Phải rồi, chính là hắn - Hoàng Sơn Việt! Nhưng là, hắn ta đêm hôm tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ muốn...
- Đêm... đêm hôm khuya khoắt anh đến đây làm cái gì?- nó nhảy khỏi giường, lắp bắp hỏi.
Hắn ta bỗng nhìn nó bằng ánh mắt... nguy hiểm. Đúng! Là ánh mắt nguy hiểm đến chết người. Là kiểu nhìn mà những tên lưu manh chuyên dùng để dụ dỗ các cô gái. Với ánh mắt này, nếu hắn đem dùng với bất kì nữ sinh nào trong trường nó, đảm bảo đối tượng sẽ đổ như rào chỉ trong 3 giây. Trừ khi... cô ta bị "Les".
- Đúng thế... Nửa đêm nửa hôm, cô nghĩ tôi ở đây làm gì?
Hắn ta cười ranh mãnh làm nó muốn đứng tim. Oh my God! Không lẽ nào... Không lẽ nào cuộc đời trong trắng như trang giấy trắng của nó đến đây chấm dứt?
- Anh... Anh anh... anh...
- Xì... Thôi đi! Đừng nằm mơ! Mà cho dù nằm mơ cũng không xảy ra chuyện này. Tôi là ai chứ? Tôi đâu có bị khùng mà đi làm chuyện điên rồ này? Mà cho dù tôi khùng thật thì "đối tượng gây tội'' cũng tuyệt đối! Tuyệt đối không phải là cô đâu biết chưa... Có trộm.
Hắn ta nói một lèo, nhưng âm lượng vẫn giữ nguyên như ban đầu, nghe nhỏ như tiếng xột xoạt của lá cây. Phải mất đến vài giây phân tích, não bộ nó mới kịp phản ứng. "À" một tiếng như vỡ lẽ.
- Phù... Thì ra là có trộm...
- Hả? Cái gì? Có trộm?
- Suỵt... Bé bé cái miệng thôi...- hắn ta giật mình, vội ra hiệu cho nó.
- Trộm ở đâu? Tại sao lại có trộm được?
- Ở dưới phòng khách. Nếu tôi biết tại sao thì đã không có tên trộm nào vào được... À không, cô là khờ thật hay giả ngu vậy? Đó là một tên trộm. Tên trộm đó biết chưa? Ở đâu mà không có chớ?