Cũng may mà trường Tam Trung chất lượng dạy học cũng rất tốt, mà con của các gia đình cán bộ ở chung cư đều tình nguyện đi xa một chút vào học năm
nhất ở trường trung học Thực Nghiệm. Nếu không thì dù cho Lý Kiều Dương có giữ kín miệng thế nào đi chăng nữa cũng không quản được miệng của
người ta nói ra nói vào.
Sau khi thấp thỏm mấy ngày, Điền Mật Nhi cũng không muốn suy nghĩ nữa, cứ để thuận theo tự nhiên đi, dù sao cũng đều là sự thật rồi.
Sau bữa cơm trưa, Điền Mật Nhi và Lý Kiều
Dương đi rửa hộp cơm của mình, học sinh cấp ba sớm muộn gì cũng phải tự
học, buổi trưa cũng đều phải ở trường học ăn cơm, nên phải tranh thủ
thời gian nghỉ trưa để tự học. . . Lý Diều Dương trước kia mỗi lần ăn
cơm xong đều trực tiếp mang hộp cơm bóng nhẫy của mình về nhà, để cho
người làm rửa. Nhưng sau này bị Điền Mật Nhi phê phán cô không chịu vận
động đoán chừng sau này đến đồ ăn cũng không biết phân biệt thế nào nên
Lý kiều Dương mới bắt đầu nỗ lực phấn đấu để rửa sạch nỗi sỉ nhục trước
kia. Sau mỗi ngày đều theo Điền Mật Nhi rửa sạch hộp cơm rồi mang về.
Hai người không dám lề mề, vội vã rửa sạch hộp cơm, cốc uống nước của mình
sau đó liền vội vàng trở về phòng tự học. Phải biết ràng hiện tại Lưu
Nguyên nói không chừng đang ở góc nào rình để theo dõi, nếu ai không nắm chặt thời gian học tập mà bị bắt được liền bị phê phán rất gay gắt.
Nguyên do của chuyện này cũng tại Điền Mật Nhi, nếu không phải là cô đi
thi đạt thành tích tốt như vậy khiến cho Lưu Nguyên đối với học sinh các lớp một lần nữa dấy lên hy vọng mới, thì học sinh bọn họ cũng không
phải tiến vào trạng thái học tập căng thẳng trong thời gian dài như vậy.
Ngay cả những học sinh đứng đầu các lớp cũng bị Lưu Nguyên hết sức chiếu cố, người ta là đứa trẻ xuất phát từ nông thôn dưới điều kiện học tập thiếu thốn mà cũng còn có thể thi đạt được thành tích tốt như vậy. Lại nói
các anh chị, học tập trong điều kiện tốt như thế làm sao lại không thể
ra sức phấn đấu đặt thêm một chút tâm tư vào ngoài học tập chứ.
Cái này nếu đổi lại là người khác gây ra nguyên nhân thì khẳng định sẽ phải bị mọi người tìm đến gây một chút phiền toái, nhưng người đó lại là
Điền Mật Nhi! Mà Điền Mật Nhi là người nào, hiện tại ở Tam Trung *****, là nữ sinh vừa xinh đẹp lại dịu dàng nên không người nào muốn đến trước mặt cô mà gào thét la ó.
Nghe nói Cổ Kim Đào ở lớp ba cũng có ý
tứ đối với cô, đây chính là nhân vật có một không hai ở Tam Trung, nếu
không một nữ sinh xinh đẹp như Điền Mật Nhi đã sớm bị các nam sinh khác
theo đuổi rồi.
"Tiểu Điềm Mật! Sách luyện toán bạn đã làm xong
rồi sao? Cho mình xem một chút." Lý Kiều Dương đối với những môn tự
nhiên không hề có năng khiếu nhưng lại khăng khăng chọn khoa tự nhiên
làm cho Điền Mật Nhi rất khó hiểu. Cô ấy nói lúc đó mẹ cô ấy đã khuyên
nên chọn khoa nào có triển vọng lớn một chút, lúc ấy cũng không hiểu tại sao lại mơ mơ hồ đồ chọn vào khoa tự nhiên này .
