Sau gần một tuần động rừng với những cuộc tấn công liên tiếp, ngôi làng đã
bắt đầu yên ắng trở lại và Hà Trí Ngân cũng đã bắt đầu ngán món thịt
tinh tinh, giờ hắn có nghe thấy tiếng hung thú tấn công làng cũng không
còn hoảng sợ quá mức nữa, chỉ còn chút lo lắng cho những người thợ săn
quả cảm và thầm nhủ chiều nay sẽ được ăn món thịt gì đây?
Hắn cũng không còn phải phục vụ trong quán rượu nữa, dân làng đang tận
dụng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi để sửa lại những cái bẫy, vót
chông, làm mũi tên, và gia cố lại thành lũy, hầu như tất cả trẻ con ở độ tuổi hắn đều được trưng dụng đi làm những chuyện vụn vặt, hắn được sai
đi vót chông và hắn cũng lấy làm thích thú về công việc này.
Công việc bề bộn và nỗi lo lắng thường trực cũng không làm y sao nhãn
đi việc rèn luyện thể lực, còn về luyện tập khả năng dịch chuyển tức
thời thì đành phải hoãn lại vô thời hạn rồi. Nhưng ít ra khoảng thời
gian ít ỏi đó cũng làm hắn khám phá ra nhiều điều mới mẻ về năng lực của hắn.
Đúng như những gì cái thiết bị trong đầu của hắn đã lên tiếng, hắn chỉ
có thể dịch chuyển đến những vị trí mà mắt của hắn nhìn rõ tuy nhiên
điều đó cũng không có nghĩa là hắn không thể dịch chuyển về phía mà mắt
hắn không thấy chẳng hạn như dịch chuyển về phía sau lưng hắn chẳng hạn, nhưng quá trình đó đòi hỏi khả năng tưởng tượng và khống chế năng lực
của hắn hết sức khó khăn.
Dịch chuyển về góc khuất mà mắt không nhìn thấy yêu cầu hắn phải nhìn
thấy vị trí mà hắn muốn di chuyển trước đó, sau đó khi xoay người lại,
hắn phải tưởng tượng ra đúng vị trí đó như thế nào và khoảng cách từ hắn đến vị trí đó là bao nhiêu, sau đó là điều chỉnh năng lượng và alê biến đến chỗ đó.
Diễn tả thì rất đơn giản nhưng làm thì khó hơn rất nhiều, điều khó khăn
nhất là tùy chỉnh năng lượng để xuất hiện đúng vị trí đó, điều này tạm
thời quá khó khăn với hắn, hắn cứ luôn luôn xuất hiện chệch đi một tẹo
so với mong muốn của hắn, làm hắn cảm thấy hết sức bực mình.
Trong khi đó thì việc dịch chuyển ở những nơi mà mắt hắn nhìn trực tiếp thì dễ hơn nhưng hắn cũng mấy lần suýt chết khi té từ trên cây xuống vì một lý do khá là ngớ ngẩn: Hắn xuất hiện ở vị trí hắn mong muốn nhưng
sau đó lại không thể giữ thăng bằng được và té lộn cổ xuống. Nhưng trong họa có phúc hoặc ông bà vẫn còn phù hộ hắn, trong nháy mắt lúc rơi tự
do, hắn đã khám phá ra một hữu ích mới của việc dịch chuyển đó là hắn có thể dịch chuyển lên một vị trí trong khoảng không, trước khi hắn kịp
rơi xuống mặt đất thì hắn đã có thể dịch chuyển tiếp đến một chỗ khác.
Hắn cũng nhận thấy rằng dịch chuyển trong không gian thì khoảng cách xa hơn nhiều so với dịch chuyển trên mặt đất, có lẽ một phần vì trên không chẳng có gì để hắn phải nhìn rõ cả. Phương pháp dịch chuyển này cũng
tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, hắn hoàn toàn có thể rơi như một trái mít
rụng khi chưa kịp suy nghĩ sẽ dịch chuyển đi đâu. Nhưng hắn cũng hưng
phấn và tự tin rằng đến một ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn nắm giữ năng
lực này.
