Cô là nốt ruồi son trên ngực anh, tuy thấy nhưng vẫn muốn nhìn, muốn sờ
vậy mới an tâm, lúc không thấy thì lại nhớ da diết, cúi đầu tìm kiếm dấu vết của cô, mấy ngày này sau khi hòa hảo lại, anh không lúc nào không
để tâm duy trì quan hệ giữa họ, tâm tư của An Mục quá mức nhạy cảm tinh
tế, có một số việc thà gạt cô cả đời cũng không muốn để cô biết.
“Hà Mặc Dương, sau này em chính là chủ của anh, anh phải ngoan ngoãn nghe
lời em, nếu không cẩn thận em sẽ không cho anh cơm ăn.” An Mục vui cười
đưa ngón trỏ lên gải cằm anh, để anh mắt đối mắt với mình, bỗng nhiên
cúi đầu hôn chụt lên mặt anh, tiếng kêu thật lớn.
Anh ngẫm nghĩ sờ lên chỗ được cô hôn, biết rõ trước mắt vẫn chưa phải lúc
để Hà Lâm Trung biết cổ phần tập đoàn Hà thị đã đổi chủ, nếu làm vậy tức là đưa cô lên đầu ngọn sóng, hiện giờ sau khi Mục Mục ở bên cạnh anh
học tập một thời gian, tất nhiên đã trưởng thành không ít, phong cách
làm việc có vài phần ảnh hưởng từ anh, thấy cô từ từ lột xác, đáy lòng
Hà Mặc Dương không biết nên vui hay buồn, vẻ mặt mờ mịt, ý định trước
kia chính là bảo vệ cô đằng sau lưng anh để đích thân mài giũa, trở
thành nữ cường nhân có thể đứng ngang hàng với anh, quá trình vất vả
đương nhiên không kể đến, còn có người khác không thể thừa nhận hết
thảy.
Anh sai rồi sao?
***
Cuộc sống chính là một màn kịch, không biết khi nào mở màn, cũng không biết
lúc nào hạ màn, đều duy nhất có thể xác định chính là bạn diễn thuộc về
riêng bạn.
Mùa xuân này dạt dào xuân ý, Hạ Nhược hẹn An Mục, Bạch Tiểu Quai cùng đi
chèo thuyền du ngoạn, Thẩm Tang Du đã mang thai, bị Tần Việt Trạch nhốt ở nhà, không ra ngoài được.
Chỗ Hạ Nhược đứng cách xa Phó Lăng Thần, giống như đang vạch rõ quan hệ,
Bạch Tiểu Quai dắt hai chú chó, một lớn một nhỏ, hai chú chó thân mật cứ quấn lấy nhau, vui vẻ ngoắc đuôi, một chút bất hòa cũng không có.
“Cột chó ở đây đi.”
Quý Tiêu Nhiên dắt hai chú con không nghe lời cột vào cái cọc cách đó không xa, quay đầu mỉm cười với cô gái nào đó không hiểu sức hấp dẫn là gì,
An Mục thấy Bạch Tiểu Quai quay đầu đi chỗ khác còn Quý Tiêu Nhiên thì
ngượng ngượng thu lại ý cười.
Có vài du khách ngồi rải rác trong đình nghỉ chân cách đó không xa, An Mục dẫn đầu đi qua đó, hôm nay ánh nắng vô cùng chói chang, nhiệt độ lên
đến gần 28 độ C, cô mặc áo khoác rộng màu trắng, cùng với áo trên người
Hà Mặc Dương chính là áo tình nhân, bên trong cô mặc áo ren tay lỡ cổ
chữ V màu be, là cái áo lần trước mua lúc đi cùng Hạ Lữ.
“Mọi người chèo thuyền không?”
Hạ Nhược muốn đi chèo thuyền dạo hồ từ lâu rồi, cân nhắc tới quỹ thời gian thất thường của người đầy tớ của nhân dân- Bạch Tiểu Quai- này, mới lần lữa tới hôm nay.
Phó Lăng Thần đứng bên trái Hạ Nhược, cặp tay cô, “Họ không đi thì chúng ta đi đi.”
