Ba người ăn mày ngồi ở cửa tiểu điếm chẳng ai khác chính là Bắc Sứ Lâm
Ngạc, Tây Sứ Lều Tế Bân cùng Trần Hưng Lễ, vốn hắn mấy ngày quần áo
không giặt giũ, rách nát, bết máu đã thành vết nhơ thêm mấy phần bẩn
thỉu hôi hám. Nhìn ra không khác đám người ăn mày là mấy. Lúc này hắn
vừa đói vừa mệt định vào tiểu điểm ăn một bữa, nhưng tìm lục trong người không còn nén bạc nào. Đám người Nam Lĩnh Hội lần trước thấy hắn bất
tỉnh thừa cơ lấy sạch, chỉ để lại hai cuộn giấy bí kiếp Hợp Phong Ngũ
Đĩnh nhàu nát mà không để tâm đến. Trần Hưng Lễ thất vọng hỏi hai lão
già có bạc không, hai lão lại càng túng quẩn hơn hắn gấp trăm lần làm gì có ngân lượng, bạc tiền trong người. Cả ba đành ngồi trước cửa giơ tay
xin ăn mãi chẳng ai bố thí. Trần Hưng Lễ vừa đói vừa mệt ngã lưng, chân
gác trên bậc thềm thiu thiu ngủ thì bị Đạt Thanh đánh thức bừng tỉnh,
định vung chưởng đánh hắn nào ngờ lão Bắc Sứ thúc tay hắn nói khẽ “Chó
cậy gần nhà, ngươi chớ gây phiền phức khéo lại đụng chạm đến quan binh”
Nghe vậy hắn mới bừng tỉnh ấm ức bỏ qua.
Cả ba ngồi ngáp ngắn ngáp dài, miệng làu bàu than khổ, Trần Hưng Lễ
xoa bụng nói “Xưa giờ ta chưa lần nào thê thảm như lúc này, quả chỉ cần
một bát cơm trắng đã vui lắm rồi!”
Lão Bắc Sứ Lâm Ngạc cười hề hề nói “Bọn ta từ xưa đến nay quen sống
như thế rồi, ngươi thấy đói chỉ cần há miệng ra hít không khí vào, cứ
thế, cứ thế…” Lão vừa nói vừa hít hà vẻ khoái trá “…như vậy, như vậy cái bụng ngươi tự khắc sẽ thấy no hề hề!”
Lều Tế Bần xoa bụng nói “Ta nuốt không khí mãi chán rồi, toàn đánh
rắm thấy no bụng mẹ gì đâu lão đệ đừng lừa gạt bọn vãn bối làm gì! Tên
tiểu tử ngươi đói, bọn ta cũng đói đừng than ngắn thở dài nữa.”
Trần Hưng Lễ nhếch miệng cười, chợt hắn giật thót mình, khi thấy
phía xa xa một đoàn người ngựa đi đến gần. Người đi đầu đích thị là Chế
Pháp, bên cạnh y là Chế Vân trong trang phục nam nhân, phía sau còn có
cỗ xe kéo hai mẹ con Huỳnh thị và bốn người Lê Hiểu Bình, Thích Đại Pháp cùng hai người Võ Danh, Đinh Lỗ. Bất giác đưa tay áo che lấy mặt. Lão
Lâm thấy hắn thình lình sợ hãi thì buột miệng hỏi “Ngươi gặp ma à?”
Trần Hưng Lễ động tâm nghĩ Chế Vân hẳn đã nói ra hết sự tình cho Lê
Hiểu Bình rõ, gặp phải tên tiểu tử đó đương nhiên khó nói chuyện cho
xong được. Chuyện đánh cặp võ học trên giang hồ vốn là đại kỵ, nếu để
người của phiệt trấn Ẩn Nam phát giác ra được đương nhiên mang đến không ít phiền hà, tự dưng thấy chuyện này còn đáng sợ hơn chuyện để Chế Pháp thấy mặt. Hắn liền bất giác nói thầm với Lâm Ngạc “Họ là người của
phiệt trấn Âm Môn, lần trước chính họ đả thương vãn bối nếu để họ bắt
gặp đương nhiên cái mạng nhỏ của vãn bối làm sao giữ nổi!”
