Mai Ẩn từng dùng Thanh La Ảnh Kiếm giao thủ với Lò A Bích, đương nhiên biết hắn lợi hại nên không dám giao kiếm mà chỉ tung ra hỏa mù, lúc chạy,
lúc nhảy làm Lò A Bích mất tập trung liền bị đám lưu manh giáp kích đả
thương, quả nhiên y liền chiếm được thượng phong trước Lò A Bích mấy
phần.
Lò A Bích biết khó lòng duy trì nổi, lúc giao thủ với đám cẩm y vệ
hắn đã dính phải nội thương, đương nhiên biết sống chết đã tận khó bề
thoát khỏi đây, liều thân đánh thẳng đến đám lưu manh một sống một chết, mỗi thương phóng ra không xuyên tâm đối phương cũng cắt đứt xương sống
chúng. Đương nhiên Mai Ẩn chỉ chờ có vậy vung kiếm xông đến sau giáp
kích, Lò A Bích làm sao tránh kịp bị mấy đường kiếm khoét mấy đường sau
lưng. Mai Ẩn thấy hắn trọng thương càng hung hăng ra tuyệt chiêu quyết
hạ thủ không nương tình.
Lò A Bích lách người né mấy đường kiếm gằng giọng mắng “Hạ lưu ngươi không giết ta, ắt ta sẽ có ngày báo thù!”
Mai Ẩn hô hô cười lớn vung kiếm chém đến “Để xem ngươi còn sống đến ngày mai được hay không trước đã rồi hãy lộng ngôn.”
Lò Nghi lúc này cũng thương tích đầy mình, giáp lưng với Lò A Bích
hắng giọng nói “Nghe ra đã biết ngươi là loại đê hèn không hơn không kém rồi.”
Mai Ẩn hừ lạnh vung kiếm đâm tới hét “Chết đi!”
Kiếm chưa đến, đã thấy tay kiếm giật mạnh, một luồng nội kình đánh
tới kiếm pháp làm tay y chấn động mạnh đến bật máu, y hét lên một tiếng
nhảy lùi lại phía sau mấy bước hú dài “Ai, ai…!”
“Tên tiểu tử thối ngươi quả nhiên đáng ghét, vô sỉ vô hạ lưu.” Một
giọng nói nữ nhi vang vọng làm cả bọn đang loạn đả đều ngưng thần đảo
mắt nhìn quanh, tìm nơi phát ra tiếng nói thì thấy một người mặc váy
ngắn, đầu choàng khăn, ăn mặc theo kiểu nữ nhi ngồi vắt vẻo trên một
cành cây. Nhưng nhìn rõ thì thấy gương mặt rất cổ quái, nửa mặt hằn lên
những vệt đỏ, nửa mặt còn lại thì toàn một màu đen. Vẻ mặt không thua
kém dạ xoa, miệng vừa nhai trái cây, chân vừa phe phẩy trên không dáng
dấp vô cùng tiêu sái khiếm nhã.
Mai Ẩn định thần lại, giận dữ trỏ tay về phía người nữ nhân quát lớn “Con quỷ dạ xoa kia, dám xen vào chuyện của ta!”
Người nói giọng thiếu nữ nhìn bề ngoài xấu xí vạn phần, nhưng thanh
âm ngọt ngào trong vắt nghe đến tuyệt thế nhỉ âm cũng phải rung động.
Tuy là lời thóa mạ những cũng đáng nghe “Ta thấy chuyện chướng mắt, khó
ưa xen vào thì đã sao, ngươi là cái thá gì mà ngăn ta được.”.
Mai Ẩn nhếch môi, không nói không rằng múa kiếm nhún chân phóng
thẳng về phía nữ nhân đâm tới. Kiếm pháp của y rất mau lẹ, thấy cách nữ
nhân chưa đầy một phân tay, y mừng thầm đắc thắng nào ngờ vừa giáp thân
địch nhân thì kiếm như đâm vào vô không. Địch nhân đã biến mất từ lúc
nào, y thất kinh xoay người biến chiêu chém bừa ra sau lưng hai đường
hòng thủ thế, tiện chân đạp mạnh lên nhánh cây nhún người lên cao hơn
mấy trượng quan sát địch nhân chạy đi hướng nào.
