Kết Hôn Với Tổng Giám Đốc
"Đừng quên hợp
đồng của chúng ta, mảnh đất kia đã không còn liên quan đến em, cho nên
quyết sách của công ty tốt nhất em không nên can thiệp.”
Hắn
hướng màn hình làm một động tác, Tony có vẻ hiểu ý nên nở nụ cười giảo
hoạt, ngay sau đó tắt hệ thống, màn hình trong nháy mắt trở nên tối đen
như mực.
"Đó." Quách Khả Du bĩu môi, không nói chuyện nữa.
"Em đến phòng tôi nghỉ ngơi một chút đi, tới sáng, chúng ta sẽ cùng nhau đến công ty."
Dứt lời, Thù Lăng Vân cởi áo choàng tắmxuống, tiến vào phòng tắm.
Tuy trên người hắn vẫn còn chiếc quần soọc, nhưng khi nhìn thấy một màn
này, cô vẫn không nhịn được mà đỏ cả mặt, cho đến khi hắn từ phòng tắm
bước ra, cô vẫn ngồi tại chỗ, đỏ mặt ngây người.
"Em có cần đi vào tắm rửa không? Nhìn em vừa rồi ngủ mồ hôi toát khắp người."
Lời nói của hắn khiến cô đang ngây ngẩn tỉnh táo trở lại, cô nhìn thấy ở
hông của hắn chỉ vây quanh một cái khăn lông không thể nào nhỏ hơn được
nữa, cái áo choàng tắm mới vừa đây đâu rồi?
"Không. . . . . . Không cần. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Đây là mệnh lệnh." Thù Lăng Vân khẽ nhíu lông mi.
"Đáng ghét!"
Quách Khả Du ghét nhất hắn dùng bốn chữ này để quản thúc cô, cô căm giận bước vào phòng tắm, sau khi cài khóa cửa, cô vặn vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Đáng ghét! Hắn cho rằng trong tay hắn nắm giữ hợp đồng, thì có thể vênh mặt
hất hàm sai khiến cô sao? Ách. . . . . . Hình như đúng là như vậy không
sai á! Chỉ có điều, hắn không thể thỉnh thoảng có thái độ tốt hơn một
chút sao? Như vậy, cô làm chuyện gì cũng có thể cam tâm tình nguyện một
chút nha!
Hừ! Cô thật tức chết mà, tức chết mà, tức chết mà!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Lượng Bích Tư, mọi người đều chúi đầu vào công việc, từ ban ngày cho đến khi màn đêm buông xuống.
Giờ
phút này, trong phòng làm việc lớn như vậy, đôi mắt Thù Lăng Vân căng
thẳng nhìn chòng chọc màn hình Computer, vừa dùng điện thoại nói chuyện, vừa dùng ngón tay lật tập tài liệu.
Quách Khả Du bắt đầu hoài
nghi người đàn ông này có phải không cần nghỉ ngơi hay không, từ khi cô
bắt đầu đi làm tới nay, người đàn ông này trước sau đều miệt mài làm
việc khổ cực, nhưng trên gương mặt tuấn tú kia, chưa bao giờ biểu hiện
ra bất kỳ một vẻ mệt mỏi nào.
"Cần tôi giúp một tay không?"
Quản lý Lưu An Vinh vừa lúc vào đưa tài liệu cho Thù Lăng Vân, trùng hợp gặp cô ở ngoài cửa, trên mặt lập tức nở nụ cười, giành lấy chồng tài liệu
chất cao trong tay Quách Khả Du.
"Không cần, tôi làm là được
rồi." Quách Khả Du cười cười, cầm lại tập tài liệu của của mình, tự mình bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Về sau không cần
chất cao tài liệu như thế, em mang không nổi." Thấy cô đi vào, Thù Lăng
Vân lập tức cúp điện thoại trong tay, đi tới bên cạnh cô, ôm lấy chồng
tài liệu.
Hắn dựa vào cô rất gần, cố tình ghé vào bên tai cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên mái tóc của cô.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, âm thanh trầm ấm phớt qua vành tai của cô mang đến cảm giác khác thường, theo hơi thở nóng bỏng của hắn thấm
vào từng mạch máu của cô, lồng ngực cô nóng lên, gương mặt mềm mại càng
thêm nóng đỏ, tay chân cũng bắt đầu trở nên không nghe lời. . . . . .
"Anh . . . . ." Quách Khả Du hoảng hốt thối lui một bước, cô biết, nếu không rời đi, sợ rằng cô sẽ gặp phải "nụ hôn của Sói"
Cô bắt đầu hoài nghi trên người Thù Lăng Vân có chứa vi khuẩn (virus) nào
đó hay không, nếu không vì sao khi hắn đến gần cô thì cô trở nên cực kỳ
nhạy cảm, ánh mắt của hắn, giọng điệu của hắn, thậm chí thỉnh thoảng hắn quăng tới mấy tiếng cười khẽ, cũng sẽ khiến nhịp tim cô nảy lên.