An Mục che miệng cười, nhìn Hạ Nhược bị Phó Lăng Thần nửa ôm nửa kéo đi, trong lòng vui vẻ, huých anh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ba chiếc bè trúc đón gió trôi nhẹ trên hồ, hàng dương liễu hai bên bờ sớm
đâm chồi theo gió phiêu lãng, nhành liễu rũ xuống ánh lên mặt hồ xanh
biếc.
Hà Mặc Dương xắn tay áo chèo bè để lộ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, An Mục
phe phẩy quạt ngồi giữa bè trúc, thưởng thức phong cảnh xung quanh, hồi
trước cô đã từng đến hồ Kim Sơn rồi, nhưng mặt hồ khi đó không rộng lớn
như bây giờ, nước hồ cũng không trong như vậy, cách sáu năm sau lại đặt
chân đến đây, đúng là thay đổi hoàn toàn.
Hạ Nhược ở trước họ, Bạch Tiểu Quai thật ra dáng đàn ông, Quý Tiêu Nhiên
lại quá phụ nữ, vì thế trên hồ hiện lên cảnh tượng thật quái dị, cô gái
thở hổn hển khom lưng khua mái chèo, còn chàng trai thì khen ngợi hát
khe khẽ, vui vẻ thảnh thơi.
Cô chợt nảy sinh một ý, muốn phá rối, kề sát bên tai Hà Mặc Dương thì thầm vài câu.
“Ngồi vững nha.”
Bè lớn rẽ nước tiến lên, lập tức đụng vào bè của Quý Tiêu Nhiên, Bạch Tiểu Quai loạng choạng ngã vào trong lòng Quý Tiêu Nhiên, người đẹp trong
lòng, làm gì có đạo lý khước từ, ghì mạnh đầu cô vào ngực mình, lắc đầu.
“Anh hai, cám ơn nhé.” Tiếng cười của Quý Tiêu Nhiên hòa vào tiếng nước trên hồ, tiếng gió thổi tới, phiêu tán trong không trung, ý định ban đầu của An Mục không phải là thế, nhưng cũng đạt được mục đích bất ngờ, tâm
trạng cô tốt hơn, gấp quạt lại, đứng dậy.
Hạ Nhược quay đầu, nhân lúc bọn Hà Mặc Dương không phòng bị liền chỉ huy
Phó Lăng Thần đụng qua, suýt nữa khiến An Mục té xuống nước, may mà Hà
Mặc Dương nhanh tay lẹ mắt níu lại, chỉ ướt một bên chân.
Hạ Nhược chống nạnh la lên: “Ha ha ha… An Mục à, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, Phó Lăng Thần, chuồn mau thôi.”
Phó Lăng Thần cười, biết rõ tính cách của anh hai, động tác dưới tay không
dám chậm trễ, chèo nhanh về trước, nước văng ướt ống quần, nhưng Hà Mặc
Dương lại không có chút ý định báo thù nào cả, anh cùng An Mục ngồi trên băng ghế ven hồ ngắm phong cảnh, có không ít lữ khách ngồi dưới tàng
liễu nghỉ ngơi.
Cuộc sống thanh nhàn yên ả là điều An Mục tha thiết mơ ước, cô nghiêng đầu
tựa vào vai anh, gió thổi mặt hồ gợn sóng, vài ánh sáng vụn vặt chiếu
xuống làm chói mắt, An Mục nheo mắt hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng ban
trưa, bàn tay nằm gọn trong bàn tay anh, độ ấm và hơi thở quen thuộc vây kín lấy cô, trong đầu cô bỗng hiện lên bốn chữ ‘sánh cùng thiên địa”,
cô chột dạ ngước lên nhìn chiếc cằm trơn láng của anh.
Mắt cô lấp lánh, trong ấn tượng của cô, một ngày anh mà không cạo râu thì
râu sẽ mọc lúng phúng, đâm người ta muốn chết, anh thích vào mỗi buổi
sáng hôn cô với hàm râu lúng phúng, An Mục thì lại chúa ghét.
