Hai người vừa cãi nhau, An Mục bực bội hừ một tiếng, giận dỗi đi vào phòng
ngủ nằm lỳ ở trên giường, áo khoác ném đi chỉ còn lại chiếc áo len mỏng
manh, cô kéo chăn trùm kín đầu, giày cũng vứt lung tung lộ ra bàn chân
sạch sẽ. Trong phòng tuy thiết bị sưởi ấm đang mở nhưng Hà Mặc Dương vẫn cau mày, thật nhẹ nhàng dém chăn cho cô.
Trong phòng, chỉ có âm thanh khe khẽ của lò sưởi, xen lẫn vài tiếng thở dài
cô đơn, bất lực: “Mục Mục, đây là con người thật của anh, tàn nhẫn, để
đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, làm em phải thất vọng hay là hối hận rồi?”
Cô nhớ kỹ từng lời anh nói, rất lâu sau mới nặng nề nhắm mắt lại không nói một tiếng nào, bàn tay Hà Mặc Dương dưới tấm chăn siết chặt thành
quyền, đang muốn rút ra vừa lúc An Mục trở mình mở to đôi mắt cùng anh
đối mặt. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, một trong suốt một đen nhánh,
tất cả những phiền não cùng giận dữ trong lòng, chỉ một cái chớp mắt
chợt lắng lại, trong đôi mắt chỉ còn bóng dáng người kia.
“Hà Mặc Dương, tự tin của anh đi đâu rồi, hay là em chưa cấp đủ để cho anh mất tự tin như vậy?”
Hà Mặc Dương bị câu hỏi của An Mục làm cho rối loạn, một bụng lời nói tích lại mà không biết phải nói thế nào cho phải, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn
cô cười yếu ớt.
Nếu không phải do tiếng chuông điện thoại dồn dập ngắt quãng thì Hà Mặc Dương đã sớm hôn cô, tay An Mục đã sớm vòng qua cổ anh.
“Ai vậy, có chuyện gì?” An Mục thừa nhận vì mình nghe thấy giọng nữ mềm mại bên trong nên cố ý hỏi thăm.
“Có một bữa tiệc, cùng nhau đi đi.”
Hải sản thành phố K nổi tiếng cả nước, đã đến thành phố K mà không ăn hải
sản cũng coi như là chưa tới. Tại khách sạn năm sao thiết kế hạng nhất,
sàn nhà sáng bóng, nơi ánh đèn rực rỡ, một loạt tiếng bước chân dồn dập
từ xa đến gần, quản lý Hạ cả người một màu đen, từ trong thang máy bước
ra ngoài, làn da dù chỉ trang điểm nhẹ, vẫn làm lòng người không khỏi
rung động, lại chú ý cách ăn mặc, An Mục nhìn lại bản thân mình, phải
thừa nhận cái này gọi là lá xanh làm nền cho hoa hồng.
“ Tổng giám đốc Hà.”
Hà Mặc Dương gật đầu coi như là đáp một tiếng, cùng An Mục bước vào thang
máy, chiếc gương to trong thang máy đem nét mặt ba người phản chiếu thật rõ ràng, trực giác phụ nữ nói cho cô biết, quản lý Hạ cố ý làm như
không thấy cô, dù sao An Mục không phải là nhân dân tệ, làm sao có thể
khiến người gặp người thích, cô liền nhanh chóng quên đi.
Trong gian phòng xa hoa rộng rãi đã có năm sáu người ngồi, vị trí của An Mục
là đặc thù nhất, mặc dù trên danh nghĩa là thư ký của Hà Mặc Dương,
nhưng thực tế trong lòng người đều có đáp án, đã ngồi được vào vị trí
cao trong Hà Thị, tất nhiên đều phải biết sát ngôn quan sắc (đoán ý qua
lời nói và sắc mặt).
“Thư ký An, tôi kính cô một ly.”
Vừa kính Hà Mặc Dương, ly rượu quản lý Hạ tới ngay trước mặt cô, An Mục chỉ có thể nâng ly lên cứng rắn nói: “ Quản lý Hạ khách khí rồi.”
