Vừa dứt lời, một loạn đạn được nhả ra. Lộn nhào né hai viên đạn nhằm thẳng vào tim mình, nó bắn liên tục ba phát về phía hai người Thế Phong. Nếu nói võ và phi tiêu là khả năng đứng đầu của nó thì bắn súng quả thực... Chỉ bằng một nửa. Xác xuất bắn trúng mục tiêu chỉ được bảy mươi phần trăm. Đối với mọi người, con số này là rất lớn. Nhưng với người thích theo đuổi sự hoàn mĩ như nó thì đây là môn thất bại nhất.
Ba viên đạn trượt mục tiêu. Ngay lập tức nó bắn loạt đạn thứ hai. Diễm My và Thế Phong vừa tránh vừa bắn trả.
- Hân Hân! Cẩn thận!
Hắn, Albert và Thần bóng tối cùng hét lên khi loạt đạn thứ ba bắn ra. Nó lánh sang bên trái nhanh như chớp. Nhưng viên đạn thứ tư đã ghim vào vai nó.
- Chết tiệt!
Nó chửi thề, bịt vội vai trái lại. Máu chảy qua kẽ tay càng lúc càng nhiều. Ném khẩu súng qua một bên, nó rút bốn chiếc phi tiêu của mình ra phóng cự li ngắn. Dùng tính mạng mình đánh cược, tốt nhất là lấy sở trường mình ra đấu!
Phập phập!
Bốn chiếc phi tiêu biểu tượng mặt trăng đen cứ thế xé gió bay đi. Một chiếc không trúng và một chiếc đã phá huỷ khẩu súng trong tay Diễm My. Thế Phong định cúi xuống tránh nhưng bất ngờ, một lực mạnh đá anh ta từ đằng sau. Hai chiếc cắm sâu vào ngực trái Thế Phong.
- Cô...
Không kịp nói dứt câu, Thế Phong đã ngã xuống, đôi mắt trợn trừng kẻ phản bội. Đúng, chính Diễm My đã đẩy anh ta. Nhìn Thế Phong im lìm trên đất, cô đánh rơi súng rồi bỗng dưng cười như điên như dại. Chậm rãi, vài giọt nước mặn chát rơi ra từ khoé mắt cô.
- Ha ha ha... Thế Phong chết rồi... Ha ha... Hắn chết rồi! Chết rồi! Ba mẹ... Ha ha... Con của kẻ thù đã hại nhà chúng ta chết rồi! Chết hết rồi! Báo thù được rồi!
Nó đứng dậy, sững người xem thái độ của Diễm My. Chuyện này là sao? Ai giải thích biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Ba chàng trai cũng tiến lại gần nó. Thần bóng tối đặt tay lên vai nó, mở miệng:
- Để Diễm My bình tĩnh lại rồi sẽ giải thích cho em. Cô bé đó...
Thần bóng tối ngừng lại. Câu nói đó không nói hết nhưng ai cũng hiểu. Tất cả từ trước tới giờ là kế hoạch trả thù Thế Phong. Tội ác gia đình anh ta gây ra cho bao nhiêu người không kể hết được.
Dù vậy, sao Diễm My không tới giúp nó mà lại nhẫn nhục làm tay sai cho Thế Phong?
- Không... Anh ta chết quá đơn giản! Thế Phong, hắn ta đáng bầm thây vạn đoạn!
Diễm My cứ chòng chọc nhìn Thế Phong, chân phải cứ đạp mạnh anh ta, miệng lẩm bẩm. Cô cứ thế mất đi sự kiểm soát.