Sắc Diện Thần Y
Đả tự: webtruyen.com
Biệt viện phía Đông do bỏ hoang đã nhiều năm, cây cói mộc lên um tùm, ban ngày ánh nắng không
thể chiếu được xuống đất, lâu ngày không khí nơi đây vô cùng ẩm thấp,
trong không khí còn truyền đến trận trận mùi hôi vô cùng khó ngửi.
Trong đêm tối, bốn bóng dáng nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động.
Nhưng nếu muốn đi thăm dò vào đêm như thế này ít ra cũng nên mặc trang
phục dạ hành chứ, lý nào như hai người kia ăn mặc nổi như thế. Nhìn lại, hai người Phùng – Nguyên đều mặc trang phục rất khó nhận ra trong đêm
đen tối như mực này, nhưng đối với hai kẻ một đỏ một trắng này thì chỉ
cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay.
Như hiểu rõ hai người kia đang nghĩ gì mà cứ nhìn mình chằm chằm, hai người đỏ
trắng rất ăn ý nhìn lại, đồng thanh nói: “Rất hợp tình cảnh lúc này mà.”
“Hợp chỗ nào?” Phùng Khiểu Khan không nhịn được khinh bỉ lên hỏi. Nhìn đi,
đi đêm ra ngoài để thăm dò chuyện mà chỉ thích hợp dò la vào ban đêm, ấy mà hai người ăn mặc như thế, mỗ yêu nghiệt đỏ như lửa kia thì hắn không nói làm gì, đến nơi mới biết sẽ phải đột nhập vào nơi này thì làm sao
biết trước mà chuẩn bị trang phục cho thích hợp? Nhưng mỗ không đứng đắn bạch y lại khác nha, mỗ ta biết thừa sẽ phải làm chuyện gì vậy mà còn
cố tình ăn mặc như thế? Phùng Khiểu Khan hắn nhiều lúc thật sự không
hiểu nổi bản thân mình coi trọng người này ở chỗ nào nữa?
Mà hai nhân vật làm người người câm phẫn kia lại không tự giác việc mình
ăn mặc như thế sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho người đi cùng lại
rất thờ ơ, chưa bao giờ hai người này lại ăn ý đến thế, tỷ như hiện tại.
“Vào một đêm không trăng không sao, không khí âm u dọa người, bầu trời tối
mịt không nhìn thấy rõ bàn tay của chính mình, gió lạnh thổi phất phất
qua từng cơn mang theo tiếng lá cây xào xạc thê lương. Thiên địa nhân
hòa giống như đêm nay, thật rất thích hợp để kể chuyện ma nha.” Nguyên
Tịnh ngừng bước chân lại, xoay người nhỏ giọng nói với ba người còn lại, một bộ dáng “ta đây thật tốt bụng còn kể chuyện đêm khuya cho các ngươi nghe”.
Lạc Nguyệt Kỳ cũng rất vui cùng góp chút sức mọn của mình, đi chung một chỗ với Nguyên Tịnh cũng khá lâu, không có chút
tài lẻ làm sao được: “Vào hoàn cảnh như thế, có một người nông dân nọ vô tình đi lạc vào một khu đất bị bỏ hoang khi đang trên đường trở về thôn của mình, hắn ta nhìn quan cảnh xung quanh mà không khỏi rợn tóc gáy.
Càng cố đi nhanh để thoát ra khỏi nơi quỷ quái này thì lại càng lạc
đường trong đó không thể nào thoát ra được.”
Phùng –
Nguyên hai người nhăn mặt, đầu đầy vạch đen. Đây là tình huống gì vậy,
hai cái người này ở đây là đang làm gì? Chúng ta là đang đi thăm dò đấy, những việc này rất sợ sẽ có người phát hiện ra hành tung của mình, ấy
vậy mà còn rảnh rỗi ở đây nói chuyện phiếm sao?
Nếu
Nguyên Tịnh biết được hai người này cho rằng “kể chuyện ma” mà là việc
một đám tụ tập lại để “nói chuyện phiếm” thì chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Đập bàn, hai người các ngươi không có tế bào lãng mạn gì cả, vào những
lúc này rất thích hợp để ăn đậu hủ đấy. Đáng tiếc là mỗ ta không hề
biết, cho nên vẫn tiếp tục việc “phát huy tế bào lãng mạn của mình”.
“Đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, tiếng cười khúc khích truyền vào trong gió, một hồi cười, một hồi khóc làm lòng
người muốn nhũn ra. Hắn hoảng sợ nhìn quanh nhưng không thấy gì cả,
ngoại trừ màng đêm tối mịt.” Nguyên Tịnh mặt đanh lại, rất biểu cảm theo từng câu chữ của mình, nhìn lại, mỗ ta cũng rất có tài năng diễn xuất
đấy chứ.
“Bất ngờ, một bóng dáng màu trắng quỷ dị xuất
hiện giữa không gian tăm tối, gió lay tà áo trắng bay bay trong không
khí ngột ngạt. Bóng dáng nọ trôi lơ lửng giữa không trung, nó cứ lướt
qua lướt lại ở trên đầu hắn, lúc này hắn. . . .” Lạc Nguyệt Kỳ cũng rất
hứng thú theo chân của A Tịnh của hắn, nhìn xem, hắn là đang “phụ xướng
phu tùy” đó nha, rất có tiềm năng làm một nô phu.
“Thôi! Ta không muốn nghe nữa, mau làm chính sự đi.” Phùng Khiểu Khan không
thể chống đỡ thêm được nữa, nếu hắn không ngăn hai kẻ điên này lại thì
câu chuyện chắc mãi giậm chân ở đây, không khéo lại chuyển thể thành
truyện kinh dị mất.
“Chúng ta chỉ muốn nói, nếu lúc này
có người trông thấy một đạo bóng dáng màu trắng như ta, hay màu đỏ như
nàng ấy thì chỉ cho là gặp âm binh mà thôi. Dọa không chết họ đi.”
Nguyên Tịnh bĩu môi nói, nếu giải thích đơn giản như thế sẽ không thuyết phục lắm, nhìn đi, kể ra một câu chuyện như vậy ai ai cũng hiểu, đi đêm gặp phải một bóng dáng màu trắng thì chỉ có thể gặp ma thôi, chạy còn
không kịp chứ đừng nói đến lại gần dò xét.
“Cho nên
chúng ta mới nói rất hợp hoàn cảnh, bây giờ thì hiểu chưa?” Lạc Nguyệt
Kỳ cũng gật đầu phụ họa, hắn cảm thấy sao mà mình thông minh như thế
nhỉ, lần đầu tiên hai người bọn hắn có cùng suy nghĩ mà ăn ý như thế,
thật đáng vui mừng nha.
“Ừ, Kỳ Kỳ nhà ta thông minh
lắm.” Nguyên Tịnh nhoẻo miệng cười rất ư là hài lòng, sau đó lại xụ mặt
xuống ra chiều tiếc nuối: “Ta còn chưa kể đến nàng xuất hiện đấy, nếu
nàng xuất hiện cùng thì sẽ cho là gặp quỷ luôn rồi.”
“Nữ quỷ xinh đẹp.” Lạc Nguyệt Kỳ gật gật đầu nói, à, có nên nói lại là “nam quỷ anh tuấn” không nhỉ?
Hai mỹ nam Phùng – Nguyên trăn trối nhìn hay người kẻ xướng người tùy không đứng đắn này, không biết có nên nhắc nhở bọn họ tình cảnh lúc này rất
không thích hợp để diễn mấy trò chọc người ta tức giận công tâm này hay
không nhỉ?
Bọn họ nhạy cảm nghe thấy một loạt tiếng động xoàn xoạc, ngoái đầu nhìn theo hướng nơi phát ra âm thanh. Từ lối nhỏ
được lót đá xanh, xa xa xuất hiện một ánh đèn lồng nho nhỏ từ từ tiến
lại gần chỗ bọn họ đang đứng. Bốn người ăn ý im lặng, nhẹ nhàng phóng
lên cây cao nhất để ẩn núp, còn cẩn thận giấu đi hơi thở của mình, cố
gắng nhìn rõ người đang tiến lại gần là ai.
