Trong ngày hôm nay, xếp hàng gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện
với lũ trẻ. Chúng chỉ chờ đợi hiệu lệnh là lập tức hí hửng kéo nhau tạo
thành hàng ngũ một cách rất chuyên nghiệp và thích thú.
Lần này, những người tiếp đón Hà Trí Ngân và lũ trẻ đã có sự thay đổi
lớn về “chất lượng”: Đó là hơn hai mươi cô gái tuổi mười bảy, mười tám
trong võ phục màu trắng và xanh lá mạ gọn gàng và rất xinh đẹp.
Hà Trí Ngân có lẽ là thành phần cá biệt duy nhất, gần như không nghe
thấy các cô nói gì vì đang mải... nhìn. Điều duy nhất và quan trọng nhất còn quanh quẩn lại trong tai của hắn đó chính là ngày mai cả lũ sẽ phải kiểm tra thân phận và dị năng lần cuối cùng trước khi nhập học.
Trước khi đến đây Hà Trí Ngân đã vượt qua hai lần kiểm tra thân phận,
nhưng chưa bao giờ được kiểm tra dị năng một cách trực tiếp. Nhưng chắc
cũng đơn giản thôi, bởi nếu như Hà Trí Ngân có thể cảm ứng và nhận ra
những vị tướng lĩnh là Dị nhân trên thuyền, thì hiển nhiên lúc đó họ
cũng hoàn toàn có thể kiểm tra ngược lại đối với hắn.
Hà Trí Ngân cũng chẳng quan tâm về cuộc kiểm tra cho lắm. Mấy chị gái
xinh đẹp thì đã bỏ đi đâu mất, nên thành ra mối quan tâm duy nhất của Hà Trí Ngân lúc này là cô bé Lê Ngọc Hân. Y dẫn cô bé đi chơi và chạy nhảy cùng bọn trẻ khắp nơi cho đến khi rã cả hai chân, rồi vừa ăn tối vừa
nghe chúng bốc phét về những lần chiến đấu sinh tử với...thần thú trên
khắp đại lục. Cuối cùng tất cả ngủ vùi thành từng dãy dài dưới sự dụ dỗ
và cả cưỡng ép của các chị khóa trên.
Đêm đó, Hà Trí Ngân mơ thấy người ta phát hiện ra hắn không phải là
thằng bé mồ côi mà là một kẻ đến từ một thế giới xa lạ, thế là họ bắt
hắn và rút hồn hắn vào trong một quả hồ lô bé xíu và cười rít lên khùng
khục, chính là nụ cười ấn tượng của lão già lúc sáng.
Nhưng đến hôm sau thì Hà Trí Ngân hoàn toàn không nhớ gì về giấc mơ cả,
vẫn cứ hồ hởi dắt tay Ngọc Hân đi đến địa điểm kiểm tra, trong khi cô bé thì nắm chặt y bằng cả hai tay và người thì đang phát run lên vì hồi
hộp.
- Cuối cùng cũng đến lượt mình, chờ đến mỏi gối chồn chân rồi!
Hà Trí Ngân đứng dậy vươn vai, làm vài động tác bẻ tay bẻ chân cho thoải mái rồi đi thẳng vào trong, bỏ mặt mấy tên hộ vệ đang trố mắt nhìn y.
Đến khi bước qua cánh cửa rồi đến một tấm màn ngăn cách bên ngoài, thì y mới bắt đầu căng thẳng thật sự.
Bên trong phòng là một không gian khá lớn với mái vòm cao rộng, điêu
khắc chi chít các loại yêu thú uốn lượn trên trần nhà. Sàn nhà thì trống không, nhưng phía cuối căn phòng có kê một cái bàn dài với năm người đã luống tuổi ngồi chờ sẵn. Bên cạnh có một vài người trẻ hơn chia làm hai hàng đứng lạnh lùng ở hai bên.
Người đàn ông tuổi trung niên trẻ nhất ở ngoài cùng, lên tiếng đầu tiên:
- Hà Trí Ngân?
- Dạ!
- Đến từ đâu?
- Dạ, làng Đại Lâm, trực thuộc thành Đại La, khu vực Tây Bắc.
- Có năng lực gì?
- Dạ, dịch chuyển tức thời!
- Còn năng lực nào nữa không?
- Dạ, không ...rõ!
Hà Trí Ngân bình tĩnh trả lời, khuôn mặt y cũng không hề tỏ ra hồi hộp
hay sợ hãi. Điều này thật sự đã được các vị giám sát giả trong phòng tán thưởng. Lúc này, một trong số những người đứng ở hai bên hàng bước ra,
đến bên cạnh hắn và chìa ra một bức tranh chân dung, đặt song song với
khuôn mặt hắn. Hiển nhiên đó chính là hình vẽ của hắn. Cũng không biết
họ lén vẽ hắn lúc nào nữa, nhưng phải nói bức tranh rất giống và có
thần.
Hà Trí Ngân cũng chỉ đợi có hơn mười giây, lão già ngồi ở giữa đã phẩy
tay ra hiệu cho người đàn ông cầm bức tranh về lại vị trí cũ. Một người
phụ nữ trong hàng lại tiếp tục bước ra. Bà ta đến bên cạnh hắn, mỉm cười trấn an hắn rồi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, ngay ở vị trí trái tim.
Hà Trí Ngân nhanh chóng cảm thấy có một dòng năng lượng nhu hòa dịu nhẹ
đang lưu chuyển trong cơ thể hắn một cách hết sức thoải mái, thân thể và cả tâm thần hắn nhanh chóng thích ứng và cộng hưởng với dòng năng lượng đó một cách rất dễ dàng.
Được một lúc thì người phụ nữ đã rút tay về, bà ta mỉm cười và gật đầu
ra hiệu mọi thứ đều ổn với hội đồng rồi lại quay về chỗ cũ.