Bất quá đây
cũng là chuyện đã rồi, bây giờ thì có thể làm sao được, đến lúc thi thì
làm thế nào: "Cậu nói cái đề kia phải không? Để mình giải thích cho
cậu."
Lý Kiều Dương liền vỗ trán: " Cái đề kia mình nhìn đã muốn
to đầu! Bạn Mật Mật thân mến! Cậu đừng giày vò mình nữa, để cho mình
chép kết quả là được rồi!"
"Như vậy cũng không phải là biện pháp
hay! Mình thấy cậu nên chuyển sang khoa xã hội thì tốt hơn. Nếu không
thì nhân thời gian tự học buổi tối mình bổ túc cho cậu, dù sao là không
thể như vậy nữa, càng không làm thì lại càng mù tịt các công thức không
phải sao!" Đối với hành động bất chấp đạo lí của cô ấy thì Điền Mật Nhi
cực kỳ im lặng, từ trong ngăn bàn lấy ra một cái bọc đưa cho cô ấy.
"Ah, đây là cái gì vậy!" Mở cái túi ra, vang lên một tiếng rơi ra khỏi cái
túi, Lý kiều Dương nhìn xuống sau đó cúi người nhặt lên, một túi lớn
toàn đồ ăn vặt, căn bản bên ngoài cái gì có thể mua được đều nằm gọn
trong đó rồi.
Lý Kiều Dương mỗi ngày đều cùng Điền Mật Nhi ở
chung một chỗ, dĩ nhiên biết đây không phải là đồ của cô ấy rồi, đưa ánh mắt sang hỏi cô ấy thì thấy Điền Mật Nhi cũng lắc đầu!
"Không
biết người nào lại hào phóng như vậy!" Điền Mật Nhi cầm đồ lên nói, còn
nhìn một chút hai bên những bạn học khác, không biết là ai làm đây.
Cao Lỗi ngồi ở bàn phía sau, bình thường cũng là một người rất hay chọc
ngoáy, lên tiếng: "Chị dâu, là Đào ca mua đồ ăn vặt cho chị đấy!"
Toát mồ hôi, thằng nhóc con chết dẫm, lại đi nhận quàng thân thích ở đây, cậu mới là chị dâu, cả nhà cậu đều là chị dâu.
"Cậu đã biết là ai , vậy làm phiền cậu trả lại giúp, nhớ nhắc nhở cậu ta về
sau không cần như vậy nữa !" Loại người đào hoa này cô không chọc nổi.
Cao Lỗi đương nhiên là sẽ không chịu thu lại rồi, việc nhỏ thế này còn làm
không xong, về sau làm sao có thể đi theo Đào ca được đây. Chỉ là Điền
Mật Nhi cũng không phải là tiểu cô nương ngây thơ, lòng tràn đầy khó xử
còn phải ra vẻ rụt rè, nếu thật lòng muốn cự tuyệt chắc chắn sẽ có
phương pháp thôi.
"Vậy tôi liền giao cho thầy giáo, để thầy ấy giúp một tay tìm chủ của nó!"
Cao Lỗi không có biện pháp, chỉ đành phải tức giận đem đồ vật kia thu về!
Mặc dù cậu không sợ thầy giáo, nhưng cũng không muốn chọc phải phiền
toái, nghĩ thầm Điền Mật Nhi đúng là điên rồi, lại đi cự tuyệt Đào ca
như vậy!
Lý Kiều Dương nhìn Điền Mật Nhi đầy hâm mộ nói: "Được
đấy, vừa tới đây mới hơn một tháng liền đem lão đại của Tam Trung chúng
ta trói lại rồi!"