Một tiểu cô
nương nhỏ nhắn xuất hiện ở lối mòn, trang phục mặc trên người chứng minh nàng ta là một nha hoàn ở Nguyên phủ, vẻ mặt lấm lét nhìn xung quanh,
khi bước đi luôn e dè trước sau. Chiếu theo tình cảnh Nguyên gia lúc này sẽ không có một ai nguyện ý đi ra ngoài một mình vào giờ này, đặc biệt
là đi đến địa phương âm u như thế này, trong khi đó lại là một tiểu cô
nương. Hành động này khỏi nói cũng biết không hề đơn giản chỉ là đi
ngang qua đây.
Có lẽ nhóm người Nguyên Tịnh không nhận
ra tiểu nha hoàn này là ai, nhưng đối với Nguyên Nguyễn thì hắn nhớ rất
rõ nàng ta là một trong bốn nha hoàn tùy thân của tam muội mình, Tiểu
Nha. Nhưng vì sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Mọi chuyện dường như đều
chỉ mũi nhọn về tam muội, nhưng hắn thật không muốn tin chuyện này cùng
tam muội của hắn lại có liên quan đến việc hạ độc Tình Mẫu ở Nguyên gia?
Nhìn theo hướng tiểu nha hoàn này đi có lẽ là đến căn nhà bỏ hoang của biệt
viện phía Đông. Bốn người không một tiếng động đi theo phía sau nàng ta.
“Két” một tiếng, cửa phòng luôn đóng chặt được mở ra, Tiểu Nha đặt chiếc đèn
lồng và cặp lồng cơm xuống đất, lấy từ trong tay áo ra một miếng vải
trắng vội vàng bịt chặt mũi và miệng của mình. Làm xong tất cả chuẩn bị, nàng ta mới bước chân vào phòng, đặt mọi thứ lên cái bàn gần như mục
nát, tìm cây đèn cầy duy nhất có trong phòng đến, chỉ một hồi công phu
thì gian phòng nhỏ này được thắp sáng lên.
“Tiểu Đông,
ta đến thăm ngươi đây, ngươi thế nào rồi?” Tiểu Nha nhỏ giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào lồng cơm mà nàng ta mang đến, lấy ra một chén cháo loãng, một đĩa rau vụn, không thịt không cá, trên đó vẻn vẹn chỉ
có một lát đậu hủ mỏng đến đáng thương.
Nhưng dường như
người được hỏi không hề quan tâm đến nàng ta, gian phòng vẫn im lặng,
chỉ có tiếng đĩa chén va vào nhau phát ra một chút âm thanh nho nhỏ.
Tiểu Nha cũng không tức giận vì mình không được người nọ đáp trả, nàng
ta thở dài một cái, cầm đèn cầy đi đến bên giường, đặt nó lên một cái
ghế đẩu, tay kia cầm chén cháo loãng. Nàng ta ngồi lên giường, đưa mắt
nhìn người đang cuộn mình trong chiếc chăn rách rứ có nhiều vết vá kia.
“Tiểu Đông ngươi đừng như vậy, cố ngồi dậy ăn chút cháo đi. Ngươi cũng biết
đó, tiểu thư cũng đâu muốn ngươi như vậy, nhưng ngươi là mắc căn bệnh
quái ác như thế này, nếu đi ra ngoài chỉ có con đường chết mà thôi. Nàng là vì thương ngươi cho nên mới để ngươi dưỡng bệnh ở đây. Ngươi cũng
phải cố gắng giữ tinh thần tốt thì bệnh tình mới có khởi sắc chứ. Nào,
ăn một chút đi.” Tiểu Nha hết lòng khuyên nhủ một hồi, nhưng người kia
cũng không xoay người, không thèm ngó ngàn đến mình. Hừ, nếu tam tiểu
thư không căn dặn ta phải chiếu cố đến ngươi thì còn lâu ta mới bước vào cái nơi vừa hôi, vừa thúi như vậy. Cũng may trước khi đến đây ta đều
uống dược phòng bệnh của ngươi, nếu không đã bị ngươi lây chết rồi, chứ
đừng nói là ngồi ở đây mở miệng an ủi?
Tuy nàng ta nghĩ
như thế nhưng trên mặt vẫn luôn tươi cười, giọng nói luôn nhỏ nhẹ, không nhận ra một tia không kiên nhẫn nào, chỉ toàn là thực tâm lo lắng cho
người được gọi là Tiểu Đông kia.