Trên bờ sông, An Mục ướt một bên giày, Hà Mặc Dương cõng cô, Bạch Tiểu Quai
vội phối hợp với Hạ Nhược thổi phồng lên vài tiếng, An Mục vờ như không
nghe thấy.
Trên đồi nhỏ cắm rất nhiều giá nướng đồ ăn, Hà Mặc Dương cuốn tay áo, hình
tượng người đàn ông của gia đình lăng xăng trước sau, An Mục giúp anh
rửa sạch xâu thịt, anh bôi dầu lên đó rồi đặt vào giá nướng, bộ dáng tay chân lóng ngóng khiến Phó Lăng Thần cùng Quý Tiêu Nhiên cười to: “Em
nói rồi, anh hai ơi anh không biết làm đâu, đổi người đi.”
Dầu mỡ dính đầy tay Hà Mặc Dương, gió đổi hướng, tạt khói dầu vào mắt anh
đỏ lên, giống hệt chú thỏ trắng, An Mục mím môi cười, hôm nay có lẽ là
một ngày chật vật nhất của anh, trước mặt anh em lại bị tổn hại hình
tượng thế này, cô rút khăn tay ra lau cho anh, sau đó đẩy đẩy anh: “Anh
qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
Tất nhiên là Hà Mặc Dương không chịu, sau khi rửa tay bèn không để ý đến
ánh mắt trêu chọc của Quý Tiêu Nhiên mà đứng sau lưng An Mục, dang tay
vòng qua thắt lưng cô, tiếng cười của Hạ Nhược truyền đến từ đằng sau,
mặt An Mục hơi đỏ, có lẽ do ánh nắng quá chói chang! Hay do hai người
rất hiếm khi thân mật trước mặt mọi người như thế.
Hạ Nhược nheo mắt nhìn về phía hai người họ đứng ôm nhau, tiếng cười vừa
dứt thì đáy lòng bỗng thấy trống trải, tầm mắt rơi vào người đàn ông
đang ngồi cạnh xâu thịt, ánh dương rực rỡ chiếu lên dáng người cao lớn
của anh hắt ra từng vòng ánh sáng nhu hòa, hơi chói mắt, cô nhắm rồi mở
mắt ra, sự bình tĩnh lấp đầy trong mắt.
“Để em, anh đến chỗ Quý Tiêu Nhiên lấy thịt xâu qua đây đi.”
Phó Lăng Thần nghe vậy buông tay, cất bước.
Quý Tiêu Nhiên thảnh thơi ngồi trên ghế bắt chéo chân cầm nhành cây đùa
nghịch với hai chú chó bên chân, tài nghệ nấu nướng của Bạch Tiểu Quai
cũng không giỏi, chỉ dừng lại ở việc đơn giản như nấu mỳ gói, bảo cô
nướng thức ăn chi bằng kêu cô đi bắt trộm, giờ phút này cô nhàn nhã ngồi trên bãi cỏ suy nghĩ chờ lát nữa đi qua chỗ họ ăn là vừa.
“Em yểm trợ cho anh xuất kích nhé.”
Phó Lăng Thần đi qua đó lấy thịt xâu, đây là lần đầu tiên hai người kề tai
nói nhỏ, anh vừa mới đi qua đó, Quý Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh cười
khì khì, anh liền sởn gai ốc, cầm xâu thịt bật người chạy mất.
Cuối cùng lúc hưởng thụ thành quả, Hà Mặc Dương đã sớm đoán được, mang theo
xâu thịt cùng An Mục tìm một chỗ vừa bí mật phong cảnh lại đẹp, trải tấm bạt ra ngồi ăn, phía trước là mặt hồ phản quang lấp lánh, thổi bay
không ít bức bối sót lại trong đầu.
An Mục tựa vào vai anh, hưởng thụ sự bình yên buổi ban trưa, hoàn cảnh
xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, tiếng chim chóc hót
ríu rít, An Mục ăn vài miếng liền không muốn ăn nữa, từ từ nhắm hai mắt
lại vùi vào vai anh, Hà Mặc Dương giải quyết hết toàn bộ số thức ăn còn
lại, sau đó đưa tay ôm lấy cô, cô tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng
anh, thật không muốn mở mắt.