Điền Mật Nhi ngay cả cậu ta là ai cũng không biết, để cho cô phải ồn ào nói chen vào:
"Trực giác của cậu cũng quá không bình thường rồi, mỗi khi tan học Cổ Kim Đào đều ở cửa cầu thang nhìn cậu, mình sớm đã cảm thấy không được bình
thường, nha đầu này thật là ngay cả một chút cũng không cảm giác được! ! Thật là liếc mắt đưa tình cho người mù rồi, thật uổng phí thời gian.
Chỉ là Cổ Kim Đào cũng thật rất tuấn tú, nhà lại còn có điều kiện, cậu
tốt nhất cũng nên suy nghĩ một chút!"
"Chỉ có cậu mới nghĩ vậy, phá thì phá, một cô gái xinh đẹp như cậu, muốn tài có tài muốn mạo có mạo, như thế nào lại gả cho tên lính dã man như
thế."
Lý Kiều Dương con nhóc này đúng là chỉ thích kiểu mỹ nam
thư sinh chứ không thích kiểu người như Triệu thiếu tá, một ông chú có
hình tượng chính trực uy nghiêm.
-----------------
Sau khi nghe Lý Kiều Dương nói thì Điền Mật Nhi cũng chú ý, mấy lần nhìn ra cửa cầu thang quả thật có một bóng dáng đang thấp thoáng ở đó. Nói cho đúng lương tâm thì dáng dấp quả thật rất tốt, nhưng lại có chút lưu manh xấu xa, mắt phượng dài nhỏ, một khi mắt nhìn chằm chằm vào ai thì thật dễ
dàng khiến cho người đó tim đập thình thịch.
Kể từ sự kiện đồ ăn
vặt lần trước, cũng không thấy có hành động gì thêm. Thi thoảng ngẫu
nhiên liếc sang, cũng có lúc tựa như lơ đãng. Không khỏi khiến cho Điền
Mật Nhi thầm nghĩ người này chính là cao thủ, rất biết cách nắm lấy tâm
tư của các cô gái. May mà nhờ cô là người của hai thế giới, định lực
không phải bình thường, nếu không thì cũng chẳng đến nơi này.
Đoán chừng Cổ Kim Đào cũng có của mình kiêu ngạo, không đến tìm trực tiếp
Điền Mật Nhi, chẳng qua cũng chỉ là nhìn vào hai mắt thôi, cũng không
thể để cho người ta tự phế hai mắt của mình được. Mặc dù vậy vẫn để cho
Điền Mật Nhi bối rối không yên, trong lòng sợ người khác hiểu lầm, chồng không có ở nhà, bên cạnh lại có người theo đuổi, cũng dễ dàng để cho
người ta nói ra nói vào.
Lo lắng đề phòng mấy ngày, thấy cũng
không có động tĩnh gì khiến Điền Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm. Cách nghĩ
của xã hội bây giờ vẫn còn cổ hủ, nghĩ đến dân tình cũng sẽ không dũng
mãnh như vậy, phương thức biểu đạt tình yêu của mọi người vẫn còn ngại
ngùng, khi bị cự tuyệt chắc sẽ biết khó mà lui thôi.
Thật ra thì
Điền Mật Nhi đã yên tâm quá sớm. Nếu không phải là Cổ Kim Đào trước đó
vài ngày chọc phải họa lớn, đá gãy xương sườn của bạn học nên cha của
cậu ta phải đi cửa sau dùng mội quan hệ của mình để cho cậu ta có
thể tiếp tục được lưu lại trường. Bà nội của Cổ Kim Đào chỉ còn kém
nước quỳ xuống đất để cầu xin cậu ta chuyên tâm vào học hành cho giỏi.
Từ nhỏ cậu ta đã sống bên cạnh bà nội đối với lời nói của bà cậu vẫn còn chịu nghe. Vốn tưởng rằng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay với Điền Mật Nhi hoặc là mua chút đồ ăn mà các nữ sinh khác vẫn thích ăn, đối với loại
nữ sinh vừa học tập tốt lại vừa xinh đẹp thì lòng hư vinh vẫn là lớn
nhất. Cậu cho đến giờ đều biết diện mạo của mình rất tốt, cũng biết cách tán tỉnh như thế nào nhưng không ngờ được cô cứng mềm không ăn, nhớ tới việc vừa xảy ra cậu cũng không dám mạnh mẽ đến quấy rối cô được.
