Thời tiết vẫn lạnh không khá hơn chút nào thậm chí còn lạnh
hơn nữa, hôm nay Ngọc Nhi và Mai về nhà chơi với nội thời gian
sắp tới muốn gặp nội cũng khó mà được. Vào gian nhà chính
thấy ông và anh Nam đang ngồi đánh cờ say sưa
- con chào nội chào anh hai_ hai đứa đồng thanh
- Phương My, Mai hai đứa mau lại đây ngồi, đi đường lạnh lắm
đúng không, Thư cô pha cho hai đứa nó ly trà nóng đi_ nội quan tâm hai đứa làm Nam ghen tị
- nội thiên vị ghê con đánh cờ với nội thế mà chẳng thấy nội quan tâm con gì cả
- con ngồi trong nhà ấm áp thế này còn đòi hỏi gì nữa
- chị Thư ơi lấy cho anh Nam ly nước lạnh nhá_ P.My nói làm ông nội và Mai phì cười còn Nam thì nhăn nhó
- trời lạnh thế này mà em cho anh uống nước lạnh à
- thì anh ĐÁNH cờ với nội chắc cũng mệt em có lòng tốt thôi
- thôi được rồi hai đứa hôm nay ở lại đây nhá
- vâng
- lâu rồi anh em ta chưa tâm sự rồi hôm nay anh em ta tâm sự giải khuây nha
- không tính chơi lại, không chịu đâu chơi lại đi nội
- gì chứ thua rồi ráng chịu
- là tụi con nhường nội thôi
- thì ta già rồi mấy đứa phải nhường ta là đúng rồi chứ sao
- thôi con chơi nữa đâu, chán lắm
- không được, mấy đứa phải đánh cờ với ta
- mấy ông cháu có gì mà vui thế_ Ba Nam tới mấy đứa như mở cờ trong bụng thầm cảm ơn ba Nam
- a bác hai, bác mau vào đây ngồi_ Mai nhanh tay
- bác hai bác cao tay bác đánh cờ cùng nội nha nãy giờ tụi
con thua nội quá trời luôn_ Ngọc Nhi và Mai đẩy ba Nam vào, ba
Nam không hiểu gì hết, mấy đứa chạy hết lên phòng Nam ngồi,
không may Nam nhìn thấy chân N.Nhi băng bó liền hỏi
- Phương My chân em sao thế kia hả
- không sao đâu bị sơ sơ thôi
- cũng tại nhỏ Uyển Dung cả làm nó ngã
- là cô ta
- anh biết cô ta à
- cô ta chính là người đó
Không gian chìm hẳn xuống, không ai nói gì căng thẳng vô cùng
- em nhớ bôi thuốc cẩn thận đó, mà còn nữa hai đứa đừng gây
sự linh tinh giang hồ hiểm ác lắm không đùa được đâu
- cũng phải thôi nó bị thiệt thòi tình yêu thương của cha mẹ,
nên được người nhà rất là thương_ Mai nói ánh mắt thoáng chút
buồn
- why?
- ba mẹ nó và mẹ em bị tai nạn giao thông mất rồi
- xin lỗi em
- không sao
- ba mẹ Ngọc Nhi và mẹ em thân lắm à
- vâng mẹ em và ba mẹ nó là bạn thân, lại làm cùng nhau trong
chuyến đi công tác bị tai nạn giao thông, sau cú sốc mất ba mẹ
nó trở thành con người như bây giờ lạnh lùng khép kín, trước
đây nó vui tính dễ gần, hay cười. Bây giờ chỉ người thân mới
làm nó sống thật với mình thôi nên nhà nó rất thương nó, ngay
cả em cũng được thơm lây nữa
- dù sao thì em cũng may mắn hơn Ngọc Nhi, em còn có ba mà
- cũng vậy mà thôi, từ ngày mẹ mất, sau đó ba lấy vợ mới về chăm sóc em, anh hai em vì buồn nên đi du học, ba thì đi làm
suốt không quan tâm em như trước, em ở lại với bà dì chỉ khi ba
ở nhà bà ta mới xem em còn tồn tại, còn không luôn tìm cách
chạm vào nỗi đau của em đối xử với em tệ bạc, nói em thế này thế kia với bà ta và người con gái của bà ta nữa hai người
người đàn người hát trước mắt ba em từ đó tình cảm hai cha con rất tệ
/
- hai anh em ta làm ly cho ấm ha_ Nam đề nghị
- vâng
- em cũng 18t rồi cũng tới lúc tìm người yêu dần đi là vừa
- kệ đi, anh ý sau này mà có muốn lấy vợ phải qua xét duyệt của em đó
- được nếu như em ưng thì anh mới lấy.ok
- bao giờ anh đi
- sắp rồi chắc là hai tuần nữa
- vâng, haiz vụ Mai và ba Mai có vẻ căng lắm
- ừ tội nghiệp con bé, em nên kêu nó đừng căng qúa
- em biết
- sau này hai không ở bên nhớ giữ gìn sức khoẻ đó đừng suốt
ngày gây sự nha, đừng để bị thương nha hai không ở bên cạnh chăm
sóc em được, hai đứa tự chăm sóc cho nhau nha anh sẽ kêu anh Nhật giám sát hai đứa đó nghe không