Ngón tay Hà Mặc Dương khều mấy sợi tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay, cúi
đầu khẽ hít hà mùi hương từ mái tóc cô, bình yên tĩnh lặng thật, tạo nên bức tranh thời gian bất biến.
***
Cách lần đạp thanh trước đã một tuần, thời gian trôi qua thật nhanh, cuối
tuần hai người họ thường ở nhà tận hưởng, An Mục thích ôm Đô Đô ngồi
trong phòng khách xem tivi, Hà Mặc Dương bình thường bận rộn trong thư
phòng, lúc rãnh sẽ cùng cô xem mấy bộ phim có tình tiết cẩu huyết, nghe
cô thuyết minh lời thoại trong đó, mặc kệ cẩu huyết thế nào, anh đều
cười cười gật đầu, Đô Đô thì lần lượt đi qua đi lại trên đùi hai người
họ, lòng bàn chân hồng hồng cũng không biết dính vôi trắng ở chỗ nào,
làm cho váy của An Mục vấy trắng lốm đốm.
“Đi thay đồ đi em.” Trước giờ Hà Mặc Dương không phải là người ôn hòa, một
tay thộp cổ Đô Đô ném xuống đất, Đô Đô không phòng bị nên lăn hai vòng
trên thảm mới dừng lại, trong mắt ngập nước, ra vẻ tội nghiệp nhưng
không dám đến gần, chỉ meo meo liếm láp móng vuốt của chính mình.
An Mục không chịu nổi bộ dạng đáng thương của nó, bế nó lên lầu, rửa sạch chân giúp nó trước, sau đó mới thay đồ trở xuống.
Nhan Mỹ đúng là xinh đẹp, cho dù không còn trẻ trung nữa, nhưng vẫn thu hút
ánh mắt người khác, quần áo phối trang sức sang trọng, An Mục đứng trước mặt bà liền có vẻ như khá giản dị, áo len trắng với quần âu, càng không có bất cứ trang sức nào phối hợp.
Hà Mặc Dương không có biểu cảm gì, ngồi đối diện với Nhan Mỹ, người hầu
đem trà lên, An Mục nhận lấy rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Mặc Dương.
“Dì Nhan, mời uống trà.”
Nhan Mỹ ngồi thẳng lưng lại, đặt chiếc túi xách đắt tiền bên cạnh sô pha rồi rướn người nhận lấy: “Mục Mục, sao không cùng Mặc Dương về nhà chơi, dì và ba của Mặc Dương lúc nào cũng trông hai đứa về.”
Lời xã giao đầy dối trá, đây cũng chính là môn học bắt buộc của tầng lớp
thượng lưu, An Mục ở bên cạnh Hà Mặc Dương lâu như vậy cũng học được
không ít.
“Dì Nhan, con và anh ấy cũng định qua đó, ai ngờ dì đã đến rồi, vậy thì trưa nay ở lại đây dùng cơm nhé.”
“Lần sau đi, hôm nay dì đến để nói hai đứa có rãnh thì về nhà chơi, ông ấy
đó mà, ngoài miệng cứng rắn vậy, nhưng trong lòng rất mong hai đứa, hiện giờ sức khỏe lại không tốt, còn đang ở bệnh viện, dì cũng đang qua đó
đưa chút đồ.”
Dì Nhan ngoài mặt như nói chuyện trong nhà, nhưng lại ám chỉ tin tức Hà
Lâm Trung bị bệnh, hàm ý bên trong không cần nói cũng biết.
“Sức khỏe bác Hà thế nào rồi ạ, để tụi con cùng đến thăm.”
“Chuyện nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng, bác sĩ bảo truyền hai chai nước biển là được rồi, ngày mai có thể xuất viện.”
“Vậy sao được chứ, Mặc Dương à, chúng ta mau theo dì Nhan qua đó thăm bác đi.”
“Ừm, cũng được.” Hà Mặc Dương gật đầu, sức khỏe Hà Lâm Trung anh biết rõ
nhất, chỉ là bệnh vặt, nếu bệnh nặng thì giờ phút này Nhan Mỹ cũng sẽ
không ở chỗ họ ngồi cười cười nói nói thế này.