Mai Ẩn nghe ‘vù vù’ mấy tiếng thì thấy bên dưới năm tên lưu manh
trúng ám khí ngã vật ra đất chết tươi, xoay mắt nhìn thấy thân ảnh nữ
nhân phía dưới cách không xa, dùng toàn tâm vào mũi kiếm lao xuống đâm
tới. Nào ngờ mũi kiếm gần tới nữ nhân lại biến mất, y lại biến chiêu
xoay người đáp chân xuống đất, chân vừa chạm đất đã thấy gió rít ‘vù
vù’, hơn chục ám khí bắn tới. Y thất kinh lăn người xuống đất tránh né,
lại bốn năm tên lưu manh nữa không tránh kịp ngã gục. Y quắc mắt nhìn
lên đã thấy nữ nhân ngồi trên một nhánh cây khác vẻ thong dong tự tại.
Quả nhiên thân pháp bất phàm, Mai Ẩn thất kinh nhìn xuống mấy cái xác,
chỉ thấy người nào người đó ứa máu đen, chưa đầy một cái chớp mắt toàn
thân đã đen sạm như người bị hỏa thiêu. Đám người lưu manh đương nhiên
thấy rõ thì hồn phi thất tán, có mấy gã đã bỏ chạy chí mạng, số còn lại
thì chân run, tim đập có muốn chạy cũng không sao nhất chân lên được.
Ngay đến mấy người trong Hắc Thiết Lĩnh cũng phân tâm khiếp vía, chỉ với mấy vòng kinh công, chưa thấy chân nữ nhân chạm đất mà có hơn chục tên
bỏ mạng thì sao không khiếp sợ cho được.
Mai Ẩn toát mồ hôi lạnh nói “Ngươi là người hay ma có giỏi thì xuống đây giao kiếm với ta, đừng có chạy nhảy ở trên đó!”
Giọng nữ nhân ngọt ngào lại vọng xuống nói “Hê hê ngươi đáng để ta
động thủ hay sao. Chỉ sợ kiếm ngươi chưa chạm vào người ta, ngươi đã
thành cái xác khô rồi.” Nói vừ dứt lời đã phóng một loạt ám khí đến Mai
Ẩn, như một chùm hạt mưa rơi xuống đầu y, lúc này có dùng muôn vạn chiêu thức cùng đừng hòng thoát thân. Y thất kinh vung kiêm liền hoàn đánh
gạt chỉ còn biết nhắm mắt đợi chết, chỉ nghe trên đầu y “phạt phạt” một
chiếc áo trường bào xé gió lao đến, bao nhiêu ám khí đều gắm hết vào áo. Loạt ám khí, bên trong chí ít có đến đến bảy tám phần nội lực đẩy ra,
trúng phải cũng xuyên thân thấu xương vậy mà chiếc áo trường bào mỏng
bay qua đều gạt hết ám khí, đủ biết người phóng áo trường bào công lực
không phải đùa. Bên dưới Mai Ẩn rung rẫy, mồ hôi toát ra ướt đẫm, ngay
đến cái áo dưới cũng nồng nặc mùi nước tiểu của y thải ra rồi.
Người nữ nhân hừ lạnh một tiếng quát lớn “Ai dám phá chuyện vui của ta?”
Bỗng nghe đằng xa tiếng cười hề hề vọng đến, ba bóng người phi phong đáp xuống đất cách không xa đám tử thi cười hô hố. Đó chẳng ai khác
chính là hai vị tiền bối Bắc Sứ Lâm Ngạc và Tây Sứ Lều Tế Bân, người
đứng giữa chính là Trần Hưng Lễ cải trang thành một lão già xấu xí. Lão
Lâm Ngạc chân vừa chạm đất đã bật tiếng nói “Đã lâu không gặp Hồng Hồng
muội quả nhiên không chút thay đổi, giọng âm vẫn thanh thót như thuở
nào, chiêu thức vẫn tàn ác độc địa không đổi, lợi hại quá, lợi hại
quá…!”
Lão vừa dứt lời, cái bóng trắng vừa rồi vẫn còn lắc lư trên không
trung, thoáng qua đã thấy đứng trước mặt ba người hừ lạnh một tiếng
“Toàn ăn nói bậy bạ! Lại là hai lão già các người, ta cứ ngỡ hai người
đi chầu diêm vương từ lâu lắm rồi, hóa ra đắc thọ không nhỏ!” Thanh âm
như mắng như thóa mạ nhưng hai người Lâm Ngạc, Lều Tế Bân thì há hóc
miệng, mắt lim dim nghe tiếng nữ nhân nói. Nữ nhân thấy hai lão vẻ mặt
vô cùng thất thố thì quát “Cấm hai lão già ngươi gọi ta là Hồng Hồng
muội, nghe thật mất mặt ta.”