Ối, ông trời! cô đang suy nghĩ gì thế?
Quách Khả Du cố gắng khắc chế chính mình, muốn dời lực chú ý chuyên tâm vào
công việc, tránh cho mình suy nghĩ lung tung lần nữa, song, quyết tâm
của cô không tới ba giây đã bị đánh cho sụp đổ.
Một cô gái õng ẹo đẩy cửa phòng làm việc, Quách Khả Du nghi ngờ ngẩng đầu lên, tò mò xem
đó là nhân viên phòng nào mà cũng có số khổ giống mình, đã quá nửa đêm
rồi, vẫn còn phải làm thêm giờ?
"Anh Vân, anh thật là hư đó! Tại sao qua Đài Loan mà cũng không nói với người ta một tiếng?"
Thì ra là Lưu Annie đã đuổi theo đến Đài Loan rồi!
"Annie? Em đến từ lúc nào? Sao không có gọi cho quả lý Lưu báo cho anh biết một tiếng, anh sẽ cử người ra sân bay đón em."
Thù Lăng Vân ngừng công việc lại, ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua một
tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh che dấu đi, "Khả Du, giúp tôi rót một
ly cà phê tới đây."
"Vâng" Giọng nói của Quách Khả Du có chút vị chua.
"Trời ơi! Đã mấy giờ rồi? Còn uống cà phê cái gì? Em muốn uống nước cam tươi!"
Lưu Annie đi trên đôi giày cao gót 10 phân, đi tới cạnh Thù Lăng Vân, ngồi lên trên đùi Thù Lăng Vân.
Nhìn thấy cảnh này khiến hũ giấm chua trong lòng Quách Khả Du như có lửa đốt.
"Nước cam sao? Dưới lầu có đại lí bán 24/24h, tôi sẽ trở về rất nhanh." Quách Khả Du xoay người lại, dùng ánh mắt hung dữ nhìn trừng trừng Thù Lăng
Vân.
Ánh mắt Thù Lăng Vân liếc về hướng Quách Khả Du, sắc mặt của cô. . . . . . Dường như có chút khó nhìn.
"Tôi đi cùng cô, đột nhiên tôi muốn ăn sandwich." Thù Lăng Vân chuẩn bị đứng lên, lại bị hai tay Lưu Annie ôm cổ.
"Anh Vân, để cô ấy đi! Dù sao cô ấy cũng là trợ lý đặc biệt của anh, nói một cách thẳng thừng, chẳng qua chỉ là nữ giúp việc của anh mà thôi!"
"Tôi không phải là nữ giúp việc, tôi là ‘trợ lý đặc biệt’!"
Nụ cười trên mặt Quách Khả Du càng ngày càng nhạt, bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm.
"Oa! Tức giận à nha?" Lưu Annie đứng lên, giọng nói the thé chỉ vào Quách
Khả Du nói: "Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi sẽ
gọi anh Vân xào cô như xào mực."
"Annie!"
Thù Lăng Vân
cũng chịu không nổi việc cô cố tình gây sự, hắn có thể coi Quách Khả Du
như nữ giúp việc riêng của hắn, nhưng là người khác thì không thể được,
cô ta cũng không được!
"Không sao, tôi không có ‘uất ức’ gì." Quách Khả Du nhìn Thù Lăng Vân nói, cố tình nhấn mạnh hai từ cuối.
"Tôi có thể thấy cô thực sự không ‘uất ức’." Hắn cũng cường điệu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Quách Khả Du len lén nắm chặt quả đấm, thừa lúc rót nước cho hắn, dùng đôi
giày cao gót xinh đẹp, dùng sức rất mạnh giẫm lên đôi giày da sáng bóng
của hắn.
Gót giày bằng gỗ cao nhọn, đâm thật sâu thật sâu vào mũi giày nam giới, Thù Lăng Vân được phục vụ bằng cực hình tàn khốc, phát
ra một tiếng kêu rên.
"Anh Vân, sao thế?" Lưu Annie dùng ánh mắt kỳ lạ hỏi thăm hắn
"Không có. . . . . . Không có, mới vừa không cẩn thận bị xe tăng cán qua, hơi đau một chút."
"Nơi này làm gì có xe tăng?" Lưu Annie không hiểu nhìn Thù Lăng Vân.
Xe tăng? Ý Thù Lăng Vân nói dáng người của cô giống như xe tăng sao?
Cô tức giận lông mày dựng đứng hết lên, đôi mắt quả hạnh trợn tròn, không
nhịn được tăng thêm lực vào gót chân, cố tình đem tất cả trọng lượng cơ
thể đè lên gót giày, lưng quay về phía Lưu Annie, nét mặt lộ ra vẻ tức
giận.