“Ta. . . không. . . .”
Một tiếng khàn đục khó nghe vang lên, nhưng giọng điệu lại giống như bị
đứt hơi, nói đến đây lại không nói tiếp nữa. Tiếp sau đó là một trận ho
khan kịch liệt, khó khăn lắm nó mới ngừng lại.
Tiểu Nha
nhíu mày, miệng không tình nguyện nói ra mấy lời trái tiếng lòng. Nói
cái quỷ gì thế không biết? Sau một chốc khinh bỉ, nàng ta lại nhẹ nhàng
nói tiếp: “Ta báo cho ngươi một tin vui, thiếu gia vừa mời về phủ một vị y giả rất giỏi để chẩn khám cho tất cả mọi người ở Nguyên phủ, hạ nhân
như bọn ta cũng có phần, tam tiểu thư cũng nói sẽ mời ngài ấy đến chữa
bệnh cho ngươi, ngươi cũng đừng quá u buồn như thế nữa, đối với bệnh
tình sẽ không tốt đâu. Nào, ta đúc ngươi ăn cháo, được không?”
“Ngươi. . . . nói. . . . thật. . . . nàng ấy. . . . sẽ. . . . sao. . . ?” Tiểu
Đông xoay người, nương theo ánh đèn cầy nhìn ra trong đôi mắt to tròn
kia có một tia chờ mong. Nàng thật không muốn chết ở đây đâu, năm xưa
nếu không phải đột nhiên nàng phát ra một trận bạo bệnh, đáng lý bệnh
của nàng kỳ lạ, đại phu cũng nói không có cách nào trị khỏi, e là bệnh
này sẽ bị lây nhiễm, ông ta lúc đó bỏ chạy còn không kịp nữa là. . . .
Chuyện này bị nhị phu nhân biết được liền cho nàng một số bạc rồi đuổi
đi, nhưng lại bị tam tiểu thư biết được, nàng ấy không nói một lời liền
đem nàng vào đây tịnh dưỡng, nói là nhất định sẽ tìm cách trị bệnh cho
nàng.
Nhưng gần hai năm nay vẫn không có tiến triển gì,
nàng chỉ cầu mong sớm chết đi, có lẽ sẽ tốt hơn cho mình. Nhưng mỗi lần
nàng có ý định này thì tam tiểu thư lại cho nàng một tia hy vọng, tuy
mỏng manh nhưng nàng cũng nguyện ý thử một lần nữa. Mỗi một lần đều hy
vọng vị đại phu kia có thể là quý nhân của nàng, ngài ấy có thể khác với mấy đại phu kia mà có cách trị bệnh cho nàng chăng? Sống trong bóng tối như thế này, nàng rất muốn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, muốn được
cảm nhận hơi ấm của ánh nắng ban ngày là như thế nào.
“Thật, ta gạt ngươi làm gì? Chính tai ta nghe tiểu thư nói mà, rất nhanh sẽ
mời ngài ấy đến thôi. Ngươi cũng phải giữ mạng để người đó đến xem bệnh
cho ngươi chứ, nào ta đỡ ngươi ngồi dậy.” Nói xong, Tiểu Nha vội đặt
chén cháo xuống chiếc ghế đẩu, lại đỡ Tiểu Đông ngồi dựa vào tường. Nhìn bộ dáng nàng ta rất vui vẻ khi nhìn thấy Tiểu Đông phấn chấn lên một
chút, trong lòng nàng cũng rất chờ mong. Tuy nàng ta rất ghét phải chịu
đựng mùi hôi thúi ở trong phòng này, lại phải vờ quan tâm đến con ma
bệnh này, nhưng nàng ta cũng rất thực tâm cầu mong vị y giả kia có thể
trị dứt bệnh quái ác này đi, có như thế nàng ta mới thoát kiếp một hạ
nhân lại đi hầu hạ một hạ nhân này.
Một lúc sau nha đầu
Tiểu Nha liền dọn dẹp mọi thứ xong rồi rời đi, men theo con đường cũ lúc nãy mà đi về, cũng không hề hay biết vẫn có người theo dõi mình từ đầu
đến cuối.