Tửu lượng của cô rất kém, người thân quen cô đều biết việc này, chất lỏng
đỏ sậm chảy xuống cổ họng, hương thơm tinh khiết của rượu đỏ vẫn vương
lại đầu môi, cô từng trải qua cảm giác bị một chén đánh gục, đến bây giờ còn thường xuyên bị Hà Mặc Dương lôi ra giáo huấn.
Hà Mặc Dương nhẹ nhàng chạm vào bàn tay ấm áp, ôm trọn bàn tay nhỏ nhắn
của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau sớm bị quản lý Hạ chú ý, khoé
môi An Mục khẽ nhếch lên.
“Quản lý Hạ, cô cũng đừng bắt nạt người mới!”
Hà Mặc Dương chợt lên tiếng, ngón tay Hạ Vũ đang nắm chặt chiếc ly trở nên trắng bệch, hô hấp chậm lại, chỉ là kính cô một ly rượu vậy mà trong
lời nói của anh chứa ý tứ cảnh cáo rõ ràng, các vị khách đang ngồi đây
cũng đều nhận ra, không ai dám tiến lên kính rượu An Mục nữa, tất cả đều ngầm hiểu, bầu không khí trong nháy mắt trở nên cứng nhắc.
Hạ Vũ là loại người biết an phận, ưu điểm lớn nhất của cô chính là kiên
nhẫn không dễ dàng từ bỏ, trong mấy năm để leo lên vị trí như ngày hôm
nay tại Hạ Thị chắc chắn là phải biết giở thủ đoạn, ánh mắt cô nhàn nhạt liếc An Mục.
Ngồi bên cạnh An Mục chính là Hà Mặc Dương, thân thể biếng nhác ngả người
tựa vào ghế, đôi mắt rũ xuống nhìn không rõ tâm tư, bên kia là trợ thủ
đắc lực nhất của anh, còn bàn đối diện chính là Hạ Vũ, mà hai người ngồi bên cạnh cô ta đều là cán bộ cấp cao của công ty chi nhánh, nhân vật
tai to mặt lớn, trong một hội nghị đã từng gặp qua một lần.
“Cô An là người mới, thật ngại quá, vậy mà cứ nghĩ là đã gặp rồi.” Giả bộ
chợt nhớ ra, Hạ Vũ vừa vỗ vỗ đầu mình vừa luôn miệng, “Thật xin lỗi.”
An Mục không phải đứa ngốc, trong lời nói của quản lý Hạ biểu hiện bản
thân là một cô gái trong sáng, phụ nữ mà, không phải là hay ghen sao,
đáng tiếc giữa bọn họ người ngoài không phải ai cũng suy nghĩ như vậy.
Hà Mặc Dương khẽ nhíu mày, ở bên dưới vẫn nắm chặt tay cô, bàn tay kia đặt ở trên mặt bàn gõ nhẹ, tiết tấu chậm chạp mà uy lực, trong gian phòng
to lớn từng tiếng một vang lên rõ ràng.
Hạ Vũ nâng ly rượu đỏ trên tay, mỉm cười uống một hơi cạn sạch: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp mọi người được.”
Hạ Vũ vừa ra ngoài, An Mục cũng lên tiếng xin lỗi, đứng dậy bước ra.
Cho tới bây giờ, cuộc chiến của phụ nữ luôn luôn ở trong bóng tối, nếu là
trước đây, An Mục vốn sẽ không quan tâm những việc vô vị như vậy, lại
càng không ở trước mặt nhiều người so đo với cô ta.
Sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, tiếng giày cao gót tiếp xúc với mặt sàn tạo ra
âm thanh lạnh buốt vang vọng cả dãy hành lang, từng tiếng khắc sâu vào
tâm hồn trống rỗng.
Ngã rẽ, cả một vùng hoa lan rực rỡ dưới ánh đèn, bông nhỏ màu tím làm tăng
thêm vẻ xa hoa của khách sạn, An Mục tựa gần cửa sổ, từ góc này nhìn
xuống vừa vặn có thể nhìn thấy du thuyền cạnh bờ sông, phía trên trang
trí hoa đăng, nơi đuôi thuyền mọi người túm tụm, cách thật xa dường như
vẫn có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt, là những tiếng cười nói vui vẻ.
“Quản lý Hạ, chúng ta có mười phút, nếu quá thời gian tôi không trở về, tôi
cũng không dám đảm bảo anh ấy có tới tìm cô hay không.”