Thù Lăng Vân mím đôi môi mỏng lại, cố gắng khắc chế không
kêu đau. Hắn không muốn chọc giận cô nữa, chỉ là thong thả ung dung ngả
về phía trước, ghé sát vào lỗ tai cô nói nhỏ ——
"Em ‘không cẩn thận’ dẫm lên chân tôi."
"Thật là xin lỗi, tôi ‘không cố ý’, tôi xuống lầu mua nước cam cho cô Annie."
Quách Khả Du nhìn bộ dáng của Thù Lăng Vân, có vẻ đắc ý nâng môi đỏ mọng lên, ngay sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, mua thức uống cho Lưu Annie.
Trong phòng làm việc, Lưu Anni nũng nịu nhìn Thù Lăng Vân nói: "Thì ra trong
phòng làm việc của anh dấu diếm một nữ thư ký xinh đẹp, hèn chi vui đến
quên cả trời đất!"
Thù Lăng Vân không trả lời, thật ra thì hắn căn bản không quan tâm đến cô.
"Annie, em xuống máy bay lúc mười giờ, nhất định rất mệt mỏi, để anh kêu tài xế đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi." Hắn nhấn bàn phím điện thoại nội bộ,
"Sáng mai ta còn có mấy cuộc họp, không có thời gian đến gặp em."
"Tại sao em mới vừa đặt chân lên đất nước này, anh đã muốn đuổi em đi? Anh
thật không có lương tâm a! Chỉ khổ cho em từ nước Pháp xa xôi tới tìm
anh."
Nói xong, Annie cư nhiên khóc thút tha thút thít, giống như Thù Lăng Vân bạc bình phụ nghĩa cô ta, đây là một cảnh mà vừa lúc đi
mua thức uống trở về Quách Khả Du thấy được.
"Nước cam cùng sandwich mua về rồi!”
Quách Khả Du oán hận đem thức uống dùng sức ném lên bàn, phát ra một tiếng phịch.
"Sao thế? Bảo cô mua chút đồ, không vui à?" Annie tức giận lại ra vẻ đại
tiểu thư, bắt đầu dạy dỗ Quách Khả Du: "Chẳng qua chỉ là một cô đưa tài
liệu, nghe điện thoại mà thôi, cô thật đúng là, cô cho rằng cô là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, thân phận đặc biệt khác nhau sao?"
Quách Khả Du giận quay đầu muốn đi khỏi, nhưng Annie lại cố ý không buông tha tiến tới chặn ở trước mặt cô.
"Tôi đang nói chuyện mà cô dám đi? Cô có biết tôi là ai hay không?" Hai tay Annie chống eo, rất giống mụ Dạ Xoa.
"Cứ xem như cô là phu nhân của Tổng giám đốc, cũng không thể nhục mạ tôi như vậy!"
Quách Khả Du đẩy Lưu Annie ra, ánh mắt tủi hờn nhìn trừng trừng Thù Lăng Vân. Cô hận hắn để cho người khác chà đạp lên lòng tự trọng của cô như thế!
"Mặc dù hiện tại tôi không phải là vợ của anh Vân, nhưng mà rất nhanh sẽ là như thế." Lưu Annie dương dương đắc ý thị uy.
Ánh mắt Quách Khả Du nhanh chóng lóe lên tia lửa, cô giận dữ nhìn chằm chằm Thù Lăng Vân.
"Annie, em ồn ào đủ chưa? Tài xế đã đợi em dưới lầu, em đến khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
"Em không muốn đến khách sạn nghỉ ngơi, em muốn anh theo em!" Annie dậm chân.
"Đủ rồi!" Thù Lăng Vân lạnh lùng nói, "Đáng lẽ cô không nên về đây, ngày
mai tôi sẽ rời khỏi Đài Loan, khiến cô không thể tìm được tôi!"
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Annie chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe
lời, vặn vẹo vòng eo rời khỏi phòng làm việc, lúc đi ngang qua Quách Khả Du, cô ta lạnh lùng "Hừ" một tiếng, sau đó mới không cam tâm tình
nguyện rời đi.
"Anh thật đúng là có mầm mống chơi bời trăng hoa,
khắp nơi đều có người ngưỡng mộ anh, hiện tại người ta đã đuổi kịp tới
Đài Loan rồi!"
"Ghen sao?" Hắn hỏi, trái tim có cổ vui sướng mơ hồ dâng lên.
"Không hề!"
"Em có!"
"Không có!"
Quách Khả Du giận dữ bỏ lại tài liệu, xoay người rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn Thù Lăng Vân đang đắc ý, trước khi cô bước vào thang máy, hắn nói thêm một câu ——
"Giúp anh mua lại một ly cà phê."
"Ma quỷ!"