Lúc này hai người mới mở mắt cười hề hề nói “Hồng Hồng muội sao lại
nóng nảy như thế, bọn ta có đắc tội gì đâu với muội nào! Cả ba từ lâu
không gặp lý nào lại đối xử như vậy. Chúng ta kiếm một chỗ nào yên tĩnh
mà hàng huyên có được không?”
Nữ nhân được hai lão gọi là Hồng Hồng, hẳn là người có tuổi chỉ lạ
thanh giọng thì rất trầm ấm như thiếu nữ đôi mươi, không biết gọi là lão bà bà hay là nữ tử, hừ nhạt một tiếng nữa nói “Lão Lâm Ngạc ngươi sắp
chết già còn mau mồm mau miệng lắm, đúng là đáng ghét mà. Ta không có gì để hàn huyên với hai người!”
Lúc này lão Lều mới cười trừ nói “Gọi Hồng Hồng muội không thích hẳn hai ta phải gọi muội là trấn chủ hay sao!”
Hồng Hồng Lão Bà cười khanh khách nói “Đúng đó! Ta là trấn chủ phiệt trấn Ngưu Thị quen với thói thường sao lại để hai lão già các người gọi thẳng tên họ ta ra được chứ.”
Lão Lâm tặc lưỡi nói “Vậy cho ta xin lỗi trấn chủ Hồng Hồng Thị hê hê!”
Bên ngoài Trần Hưng Lễ, Mai Ẩn cùng bọn người của Hắc Thiết Lĩnh
đương nhiên là nghe ra, mặt mày ai cũng tái sẩm. Chỉ nghe qua phiệt trấn Ngưu Thị cũng đủ thấy làm rùng mình.
Phiệt trấn Ngưu Thị án ngữ ở một làng chài phía nam Panduranga {thị xã Phan Rang –Ninh Thuận ngày nay}, phiệt trấn rất ít người nhưng toàn là nữ nhân, các đời trấn chủ đều
luyện một thứ võ công tà ma ngoại đạo vô cùng kinh dị. Phiệt trấn Ngưu
Thị lấy ngư trường phát triển, trong biển rộng lại có vô vàng thứ kịch
độc, có ngộ tính thần diệu. Trong độc có thần dược quý hiếm muốn tiếp
nhận độc dược vào người các trấn chủ Ngưu Thị, bữa ăn đều lấy diệu độc
trong ngư độc nuốt sống rồi đề khí hấp thụ độc tính vào ruột, thẩm thấu
vào trong máu, nội lực tự khắc hơn hẳn người thường. Nhưng vì độc tính
của ngư vật trong biển mỗi loại mỗi khác, tự nhiên thẩm thấu trong máu
nuôi thân đương nhiên có hàn khí, có hỏa khí khiến cho người luyện công
gương mặt biến dị rất đáng sợ, võ công Ngưu Thị cũng có chỗ dị biệt ngay đến phiệt trấn Âm Môn cũng mấy phần e dè xa lánh.
Thủy Ngư Liên Cốt Trâm là bộ pháp thông dụng trong Ngưu Thị, khi các nữ nhân gia nhập phiệt trấn đều phải thông qua, luyện độc tính đương
nhiên nhan sắc sẽ bị hủy hoại nhưng là thiết yếu cho nội lực thâm hậu.
Nên rất ít người nữ nhân lại tự hủy hoại nhan sắc của mình để gia nhập
phiệt trấn ngoài những người gian truân, đau khổ tột cùng, đều là những
nữ nhân bị số phận đưa đẩy mới liều thân vào đây. Vì vậy mà tính khí đám quần hùng Ngưu Thị rất tàn độc, giết người không chớp mắt. Thủy Ngư
Liên Cốt Trâm dùng cốt xương của động vật biển làm ám khí, độc tính lấy
từ máu chủ nhân phóng ra, người hấp thụ độc tính càng cao, Thủy Ngư Liên Cốt Trần càng đắc dụng đối phương dính phải chết ngay lập tức không
thuốc cứu chữa.