An Mục phải thừa nhận bản thân mình ỷ vào sự nuông chiều của anh mà thái
độ có phần tự cao, ngay cả dùng hai từ ‘cao ngạo’ để hình dung cũng
không quá, bộ dạng hất hàm này làm cô nhớ tới An Di.
Hạ Vũ nhấc làn váy vào chỗ ngồi, nhìn từ hướng này có thể dễ dàng nhìn
thấy hoa đăng bên bờ sông, đầu ngón tay vò nát cánh hoa tulip trong
bình, An Mục thoáng nhìn thấy trên cổ tay cô ta đeo chiếc chuỗi mã não
đỏ, trong đầu An Mục chợt lóe lên ý nghĩ.
Hạ Vũ đưa một cánh hoa tulip lên mũi nhẹ nhàng ngửi, sau đó cởi chiếc
chuỗi mã não đặt trên khăn trải bàn trắng, hạt châu trên chuỗi có khắc
tên làm An Mục đột nhiên ngẩn người ra.
“An Mục, là tôi quen biết anh ấy trước.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
An Mục đem tầm mắt từ nụ cười trên mặt Hạ Vũ dời qua nơi khác, dừng lại
nơi chú chim bồ câu trắng đi lại trên cửa sổ, tầm mất cô cũng đi chuyển
theo, không hề chớp mắt một cái.
“Rồi sau đó?”
“Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.”
“Của cô?”
“Tôi sẽ không thua cô.”
“Dựa vào cái gì, chẳng phải tình yêu cuồng nhiệt lúc còn trẻ đã thay đổi
sao? Quản lý Hạ từ lâu đã có câu trả lời không phải sao? Bằng không sao
lại tới tìm tôi, để tôi phải suy đoán. Chuyện này không phải là không có cách giải quyết được, đơn giản là đưa anh ấy tới đây, còn tôi đi.” Trăn trở một đêm, cuối cùng An Mục cũng đem toàn bộ suy nghĩ nói ra, Hạ Vũ
chẳng qua chỉ là bạn gái cũ của Hà Mặc Dương, khi đó An Mục đang là
người hầu nhỏ của anh, hai người cũng chưa từng gặp mặt nhưng cô lại
biết sự tồn tại của Hạ Vũ, chiếc chuỗi mã não đỏ kia do đích thân cô lựa chọn, làm sao cô có thể quên được.
“An Mục, tôi cũng chưa nói gì cả, cô thật thông minh.”
“Quá khen, quá khen, thời gian không còn nhiều chúng ta nói ngắn gọn thôi.”
“Ba năm trước tôi đã mang thai đứa con của anh ấy.”
“Anh ấy có biết không?”
“Bằng sự thông minh của anh ấy, sao lại không?”
“Hạ Vũ, nhớ kỹ, lần sau nói dối nên tìm lý do hợp lý một chút, bằng sự thông minh ấy, cô nghĩ cô có cơ hội không?”
An Mục cười khẽ nhìn sắc mặt cô ta trầm xuống, trong lòng thấy thật sảng
khoái, đúng là đồ phụ nữ xấu xa, cùng là phụ nũ tội gì phải làm khó lẫn
nhau.
“Thời gian không còn sớm, xin lỗi không tiếp chuyện cô được.”
Đẩy cửa phòng ra, Hà Mặc Dương ngẩng đầu, ánh mắt không một phút nào rời khỏi cô, chờ cô ngồi xuống lập tức nắm lấy tay cô.
“Sao lại lạnh như vậy, có phải thấy không thoải mái?”
“Không sao, có thể vùa lúc này gặp gió lạnh.”
Hà Mặc Dương trầm mặc, cửa phòng lại mở ra, Hạ Vũ mỉm cười nhấc làn váy bước vào, giám đốc bên cạnh kéo ghế làm cô thỏa mãn.
Bước ra khỏi khách sạn đã quá 10 giờ, cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo len lỏi qua lớp lớp quần áo, An Mục co người lại, bỗng một chiếc áo khoác trùm
qua bờ vai cô mang theo mùi hương quen thuộc. An Mục quay đầu lại thấy
sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống, thân thể cứng đờ đứng tại bậc thang chìm vào
bóng đêm, chỉ còn làn váy tung bay trong gió đêm. An Mục kéo cửa xe lên
ngăn cách tầm mắt bên ngoài, sắc mặt u ám có vài phần bướng bỉnh của cô
ta một lần nữa lại hiện lên trong đầu cô.