Chuyện này mặc dù khiến cho Điền Mật Nhi có chút phiền não, nhưng cũng có chỗ
tốt, tối thiểu có Cổ Kim Đào độc chiếm hầm cầu, các nam sinh khác cũng
không dám kéo tới để đi vệ sinh. . .
Sau lần thi thứ hai, Điền
Mật Nhi đứng ở vị trí thứ hai chỉ thua người đứng đầu có hai điểm. Khi
bà Phương Di biết chuyện này liền lần lượt gọi điện thoại cho người quen biết, đầu tiên là tán gẫu một chút sau đó làm như vô tình nói ra thành
tích của cô, cảm thấy vô cùng hãnh diện! Đừng có động tới xuất thân của
con dâu nhà bọn họ, bộ dáng vừa xinh đẹp mà thành tích học tập cũng vô
cùng tốt đấy!
Điền Mật Nhi cũng thấy có chút hãnh diện, cả hai
đời cũng chưa bao giờ có tiền đồ triển vọng như vậy, mặc dù trước kia
thành tích không tồi, nhưng đời này cô còn biết dựa vào trí nhớ vô cùng
tốt của mình mà phát huy. Cô cũng từng có nghĩ qua có nên sống khiêm tốn một chút hay không, nhưng cô lại muốn thay đổi trở nên ưu tú hơn, muốn
cho cuộc sống của cha mẹ được tốt hơn, muốn cho bọn họ vì mình mà kiêu
ngạo một chút. Cũng muốn để cho bản thân có thể thích hợp với Triệu
Phương Nghị, không muốn để cho anh phải khó xử, không hề muốn để cho anh phải thất vọng nữa! Hơn nữa cô cũng biết làm bài thi tốt nghiệp trung
học đợt này, chẳng lẽ muốn cô phải cố ý làm sai sao! Chỉ có thành tích
ưu tú, thì đến lúc thi tốt nghiệp trung học mà có thành tích cao mới sẽ
không gây bất ngờ.
Mà trên phương diện trường học này cũng không
ngờ được lại chó ngáp phải ruồi, thế nhưng lại thu được một học sinh ưu
tú như vậy. Chỉ là không liên quan đến chủ nhiệm lớp, thành tích của học sinh tốt là do bọn họ cố gắng mới có được, đặc biệt là nhân vật quan
trọng Lưu Nguyên! Lưu Nguyên làm sao có thể liên quan, khi bình xét cấp
bậc tiền thưởng cũng đều phải trông cậy vào Điền Mật Nhi rồi, trong buổi họp cùng với hiệu trưởng đùa giỡn, nếu nhân vật quan trọng không có thì cũng muốn mau đi chết cho rồi!
Hiệu trưởng cũng là từ cơ sở đi
lên, rất hiểu Lưu Nguyên, khổ cực vun trồng làm sao lại chịu chắp tay
nhường cho người ta, huống chi còn là đóa hoa hiếm có. Nhưng mà lúc
trước đã cam kết, lớp nào có thành tích tốt nhất, khi bình xét cấp bậc
sẽ nâng ngạch liền cho người đó, vì vậy mọi người Bát Tiên quá hải thi
nhau trổ tài thi triển thần thông của mình ra đi!
Lưu Nguyên đều
đem hi vọng của mình ký thác lên trên người Điền Mật Nhi, ông cũng không ôm hi vọng làm ra kỳ tích gì, chỉ cần có thể để cho các học sinh trong
lớp ngày càng hướng lên, cũng muốn Điền Mật Nhi có thể thi đạt thủ khoa
đến lúc đó việc nâng ngạch liền vững vàng ở trong tay rồi! Cho nên đối
với Điền Mật Nhi càng thêm cấp bách vun trồng, nếu không phải giờ của
ông thì chỉ cần sau giờ học, Lưu Nguyên chính xác sẽ ở cửa lớp học nhắc
nhở cô đừng chạy loạn khắp nơi, phải dành thời gian để học tập. Trước
khi về nhà cũng sẽ dặn dò cô trở về phải chăm chỉ học tập, quả thật xem
cô giống như một người máy học tập.
