Bác sĩ Hùng - người điều trị cho bà Lâm nãy giờ đi qua đi lại mấy lần, đã gần như cả buổi lại vẫn thấy Trang ngồi ỡ đó, khuôn mặt đau thương không chút biểu cảm, cuối cùng vẫn dừng lại an ủi:
- Sống chết có số cả, cháu cũng không nên đau buồn quá...- Ông ta nói xong, cũng không mong nhận được phản ứng từ nhỏ, vội vàng bỏ đi... Lại thêm mấy tiếng trôi đi, trong đầu nhỏ giờ đây trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ là nước mắt cứ trào ra. Chớp nhẹ một cái, liền tuôn không ngừng... Cho đến khi trước mặt xuất hiện bóng dáng quen thuộc, lại thêm giọng nói chua ngoa bẩn thỉu, nhỏ mới ngước mắt lên, mọi tế bào như vừa sống lại.
- Haiz... Người chết thì cũng đến lúc chết rồi, em còn ở đây đau lòng, chi bằng đi kiếm nhiều tiền một chút, mang bà ấy đi chôn cất cho tử tế, kẻo để đây lâu... cái xác lại...
- Câm mồm!
Tên kia chưa nói hết câu, liền bị Trang làm cho giật mình. Hắn ta còn cư nhiên nhếch mép, cười một cái, có vẻ chế giễu:
- Anh đến đây làm cái gì? Tiền tôi cũng đã trả anh rồi, anh rốt cục còn muốn cái gì nữa? Các người đê tiện! Còn dám đến đây tìm tôi? Biến đi!
Trang vùng dậy, chỉ vào người trước mặt, mạch máu trong con mắt nổi lên, rõ mồn một khiến người ta có chút tê dại. Tên vừa rồi giả bộ ngạc nhiên, rồi lại làm ra vẻ bất đắc dĩ, trách nhẹ lại:
- Ấy, em gái, anh là có ý tốt đến an ủi em, còn cố tình nói giúp với anh Đại gia hạn cho em thêm ít thời gian để trả số tiền đó. Thế mà em chẳng những chẳng biết ơn anh, còn tạt cho anh một gáo nước lạnh. Rốt cục em có hiểu đạo lí không?
- Phải! Tôi không biết điều! Ngu chết đi được cho nên mới ngây thơ mà đi cầm tiền của anh. Tôi đúng là ngu quá rồi! Nào có nghĩ đến anh bất nhân bất nghĩa như vậy? Ngay cả người thân cũng không tha! Anh bỉ ổi! Bẩn thỉu!
- Câm đi! Mày...- hắn ta giơ tay lên, ý định tát nhỏ một cái, ai ngờ nhỏ vẫn vênh mặt lên, đến một cái chớp mắt cũng không có. Bàn tay hắn ta bỗng bất động trên không trung.