"Ca
sĩ Vy Vy Hà đã có một buổi biểu diễn ngoài trời trên bãi biển khá
là thành công. Nhìn chung, ai đang xem cũng ủng hộ rất nhiều. Cô đã
rất thân thiện trong lúc gặp fan và những người yêu âm nhạc. Nhưng cô
cần chú ý tới trang phục nhiều hơn. Nó không hề phù hợp với chủ
đề."
"Nghị
sĩ Kang đã trình bày quan điểm của mình với nhân dân cả nước. Tuy
nhiên, quan điểm của ông đã có rất nhiều ý kiến trái chiều. Theo một
người dân đã nghe ông phát biểu, ý muốn sử dụng nước ngầm làm nguồn
nước bể bơi cho khu du lịch là việc nguy hại tới môi trường...vv"
- Hahaha,
hay lắm con gái_ một người đàn ông trung niên đang coi báo đột nhiên vỗ
đùi đánh đét một cái, cười vui vẻ_ Đúng là tài năng của toà báo
chúng ta!
- Hi hi,
con mà papa_ một cô gái tầm 16, 17 tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt xinh
đẹp mê hồn, đôi mắt tím huyền ảo, đôi môi khẽ nhếch lên tự sướng,
rồi lại chuyển sang bộ mặt cún con_ Kì này cho con nghỉ phép nhá!
- Gì vậy
papa_ cô gái nhăn mặt_ Hơn ba tháng con chưa được nghỉ ngơi rồi đó!
- Nhanh
nhỉ?_ ông nhíu mày_ Nhưng con là phóng viên trụ cột của toà soạn New
này, sao mà nghỉ được?
- Papa_ Cô
gái khó chịu_ Con nghỉ thì ai biết đâu. Nếu có biết thì biết phóng
viên MJ như thế nào mà tìm?
- Ta biết_
ông thở dài_ Nhưng con không viết tin thì ai viết đây?
- Còn
nhiều người mà papa! Để cho họ thể hiện tài năng của mình chứ?
- Ok ok ta
thua con_ Ông suy nghĩ một chút rồi mắt sáng quắc lên_ Hân Hân, ta đang
định chuyển chủ đề tháng báo này sang cuộc sống học đường. Vì vậy
nên...
- Nên...?
~
Tại một
nơi khác, Biệt thự Angel.
Reng reng
reng
- Hello?_
một cô nàng còn ngái ngủ nhấc điện thoại lên nghe, ngáp một hơi dài.
- Con bạn
chết tiệt kia, mi dậy ngay cho ta! HÂN HÂN đây!_ Đầu dây bên kia hét
toáng lên, khiến nàng ta tỉnh ngủ hẳn.
Nó lạnh
băng nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn sựng lại. Không cao không thấp,
nó thản nhiên buông ra ba chữ:
- Đụng.
Là. Chết!
Hắn bắt
đầu rối bời. Con người này thật khó hiểu. Đáng sợ hơn cả hắn. Không
biết gì chắc chắn sẽ suy nghĩ người đó là con trai mất!
- Là
sao???_ hắn bắt đầu nghi ngờ.
Không để
hắn tiếp tục tìm ra sự thật là chính mình gây sự, Huỳnh Trâm vội
vàng kiếm cớ:
- Anh à...
Cô ta... Lúc nãy đâm vào em. Em bắt cô ta xin lỗi nhưng cô ta không chịu
rồi bóp cổ em nữa nè_ nói rồi, cô ta giả vờ đặt tay lên cổ vẻ đáng
thương.
Dường như
hắn bắt đầu tin lời cô ta chứ không suy nghĩ gì tới lời vừa rồi của
nó nữa. Hắn tiếp tục hỏi:
- Cô ấy
nói đúng chứ?
Nó chiếu
ánh mắt muốn xuyên thủng cô ta rồi lại nhìn hắn nhếch môi một chút.
Không giải thích, không khóc lóc cầu xin, nó vẫn nhàn nhạt nói, nhưng
có đôi chút nghe rất thương tâm như đang nghĩ về quá khứ:
- Một.
Lũ. Giả. Tạo!
Hắn nhìn
nó khó hiểu. Tại sao nó không như những người con gái khác chứ?
- Cô ta
bóp cổ Huỳnh Trâm. Tôi ra can ngăn, hỏi lý do thì cô ta không chịu nói_
hắn tiếp_ Huỳnh Trâm bảo là do cô ấy bị đứa bạn của cô xô ngã, nói
xin lỗi nhưng cô ta không chịu còn bóp cổ Huỳnh Trâm.
Windy bất
ngờ quay ngoắt sang nó. Nhưng rồi cô lại cười khinh nhìn hắn nói cay
nghiệt:
- Haha. Anh
nghĩ rằng như thế là đúng sao? Nghe lời giải thích từ một phía mà
cũng tin ư? Anh ngu ngốc quá đó! Bạn tôi không phải là người thích gây
sự như các người nghĩ đâu!
Hắn ngộ
ra nhưng vẫn cố cãi:
- Tại cô
ta không chịu giải thích chứ bộ!
- Hân Hân?_
Windy nhận thấy điều gì đó, cô lại trở nên buồn bã.