- sao mà ồn quá vậy_ Hưng hóng hớt. Bên trong rất ồn ào như là minh tinh tới vậy
- kệ đi ồn ào quá tao muốn lên lớp trước
- tụi tao đi nữa_ đứng dậy lên lớp ngồi, vừa quay lưng được
vài bước thì "rầm" cả hai cùng ngã và một ly cafe đổ vào áo
vest của Ngọc Nhi và tác giả là Dung
- Ngọc không sao chứ, đi đứng kiểu vậy hả, mắt để trên trời hay sao mà không nhìn thấy_ Mai nóng tính lên tiếng
- mình xin lỗi mình không cố ý_ Dung nhỏ nhẹ khuôn mặt đầy hối hận lấy khăn lau vết cafe trên áo Ngọc
- xin lỗi à bạn có biết không đây là lần thứ hai rồi đó thế là sao như vậy ai nghĩ là không cố ý
- này bạn sao nóng tính thế, người ta đã xin lỗi và nói không cố ý rồi sao bạn phải làm to chuyện lên thế_ Một nam sinh có
thể nói là rất đẹp trai cao hơn hai đứa cái đầu mái tóc màu
vàng lên tiếng bênh vực
- không phải là việc của anh_ Ngọc
Nhi đứng dậy cởi luôn chiếc áo dơ ra cho luôn vào sọt rác_ ra
ngoài trước đi tao vào nhà vệ sinh- nói rồi bước một mạch vào nhà vệ sinh Mai đi theo Ngọc, còn mấy đứa kia lên lớp trước
Sau khi rửa tay xong Ngọc Nhi và Mai lên lớp trên đường về qua
phòng y tế thấy Nhật từ trong bước ra thấy, nhìn bộ dạng Ngọc Nhi anh kéo hai đứa ra một góc
- cô hai của tôi ơi, trời
lạnh thế này mà cô ăn mặc phong phanh thế không sợ ốm à_ Nhật
cằn nhằn rồi anh cởi luôn áo vest của anh ra khoác lên người
Ngọc Nhi
- áo em dơ hết rồi, em mặc áo này sẽ có vấn đề
lớn đấy kể ra mà có áo thể thao thì tốt rồi_ Ngọc Nhi không
thích phiền phức trả lại áo cho Nhật
- đợi chút hình như
trong xe anh có áo thể thao_ Nhật nói rồi chạy ra xe lấy áo,
một chiếc áo thể thao màu xanh dương- đây mặc đi
- ha cảm ơn anh ưm đây là áo của anh hai em mà
- sao nhóc biết
- có gì mà không biết ngửi mùi trên áo là biết ngay mà