Nhóm người Nguyên Tịnh từ một cây gần đó liền
nhảy xuống. Nguyên Nguyễn nhìn về phía căn nhà nhỏ vẫn còn chút ánh sáng mà nhíu mày, chỗ bọn hắn ẩn núp vẫn có thể nghe rất rõ ràng những gì mà người bên trong nói chuyện với nhau. Nhưng vì sao hắn vẫn thấy có chỗ
không đúng, nghe tiểu nha đầu đó nói như thế thì tam muội rất quan tâm
đến nha đầu Tiểu Đông gì đó, nhưng vì sao lại phải lén lút giấu nàng ta ở đây trị chữa trong âm thầm mà không muốn cho ai biết? Nếu muội ấy quan
tâm nha đầu kia, chỉ cần nói một tiếng, hắn nhất định sẽ giúp muội ấy,
dù sao Nguyên Gia cũng là một đại thiện nhân được hoàng thượng sắc
phong, chẳng lẽ sẽ bỏ mặc một mạng người chỉ vì người đó là một hạ nhân
ti tiện sao?
“Vào chứ?” Nguyên Tịnh nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Nguyên Nguyễn gật gật đầu nói, hắn rất tò mò người bên trong sẽ là như thế nào mà tam muội lại giấu giếm hắn lâu như vậy? Nghe khẩu khí lúc trước của Tịnh đệ, chắc chắn người này không đơn thuần chỉ là một
người bệnh khó trị bị tam muội lén nuôi ở đây.
Nguyên
Tịnh thổi thuốc mê vào phòng, một lát sau mới đẩy cửa tiến vào trong.
Lại một hồi công phu, căn phòng nhỏ lại được thấp sáng lên, Nguyên Tịnh
nhàn nhạt nói: “Đêm hôm qua ta đến đây đã nhìn thấy nàng ta, cũng đã xem qua bệnh trạng như thế nào, bận rộn cả một đêm tìm dược liệu cứu nàng
ta một mạng. Lúc đó ta tình cờ đi đến, đúng lúc nàng ta phát bệnh, nếu
lúc đó ta không đến kịp thì mạng nhỏ này của nàng ta cũng xong rồi, mà
mạng của nàng và những người kia cũng đi theo luôn.”
“Ý đệ là. . . .” Nguyên Nguyễn bất an hỏi, trong lòng có nghi hoặc, nhưng nhiều hơn là nỗi mất mát, đừng nói là . . . .
“Đây là người mang tử trùng độc thứ sáu, Thương Tình.” Nguyên Tịnh nhìn
thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng chữ rõ ràng, câu nói này không
tránh đánh cho Nguyên Nguyễn một hồi chuông báo nguy hiểm.
Vì sao hôm nay tam tiểu thư không muốn để người khác xem mạch tượng của
mình mà lại để cho người khác thay thế mình đi chuẩn mạch? Vì sao lại
trùng hợp đến mức người mà nàng ấy lén lút nuôi ở đây lại tình cờ là
người mang tử trùng? Nếu chiếu theo tình trạng phát bệnh của nha đầu
Tiểu Đông này, chỉ sợ lúc đó sẽ cho là người này bị mắc phải căn bệnh
truyền nhiễm, đuổi đi còn không kịp chứ đừng nói tốn tiền trị chữa.
Nhưng nếu đuổi nàng ta đi thì khoảng cách tử trùng xa cách Tình Mẫu sẽ
phản tác dụng, lúc đó e là người mang Tình Mẫu sẽ nguy hiểm đến tính
mạng. Nguyên Uyển này là biết được điều đó cho nên mới giấu nàng ta ở
đây, hay chỉ đơn thuần là muốn cứu người?
“Chỗ này không phải là biệt viện phía Đông của Uyển Nhi sao? Sao nàng ấy lại có thể ở
trong đây được?” Nguyên Nguyễn lầm bầm nói, điều hắn lo sợ nhất đã đến
rồi sao, Uyển Nhi là kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện?
Nguyên Tịnh nhún nhún vai ý nói ngươi hỏi ta cũng vô dụng, làm sao ta biết được trong hồ lô của muội muội ngươi bán thuốc gì?