Hà Mặc Dương mang cô tới đây cũng biết có chuyện không tránh khỏi, mỗi
người đều có quá khứ anh cũng không phải ngoại lê, có thể lựa chọn giấu
đi, cũng không thể nào xóa sạch, mà có thể giấu được bao lâu, nên lựa
chọn để cô đối mặt với nó. Anh muốn dọn sạch mọi chướng ngại trước mặt
họ.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy đứt quãng, Hà Mặc Dương đứng đợi trước cửa,
kéo kéo cà vạt, mở hai nút áo, sau đó dựa vào cửa, nhìn trần nhà lắng
nghe tiếng nước chảy.
An Mục chợt kéo cửa ra, Hà Mặc Dương không kịp chuẩn bị lui về phía sau,
nếu không phải thân thủ nhanh nhẹn, không chừng anh đã ngã xuống đất, An Mục liếc anh một cái, sau đó tự động vòng qua người anh bước vào phòng
khách.
Hà Mặc Dương có chút buồn rầu gãi gãi đầu đi theo sau cô, nghĩ muốn ôm cô
vào ngực, lại sợ bị từ chối, nên len lén quan sát sắc mặt cô.
An Mục chìa máy sấy ra, một động tác nho nhỏ làm cho trong lòng nóng như
lửa đốt của Hà Mặc Dương lập tức kích động, vội vàng nhận lấy.
Cô gối đầu trên đùi anh theo thói quen, hai tay vòng qua hông anh, trong
đầu lại bắt đầu nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, không biết nên mở miệng
như thế nào.
Hà Mặc Dương không chịu được không khí yên tĩnh này, thân thể và tinh thần anh đấu tranh dữ dội, hai người thật vất vả mới về với nhau nay trái
tim lại xa cách, suy nghĩ này làm anh không thể chịu đựng được.
“Mục Mục, em không có điều gì muốn hỏi sao?” Giọng anh khàn khàn trầm thấp,
nếu anh đã mở miệng, An Mục cũng không im lặng mà không lý do, dứt khoát nói thẳng ra.
“Hà Mặc Dương, đoạn quá khứ giữa anh cùng Hạ Vũ, hiện tại em không muốn
truy cứu, mỗi người đều có quá khứ, tuy rằng quá khứ của anh thật là hết sức hoang đường, em không muốn nói về chuyện này nữa, em hiểu được mình muốn cái gì, em lựa chọn tin tưởng anh, Hà Mặc Dương, giờ anh có điều
gì muốn nói.”
An Mục từ trên đùi anh ngẩng đầu lên, ngón trỏ chọc chọc vào bụng anh, Hà Mặc Dương vén sợi tóc bên tai quấn quanh vào ngón trỏ.
“Khi còn qua lại với Hạ Vũ, anh chỉ coi em như em gái, không lâu sau đó thì
chia tay, cô ấy xuất ngoại, thực ra quan hệ không được tính là yêu
đương, đơn giản là cô ta rất xuất sắc…”
Ngón trỏ vẽ loạn trên ngực anh chợt dừng lại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên:
“Hà Mặc Dương, đôi lúc anh thật đáng yêu, kể tỉ mỉ như vậy, cũng không
sợ em ghen sao.”
Thấy cô bật cười, biết là hết giận, hành động cũng càng thêm mạnh dạn, ôm
ngang cô ngồi trên đầu gối mình, vòng tay xiết chặt cô lại, An Mục cười
đùa cắn vào cổ anh, “Hà Mặc Dương, sự thành thật của anh làm em rất hài
lòng, nhưng vẫn muốn phạt anh, tối nay ra ngủ ghế sa lon đi, tự kiểm
điểm lại bản thân, ai bảo anh ngày trước không kiêng nể gì cả.”
Lổ tai bị nhéo được buông ra, cả người Hạ Mặc Dương cuốn chặt lấy cô: “Mục mục, chúng ta cùng nhau ngủ đi.”