Tuy nhiên, niềm hưng phấn của hắn cũng không kéo dài được lâu mà nhanh
chóng bị những con tinh tinh khổng lồ đập bẹp. Sau một tuần động rừng,
hắn cảm thấy rằng dường như năng lực của hắn chỉ thích hợp để… chạy
trốn. Nhìn thân hình phì nộm của con tinh tinh cao ba mét, hắn dám cá
rằng dù hắn có biến ra sau lưng nó mà đánh lén thì cũng chẳng xi nhê gì
với nó, nhưng chỉ cần ăn của nó một tát thì có lẽ hắn sẽ đi bán muối
ngay lập tức.
Điều đó càng làm cho hắn mong chờ hơn về những dị năng mới, niềm khao
khát được tiếp cận với thế giới của dị nhân, nhưng hắn cũng không quên
chạy vòng vòng trong làng để nâng cao thể lực, thậm chí còn mượn cây rìu của chú Cao Lỗ để… tập tạ và thầm nhủ rằng:
- Một ngày nào đó, mình sẽ dùng những cây rìu này để bổ dọc một con tinh tinh. Nhất định mình sẽ làm được !
Rồi những ngày tháng yên bình cũng không kéo dài được lâu, những đợt tấn công của các hung thú lại tiếp tục, trời thì càng ngày càng lạnh hơn,
tuyết rơi dày, việc phòng thủ cũng khó khăn hơn nhưng dân làng hình như
cũng không quá lo lắng về vấn đề này. Đến giữa sau tháng thì quân đội đã xuất hiện đúng vào lúc tình hình căng thẳng nhất. Họ đến chỉ vào khoảng 100 người nhưng rõ ràng dân làng đã được tiếp thêm một nguồn sức mạnh
mới.
Đáng lẽ ra theo thông lệ đến gần cuối tháng họ mới tới, nhưng tuyết rơi
quá dày và không hề có dấu hiệu ngừng, nên thành ra họ phải lên đường
sớm nếu không muốn giao thông bị tắc nghẽn.
Lúc này, Hà Trí Ngân đã được dịp thỏa mãn trí tò mò của hắn bằng xác
những con hung thú mới lạ khác, một con khủng điểu khổng lồ nhưng không
biết bay với chiều cao gần năm mét, mấy con vượn người Gigantopi cao gần bằng mấy con tinh tinh khổng lồ, nhưng ấn tượng nhất phải kể đến mấy
con rết Permi khổng lồ nặng gần nửa tấn. Hà Trí Ngân thận chí còn đếm
được nó có cả thảy một trăm hai mươi hai cái chân và mỗi chân dài cỡ bảy lăm centimet hết sức ấn tượng.
Tuyết lúc này đã rơi rất dày, và mọi trẻ con trong đó có Hà Trí Ngân đều phải núp trong nhà bởi những con hung cầm đã xuất hiện. Đó là những con chim Gastornis mà Hà Trí Ngân gọi vui là đà điểu biết bay, bởi trông
chúng rất giống đà điểu ngoại trừ cái mỏ to ngoại cỡ và giống như mỏ
két.
Phải nói rằng nếu không có những con thú đang gào thét ngoài kia và rất
nhiều trai tráng đang gồng người trong tuyết trắng để chiến đấu với
chúng thì không khí trong những dãy nhà lúc này thật sự rất tuyệt vời.
Bọn trẻ được tập trung lại, phụ giúp những người phụ nữ nấu món ăn và
cạp lại các tấm phên đan bằng tre cho những người đàn ông che mưa tuyết. Nhưng cũng chỉ có một vài đứa, số còn lại nhút nhát và cái lạnh khiến
cho bọn chúng rúc hết vào trong đống chăn và cười rúc rích với nhau.
Hà Trí Ngân hiển nhiên đang ở vị trí làm việc, tấm thân không cha không
mẹ của hắn khiến cho hắn phải tự giác đi làm việc để có miếng cơm ăn,
chứ không được nuông chiều như lũ trẻ kia, nhưng cũng nhờ vậy hắn được
nghe đủ thứ kinh nghiệm và những cuộc chiến kinh hoàng trong quá khứ
dưới giọng kể trầm ấm của mấy ông già ngồi vót tên.
