu
nhìn bộ dạng ngu xuẩn hiện giờ của nó, ông lại nghĩ đến thời điểm nó học tiểu học, bài tập không phải là dốt nát bình thường, Lão sư nào cũng
nhận ra nó, bời vì ai cũng từng đánh qua hắn...." [đánh là đánh roi nhé, như các bạn đi học mà k làm bài tập bị phạt đó, mình cũng từng bị T^T]
"Không thể nào? Sau này sinh con nếu như giống anh ấy thì làm sao bây giờ?"
Lôi Dực khóe miệng hơi nhếch lên, mặc dù ông nội không ngừng nói chuyện xấu khi còn bé của anh, ngay cả vợ anh không có chuyện gì cũng bỏ đá xuống
giếng, nhưng một màn trước mắt này vẫn làm cho tâm tình của anh vui
sướng. Kể từ khi ba mẹ lần lượt qua đời, anh đối với cuộc sống không có
bao nhiều mong đợi, chỉ cần có thể làm công việc mình thích, còn có
người nhà, anh em làm bạn là được rồi.
Ăn uống no đủ, Lôi Chân bộ dạng say rượu, để cái ly xuống nói: "A Dực, cháu đi cửa hàng tiện lợi mua thêm mấy lon bia nữa."
"Ông nội, ông đã uống rất nhiều." Lôi Dực không đồng ý nói.
"Bia mà thôi, cũng không phải là rượu trắng, không cần rầy rà, nhanh đi!"
"Vậy ông phải ăn thêm nhiều đồ ăn chút."
"Biết, tiểu tử thối thật rầy rà!"
Nhìn cháu trai bày ra vẻ mặt thối đi ra cửa, Lôi Chân tay chân nhanh nhẹn
nhảy dựng lên, từ thư phòng lấy ra một cái rương da màu đen, Chu Văn Kỳ
còn tưởng rằng bên trong là vũ khí đạn dược, cùng một dạng giống như
trong phim ảnh sát thủ sử dụng, không nghĩ đến mở ra là đầy tiền mặt, có ít nhất hai, ba trăm vạn, ngoài ra còn có một sổ ghi chép tiền mừng.
Lôi Chân cười cười nói: "Trong hôn lễ quá nhiều người, ông sợ hai đứa không quản hết được, liền giúp hai đứa thu, cháu lấy về đi."
"Ông nội... Nhiều tiền như vậy, nên do ông bảo quản." Cô nhớ đời trước không xảy ra chuyện này, nhất thời không khỏi kinh
ngạc lại hoảng hốt, nghĩ đến có chút tình huống đã thay đổi, hẳn là thay đổi theo chiều hướng tốt đi?
"Trong này cũng có bao lì xì của ông, chẳng lẽ ông còn tự mình cầm? Ông so với hai đứa sẽ đi sớm hơn, sổ ghi chép tiền mừng cháu phải giữ kỹ, sau này
còn đáp lễ, A Dực không có cẩn thận như cháu, phải dựa vào cháu để ý." Lôi Chân nói đến chuyện sau đi chết tương đối thoải mái, sống đến từng tuổi này cũng không còn gì kiêng kỵ.
"Dạ, cháu biết." Ông nội cũng đã nói đến chuyện sau khi chết, cô không dám không nhận trách nhiệm.
Lôi Chân thấy cháu dâu đồng ý, trái tim cũng theo đó buông lỏng, không khỏi lại nghĩ đến chuyện đã qua. "A Dực khi còn bé mặc dù không đủ dũng mãnh, nhưng là tính tình rất sáng
sủa, kể từ khi mẹ nó bị bệnh nặng qua đời, nó liền trở lên tương đối
trầm mặc, sau đó thời điểm ba nó nhận nhiệm vụ, vì bảo vệ khách hàng mà
bị thương, kéo được ba tháng vẫn là đi, A Dực liền trở lên giống như đầu gỗ, khoảng mấy ngày cũng không nói một câu, bạn gái loại sinh vật này
cho đến bây giờ lại càng chưa từng xem qua."