Người trung niên ở ngoài cùng tiếp tục lên tiếng, lúc này giọng nói đã nhu hòa hơn đôi chút:
- Cháu có thể thể hiện năng lực của cháu được không? Nếu không được cũng không sao!
Hà Trí Ngân vẫn còn mơ màng trong màn “xoa bóp” vừa rồi, nhưng cũng nhanh chóng trả lời:
- Dạ được ạ!
- Thể hiện đơn giản thôi!
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp hết câu thì Hà Trí Ngân đã biến
sang góc tường rồi lập tức biến về vị trí cũ một cách hết sức tự tin.
Lão già ở giữa mỉm cười, rồi lại phẩy tay lần nữa. Lần này khác hai lần
trước và rõ ràng quan trọng hơn, khi một người trong số hội đồng đích
thân đứng dậy bước ra đến bên cạnh hắn và kéo hắn lại gần bên bàn của
hội đồng.
Ông ta chìa tay lấy một miếng ngọc trong suốt như pha lê,vuông vức, to
cỡ bàn tay, được điêu khắc trang trí đơn giản hai bên và có biểu tượng
của học viện khắc nổi ở trên cùng. Đặc biệt nhất là ở giữa, cảm giác nó
như bị rỗng ruột thành một hình tròn nho nhỏ và chạy một đường thẳng
xuống dưới.
Trong lúc Hà Trí Ngân còn đang mân mê miếng ngọc thì bên cạnh: Lão già
đã rút ra một chiếc châm nhỏ, cũng không quên trấn an Hà Trí Ngân rồi
chích vào tay hắn để lấy máu. Khi giọt máu vừa ứa ra, lão liền chập
miếng ngọc bội vào chỗ vết thương.
Ngay lập tức, Hà Trí Ngân có thể nhìn thấy dòng máu đỏ của hắn đang chạy theo đường rỗng vào trong vòng tròn trung tâm của miếng ngọc, cho đến
khi cái vòng tròn đã đầy máu, lão già nhanh chóng rút miếng ngọc ra khỏi tay y. Lúc này miếng ngọc đã có thêm một màu đỏ hồng của máu hình tròn ở chính giữa và kỳ lạ là nó cũng cũng không hề chảy ngược ra lại.
Những thủ tục phức tạp của việc kiểm tra tân Dị năng giả vẫn chưa xong,
lão già đưa miếng ngọc cho Hà Trí Ngân cầm rồi cũng giống như người phụ
nữ ban nãy, ông ta đặt tay lên ngực hắn và bắt đầu truyền một dòng năng
lượng mạnh mẽ vào. Nếu lúc nãy Hà Trí Ngân cảm thấy một dòng suối nhu
hòa thì giờ hắn cảm giác như cả một dòng đại giang đang đổ òa thác lũ
trong cơ thể hắn vậy.
Cả người hắn nhanh chóng phản ứng lại một cách mãnh liệt. Trên tay hắn, miếng ngọc bắt đầu sáng lên le lói một ánh sáng màu hoàng kim lấp lánh. Bây giờ nhìn vào tấm ngọc bài đã không còn đơn điệu như lúc đầu. Ở
giữa, vòng tròn màu máu vẫn nguyên xi, nhưng xung quanh lúc này đã có
rất nhiều những tia sáng lấp lánh màu hoàng kim giống như sao chổi chạy
ngang dọc trong ngọc bài rất thích mắt.
Buổi kiểm tra đã đi đến giai đoạn hoàn tất cuối cùng, Hà Trí Ngân được
yêu cầu dùng tay bị chích máu viết tên hắn dọc theo tấm lệnh bài, kéo
dài từ điểm đầu đến điểm cuối. Hắn còn đang thắc mắc lý do thì lão già
thủ tọa ở giữa đã đứng dậy trả lời câu hỏi của hắn bằng một hành động
tương đối ấn tượng. Ông ta đưa một ngón tay ra khỏi bộ áo chùng, ở đầu
ngón tay ông ta sáng lên một ánh sáng lấp lánh và bắn ra từng tia trông
giống như pháo hoa vậy, rồi cũng không để Hà Trí Ngân đợi chờ lâu, ông
ta vung ngón tay rạch trên chiếc ngọc bài theo đúng hình tích chữ ký
bằng máu của Hà Trí Ngân lúc nãy. Và trong sự bất ngờ của Hà Trí Ngân,
chiếc ngọc bài tách làm hai, hoàn hảo như thể chúng vốn là hai nửa ghép
lại vậy.
Lúc này lão già thủ tọa mới mở miệng ra câu nói đầu tiên:
- Chào mừng con trở thành tân học viên của Học viện dị năng quốc gia Lý Nam Đế!
Cả phòng, tất cả đều vỗ tay chào mừng. Không khí rất cảm động nhưng cũng chẳng kéo dài được lâu. Lão già chỉ tay vào hai nửa miếng ngọc bội, lúc này đã được đặt trân trọng trong một cái khay gỗ lót nhiễu điều đỏ, và
mỉm cười bí ẩn:
- Chọn đi!
Hà Trí Ngân cũng không đắn đo nhiều, hắn theo thói quen đưa tay trái là
tay thuận ra cầm lấy miếng ngọc bên trái, rồi sải bước không đắn đo về
phía cánh cửa đã mở sẵn ở bên hông từ lúc nào.
Trong phòng, mọi người vẫn im lặng, chỉ có lão già thủ tọa vẫn còn đang
đứng mân mê nửa miếng ngọc bài còn lại, ánh mắt nhìn về phía Hà Trí Ngân cho đến khi cánh cửa khép dần, khép dần, kéo căn phòng trở lại với sự
im ắng và cổ kính vô tận.