Mới đầu Hà Trí Ngân còn khâm phục bọn họ và tự hỏi điều kiện khắc nghiệt như vậy sao họ không tìm một địa phương khác sinh sống. Nhưng hóa ra
bọn họ cũng không hề tự nguyện, dưới sự ưu đãi của quốc gia và cả uy
hiếp nữa, dân làng ở đây phải ở lại để giữ đất không cho yêu thú lấn
chiếm vào sâu trong đất nước, hiển nhiên để đền bù cho những chết chóc
phải chịu, họ không phải nộp thuế, được miễn phí thuốc men, vũ khí, mũ
giáp, hạt giống để gieo trồng và bọn trẻ con thì được học cách chiến đấu từ quân đội.
Thật ra việc ở lại cũng không phải một chuyện tồi, bởi nếu ở những khu
vực không có yêu thú, thì đàn ông cũng phải đi lính đến những vùng giáp
ranh để chiến đấu vậy nên suy cho cùng ở đâu cũng chết như nhau cả.
Ở trong nhà miết khiến cho việc rèn luyện thể lực cũng không được nhiều, Hà Trí Ngân liền chú tâm vào việc học, sau hơn một tháng học tập, mặt
dù nhiều lúc đứt đoạn nhưng hắn đã bắt đầu biết nhận mặt chữ và bập bẹ
đánh vần từng từ.
Rồi mùa đông cũng qua mau, giờ chỉ còn vài con sói Mặt trăng lảng vảng
quanh làng, quân đội đã rút đi từ lâu. Người dân bắt đầu chuẩn bị cho
mùa vụ mới và một cái tết ấm cúng. Ở đây người ta không ăn tết cố định
một ngày mà cứ chờ đến khi mùa đông đi qua, hung thú hoàn toàn rút hết
là bắt đầu ăn mừng năm mới.
Các thợ săn và trai tráng trong làng đã bắt đầu kéo nhau vào rừng để săn con thú cho năm mới, người già thì đi tháo các bẫy thú bên ngoài làng,
phụ nữ thì tích cực may vá cho con trẻ những bộ quần áo mới và làm những món bánh cho tết cổ truyền. Chỉ có lũ trẻ con là sung sướng nhất, chúng như bị cầm tù trong suốt mùa đông nên giờ đứa nào đứa nấy chạy nhảy như ngựa vậy.
Nhưng vẫn như mọi khi, Hà Trí Ngân là ngoại lệ trong các cuộc vui chơi.
Dân làng đã rất căng thẳng trong suốt thời gian qua và giờ là lúc họ xả
hơi, ngay sau khi công việc dọn dẹp xong xuôi, họ bắt đầu tập trung lại
ăn chơi, nốc rượu và nhảy múa. Khi nguy hiểm đã qua đi, ai cũng muốn
trút hết bực dọc căng thẳng vào bầu rượu, những điệu nhảy và những lời
hẹn hò của đôi lứa.
Không cần phải nói độ ghen tỵ của Hà Trí Ngân, tính tuổi đời của cái cơ
thể y hiện giờ chỉ mới mười tuổi, ngày tháng vẫn còn dài lắm. Nhưng y
cũng được an ủi phần nào bởi ở thế giới này, nền văn minh vẫn chưa thực
sự phát triển, người đàn ông vẫn là trụ cột trong gia đình nên hiển
nhiên chế độ mà rất nhiều đàn ông ở thời hiện đại đều khát khao đó là ba thê tứ thiếp vẫn còn tồn tại. Đặc biệt hơn nữa, người dân ở đây không
quá coi trọng trinh tiết của người phụ nữ, và việc tái giá là chuyện hết sức bình thường ở huyện. Bởi dẫu sao, với sự nguy hiểm của thế giới
này, đàn ông quả thật có quá nhiều cơ hội để …chết sớm.
Lén nhấp nháp 1 ít rượu Tucan, Hà Trí Ngân bắt đầu mơ giấc mơ tự sướng
của hắn về những cô vợ của hắn trong tương lai rồi ngủ gục bên đống lửa
lúc nào không hay. Lễ hội vẫn còn rất dài với những thân hình nóng bỏng
đang nhảy múa, những điệu nhảy kỳ lạ, những người đàn ông vung vẫy vũ
khí của họ, những cốc rượu cụng chan chát vào nhau.
Cuộc sống vẫn luôn khắc nghiệt nhưng có lẽ nhờ vậy chúng ta mới biết được niềm vui.