¤" Trong đêm mưa,trên con đường vắng,mt cô bé trên người bê bết máu,ngồi trên vỉa hè, mắt hướng về chiếc xe đang bốc cháy ở giữa đường và khóc nức nở,miệng ko ngừng gọi to
Cậu sững người và ớn lạnh vì cảnh tượng trước mắt mình,cả căn phòng của nó bây giờ như mt đống đổ nát,nhìn vào người ta có thể liên tưởng đến mt cuộc chiến vừa xảy ra ở đây.Nhưng Thiên Minh biết chẳng có cuộc chiến nào cả.Trong lúc mất bình tĩnh và ko điều khiển đk bản thân,Thiên Kim đã đập phá đồ đạc trong phòng mt cách ko thương tiếc chỉ để lấy lại sự bình tĩnh
Từ từ bước vào trong,cậu dừng lại khi nhìn thấy nó đang ngồi dựa tường,bàn tay đặt úp dưới đất.Mt tay nó đặt lên mt khung ảnh đặt úp dưới sàn...đôi mắt vô hồn,nhìn vào khoảng tối...như nhìn về mt nơi xa xăm.Nhìn thấy cảnh này,tim cậu bỗng đau nhói.Đã 8 năm rồi,cứ mỗi đêm mưa,trong căn phòng này,cảnh tượng này lại diễn ra
Tminh bước tiếp và tiến về phía nó nhưng dường như nó ko hề quan tâm
-Em sao rồi...
-... _Ko mt tiếng trả lời,đúng như cậu nghĩ
-Anh biết...tâm trạng của em hiện tại tệ như thế nào...anh biết,trong thâm tâm,em luôn thấy có lỗi về cái chêt của ba nhất...và anh chắc chắn rằng em biết rõ,vụ tai nạn đó..chỉ là mt vụ tai nạn bình thường thôi đúng ko
-... Thiên kim vẫn lặng yên,đôi mắt ko rời đi,nét mặt ko thay đổi
-Anh biết,em là người mt khi đã quyết định làm điều gì thì mãi mãi sẽ ko thay đổi...cho nên để em ra đi...là để giả thoát cho em
Biết là nó vẫn sẽ tiếp tục im lặng nên Thiên Minh ko nói gì nữa,quay người...định ra khỏi phòng nhưng,cậu chợt khựng lại
-Tại-sao-ko-hận-em _Giọng Thiên Kim lại cất lên,thật hiếm khi nghe thấy
-Vì đó vốn dĩ ko phải lỗi của em _Thiên minh quay đầu nhìn lại _ anh từng nói rồi,người có lỗi ko phải em...mà là anh...bởi vì anh vô dụng...ko đủ khả năng che chở cho em,khiến em thành ra như vậy...vậy nên làm sao anh có thể hận em được chứ
- Nhưng ,đêm hôm đó,chính em là người dục ba về mà.Là lỗi của em...vì em mà ba...ra đi _Thiên kim ngoảnh lên nhìn anh mình,nó ko khóc,ko thắc mắc,bình thản như tờ