Học sinh học ngoại trú cũng
không phải tự học buổi tối, kể từ khi Lưu Nguyên khuyên Điền Mật Nhi ở
lại trường không có kết quả liền cứng nhắc quy định cô phải trở lại lớp
tự học buổi tối. Ở trường tự học, chỉ được làm theo cũng đủ dân chủ quá
đi!
Điền Mật Nhi bất đắc dĩ, căn cứ theo chuyện có phúc cùng
hưởng liền bắt Lý Kiều Dương cũng phải tới đây theo cô, cũng vừa đúng
dịp có cơ hội bồi bổ các môn tự nhiên cho cô ấy. Sau khi Lý Kiều Dương
liên tục phản kháng không có kết quả phải đành làm theo, vốn cũng không
đần, chỉ là phương pháp học không đúng cộng thêm hiện tại thời đại này
đối với giáo dục nữ sinh cũng không coi trọng, mới dẫn đến cô ấy bị hổng kiến thức lợi hại như vậy. Điền Mật Nhi giảng rất dễ hiểu, lại đúng
phương pháp vì vậy khi đi thi các môn tự nhiên cô ấy làm đều đạt tiêu
chuẩn!
Cha mẹ Lý Kiều Dương đã chuẩn bị đi cửa sau tốt rồi, nhưng khi nhìn thấy phiếu điểm của con gái thì đối với chuyện học tập của cô
lại lần nữa dấy lên hi vọng, hỏi ra mới biết tất cả đều là công lao của
con dâu Triệu gia mới cưới về.
Thế hệ trước của Lý gia cùng với
Triệu gia là hai phe phái khác nhau, bởi vì quan hệ của Triệu Phương
Nghị và Lý Như thì cũng coi như lứa con cháu ở cùng làm việc ở chung một thành phố nhưng cũng không có xuất hiện tình huống chèn ép lẫn nhau. Kể từ sau khi hai nhà tranh cãi, thì liền xảy việc gây khó dễ lẫn nhau
rồi. Nhà của Lý Kiều Dương và nhà của Lý Như tuy đều mang họ Lý, nhưng
lại là quan hệ họ hàng xa mặc dù có xa một chút, nhưng cha của Lý Kiều
Dương vẫn là dòng chính thống, sau khi ở chung một thành phố thì nhà Lý
Như liền cố ý thân cận, cũng coi như là có quan hệ. Lần này đối với sự
chèn ép của Triệu Quốc Đống, tất cả toàn bộ đều là dựa vào quan hệ của
cha Lý Kiều Dương là Lý Vĩ. Lý Vĩ và Triệu Quốc Đống thật ra thì không
có quan hệ xung đột gì, nhưng vì quan hệ thân thích, người ta cầu tới
cửa, với chức vụ hiện tại cũng là giơ tay giúp đỡ mà thôi.
Lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, mà con dâu của người ta còn quan tâm đến con
gái của mình như vậy, thật là tự mình tát vào mạt mình một cái cảm thấy
vô cùng xấu hổ.
Lý Vĩ đã là người từng trải qua quan trường, nhìn một cái liền hiểu rõ bản chất bên trong đó liền chuẩn bị thuốc lá ngon
rượu ngon đến thăm hỏi Triệu gia. Đành phải vất hết mặt mũi, những thứ
như vậy cũng chỉ là mây bay nước chảy mà thôi. Con gái bảo bối Kiều
Dương của ông chỉ cần là tốt cho cô, có mất đi thể diện cũng không sao,
cũng tạo tiền đồ phát triển để cho nó thành người.