Chiếc xe lao vun vút về nhà, chen lẫn trong đám người đông
đúc trên phố. Cánh cửa phòng đc mở ra một cách mạnh bạo, đôi mắt với hàng mi
dày hoàn mĩ giờ trở nên u uất hướng về chú khủng long mắt mở thao láo , đc gói
một cách cẩn thận đang chễm chệ trên giường. Khóe môi không biết tự bao giờ đã
lấy lại kiểu nụ cười nửa miệng khinh đời mà bản thân đã lãng quên từ khi có một
người bước vào cuộc sống của mình.
-Mày mãi không có chủ ...
Miệng vô thức lẩm bẩm với chú khủng long một cách chua chát
rồi bước vào phòng tắm , tự xối nước lạnh vào người mình. Nước chảy một cách xối
xả như muốn xóa hết những dự định mà hắn đã vạch ra cho đêm Giáng Sinh này.
Lái xe đến thẳng bar, nơi mà có lẽ từ lâu hắn cũng đã lãng
quên . Ánh đèn mập mờ cùng với tiếng nhạc xập xình của DJ khiến không khí ở đây
cũng ồn ào không kém ngoài kia. Thứ chất lỏng sóng sánh trong ly đc hắn nốc vào
miệng hết lần này đến lần khác.
Đến mẻ bánh thứ ba , nó mới thấy hài lòng với thành quả của
mình. Những chiếc bánh donut thơm phức đc trang trí bằng nhữmg gương mặt cười
mà nó đã vô cùng kì công mà trang trí lên đó. Đang phân vân không biết có nên
đem tới nhà thằng Kenz hay không nó chợt nhớ đến thằng Bi. Không biết giờ này hắn
đang làm gì ? Gạt phắt cái suy nghỉ ấy đi , nó bước lên phòng thay đồ. Không cần
phải diện quá sặc sỡ , thằng Kenz cơ bản là thích những cái đơn giản , mộc mạc.
Thời gian quen đủ lâu để con bé kết luận điều đó.
Chợt nó nhìn thấy dì đang chuẩn bị ra ngoài , nó liền nhanh
chân chạy lại nũng nịu .
-Dì ơi , cho con đi "ké" với! Chở con tới chỗ công
viên HVT rồi con sẽ đi bộ tới nhà bạn.
-Nhanh lên cô nương !
Dì nhéo má nó rồi vào gara lấx xe.
Đc thả xuống gần công viên , nó hôn má dì rồi mỉm cười chào
tạm biệt. Trước khi lái xe đi , dì vẫn dặn dò nó.
Không khí Noel rộn ràng khắp nơi, những sợi đèn đc treo ở khắp
nơi khiến đười phố trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Đâu đâu cũng rôm rả tiếng
cừi và bản thân nó cũng đang thầm mỉm cười. Lon ton rảo bước qua công viên ,
trên tay là cái giỏ mây đc trang trí bằng một cái nơ màu xanh. Qua hết công
viên này , rẽ vào hẽm là sẽ tới nhà thằng Kenz. Nó đã gọi điện cho thằng Kenz
, Kenz bảo hôm nay ở nhà đợi quà của cái Su . Nhớ tới câu nói ấy khiến cái Su bất
giác cười tươi hơn , chân rảo bước nhanh hơn.
Dù chân bước có nhanh thì mắt nó vẫn đảo lia liạ , nhìn xung
quang mấy cặp đôi đang tình tứ ở bụi rậm =.= . Cái bản chất nhìu chuyện đúng là
đánh chết cũng không bỏ. Chợt nó nhìn thấy ai đó đang ngồi ở ghế đá cách đó
không xa . Cái hình bóng đó rất quen , hình như là một cặp. Mắt của nó khá kém
lại không đeo kính khiến nó không tin tưởng vào thị lực của mình cho lắm. Không
chịu thua , nó nheo mắt , cố gắng nhìn về hướng đó.
Là hai người...
Thằng Kenz ...
Và một người không ai xa lạ đó chính là Gia Hân ?!
Hân chậm rãi nói , mắt không ngừng dán vào cái đồng hồ trên
tay. Cô bé còn rất nhiều công việc để làm. Vốn dĩ gia đình không khá giả nên
Hân sống rất thực tế , không mơ mộng. Giáng Sinh là dịp giúp con bé có thể kiếm
việc làm , kiếm thêm thu nhập giúp cho mẹ mình nuôi hai đứa em.
-Hân bận à ? Đừng làm việc quá sức như vậy, không tốt cho sức
khỏe.
Vẫn là chất giọng ấm áp và điềm tĩnh ấy . Thằng Kenz ngập ngừng
một hồi lâu , rồi lấy trong túi ra một cái lắc tay bằng bạc , khẽ cầm lấy tay
Hân và đeo vào.
-Tặng Hân đấy , Giáng Sinh vui vẻ! Hân đừng bao giờ nghỉ
mình cô độc , có tớ ...
Đôi bàn tay Hân vẫn để yên đó như không tin vào những gì
mình vừa nghe thấy . Hân không phải tuýp người mơ mộng , dù bản thân có tình cảm
với Kenz cũng không nghỉ hoàng tử và lọ lem lại có thật ở cái cuộc sống đời thực.
Không khí lại rơi vào im lặng. Thằng Kenz không nói gì, chỉ
mỉm cười ,đôi bàn tay nắm trọn lấy cái bàn tay nhỏ bé của Hân. Cuối cùng , cậu
cũng có thể nói ra điều mà bản thân ấp ủ bấy lâu nay. Từ cái ngày mà cậu vô
tình nhìn thấy Hân làm thêm ở một quán ăn , vô tình nhìn thấy Hân đạp xe , đứng
đợi ở cổng trường tiểu học đón hai đứa em.
Trong tiềm thức , cậu không biết đó là tình cảm gì, nhưng cậu
chắc chắn đó không phải là tình cảm bạn bè đơn thuần.
Thân hình nhỏ nhắn sau gốc cây rung lên từng hồi , hai tay
buông thõng mặc cho cái giỏ bánh mà khi nãy hết sức nâng niu , cẩn thận rơi xuống
đất .
Tự cắn chặt môi , không cho phép bản thân đc khóc . Nhìn những
cái bánh donut với những khuôn mặt cười ngộ nghĩnh như đang trêu ngươi nó... Khẽ
nhếch môi, đôi chân vô thức bước đi , giẫm nát những cái bánh donut giờ trở nên
méo mó , bể nát. Cũng giống như bản thân nó giờ đây. Thất bại ! Thất bại ngay cả
khi chưa bắt đầu . Đôi chân lầm lũi bước về , chen vào dòng người hối hả ngoài
kia.