Chu Văn Kỳ
nghe được từng trận đau lòng, đời trước ông nội Lôi không có cùng cô
nhắc đến những chuyện này, co chỉ biết ba mẹ Lôi Dực đều đã qua đời, thì ra là Lôi Dực đã trải qua những nỗi đau lớn như vậy, khó trách sẽ dưỡng thành tính tình trầm mặc nội liễm.
Mặc dù như vậy, nhưng anh vẫn là người nghiêm túc thành thật, so sánh xuống, cô lấy được nhiều, bỏ ra ít, lại tuyệt không biết cám ơn, trời ạ, anh có thể yêu cô có lẽ là bị
sét đánh đi? Chẳng lẽ họ Lôi tương đương với xui xẻo?
Lôi Chân từ trên mặt cháu dâu nhìn ra đau lòng, thừa cơ nói giúp cháu trai mấy câu. "A Dực nó làm người rất chân thực, chính là không biết biểu đạt, có lúc
tính khí còn rất cứng, cháu nhìn ở trên mặt của ông nội, bao dung nó
nhiều hơn, đừng cùng nó so đo a!"
"Ông nội đừng nói như vậy, đều là A Dực bao dung cháu, được gả cho anh ấy là phúc khí của cháu."
"Hai người các cháu thoạt nhìn thì kém rất nhiều, thật ra thì như vậy có thể bổ sung cho nhau, từ từ đi, lâu ngày biết lòng người."
"Cháu biết, cảm ơn ông nội." Cô tin tưởng hai người sẽ có kết cục tốt, chuyện xưa làm lại một lần luôn có ý nghĩa.
Lôi Chân nói chuyện nghiêm túc một phen xong, quyết định tiết lộ một chút tâm tư. "Nhưng mà quan trọng nhất chính là mau mau sinh chắt trai cho ông ôm, nam nữ đều tốt, bao lì xì dày như nhau."
"Chúng cháu sẽ cố gắng." Cô nghe âm thầm kinh hãi, xem ra áp lực nối dõi tông đường không nhẹ a,
nếu như không sinh được con, hạnh phúc trong tưởng tượng của cô có lẽ
không cách nào đạt được, xem ra phải nhanh chóng làm kiểm tra sức khỏe,
còn có vận động trên giường phải rèn luyện nhiều hơn.
Nỗi lòng đã được giải quyết, Lôi Chân ngáp một cái, phất tay một cái không khách sáo đuổi người. "Tốt lắm, ông muốn ngủ trưa, chờ Lôi Dực trở lại, cháu bảo nó để bia trong
tủ lạnh, tự hai đứa ra ngoài chơi, không cần phải để ý đến ông."
"Hôm khác chúng cháu sẽ trở lại thăm ông nội, cầm nhiều tiền như vậy, lần sau chúng cháu mời khách."
"Rất tốt, cái này gọi là hiếu thuận." Nét mặt già nua của Lôi Chân cười thành một đóa hoa, có cháu dâu lanh lợi như vậy, cuộc sống sau này có lẽ rất thú vị.
Xách theo một rương tiền mặt, Chu Văn Kỳ không dám đi loạn, vừa lên xe đã
nói phải đến ngân hàng gửi tiền, Lôi Dực nói mình không có mang theo
chứng minh thư, vì vậy để cho Chu Văn Kỳ đứng ra làm người gửi tiền, đem ba trăm vạn tiền mừng gửi trên danh nghĩa của cô.
"Em sẽ không tiêu loạn, đụng phải đám cưới hay đám tang mới lấy ra mừng." Cô cảm thấy cần thiết phải tỏ rõ thái độ, hai người vừa mới kết hôn, nói đến chuyện tiền nong luôn có cút vướng mắc.
"Ừ, liền giao cho em." Lôi Dực cũng đồng ý an bài của ông nội, Kỳ Kỳ là nữ chủ nhân, do cô xử
lý tình người qua lại không còn gì tốt hơn, cho dù cô muốn lấy làm tiền
tiêu vặt, anh cũng tự nhận là mình nuông chiều được cô rất tốt.