Lão Bắc Sứ Lâm Ngạc hừ giọng nói “Có ta ở đây chúng dám động thủ với ngươi hay sao!”
Trần Hưng Lễ khẽ thở dài nói “ Võ công của đám người đó rất lợi hại không thể coi thường được.”
Tây Sứ ngồi bên cạnh nghe sốt ruột liền xen vào nói “Ta xem thường thì đã sao!”
Lão Lâm cũng ậm ừ gật đầu nói tiếp “Đúng đấy, đúng đây! Ngươi nói
xem tên nào đả thương người lần trước ta lập tức xông ra bẻ cổ hắn, trả
thù cho mấy năm công lực của ta!” Lão nghĩ đến chuyện tổn hao công lực
cứu chữa cho Trần Hưng Lễ là do đám người đó, đùng đùng nổi giận.
Trần Hưng Lễ trong lòng mừng rỡ nghĩ nếu lợi dụng được hai lão già
này giết chết Lê Hiểu Bình xem ra trừ được một cái gai trong mắt, tên
tiểu tử đó tính khí trung thực chắc chắn sau này sẽ lắm phiền phức, hắn
liền trỏ tay chỉ Lê Hiểu Bình nói “Hắn ta đó!”
Lão Lâm hừ giọng liền đứng phắt dậy, định ra cước bộ đuổi theo Lê
Hiểu Bình thì chợt phía sau có người nói lớn “Này ba tên ăn mày. Đi theo ta, công tử muốn gặp các ngươi!”
Lão Lâm khó chịu nói “Chủ nhân ngươi quen biết bọn ta à? Ta không
gặp!” Lão định sải bước rượt theo Lê Hiểu Bình thì lão Lều níu tay lại
nói “Khoan đã! Lão làm gì phải vội vàng vàng như vậy, để xem hắn ta muốn gì trước đã!”
Lão Bắc Sứ tay chống hông vênh mặt nói “Này, có chuyện gì? Bọn ta
lúc này rất đói nếu có gì ăn uống thì hãy bàn tiếp, không thì thôi, ta
còn có chuyện phải làm gấp lắm!”
Tên gia đinh nhà họ Đạt bật cười hề hề nói “Công tử ta thoáng đãng
chuyện nhỏ nhặt đó có xá gì, không những thế còn thếch đãi trọng thị các ngươi nữa là đằng khác!”
Cả mấy ngày nay ba người không ăn không uống chút gì, bụng đói meo
nghe đến ăn uống đương nhiên hai mắt sáng rỡ, bụng kêu réo liên hồi,
nuốt nước miếng ừng ực. Trần Hưng Lễ lúc đó mong lão Bắc Sứ đuổi theo Lê Hiểu Bình một chưởng đánh chết gã cho rảnh chuyện phiền hà sau này,
nhưng bụng đói nghe được ăn bụng sôi lên không cưỡng lại được thầm nhủ
“Dù gì cũng nên ăn uống chút gì vào bụng rồi tính sau vậy!” vậy là cả ba quên hẳn chuyện rượt theo đám người Chế Pháp, đi theo tên gia đinh vào
tiểu điểm.
Đạt Thanh và Chế Tống lúc này đã thấm rượu nhưng chợt thấy ba người
bước đến phát kinh đưa tay bịt mũi, phất tay cho ba người đứng xa một
chút, Đạt Thành hắng giọng quát “Đứng xa ra!” Hắn cười hề hề nói tiếp vẻ nhỏ nhẹ “Các ngươi có muốn được bạc, ăn uống thỏa thuê hay không?”
Trần Hưng Lễ vốn thấy mặt hắn đã giận thấu gan, thấu ruột, nhưng
thấy hai lão già Bắc Sứ, Tây Sứ đường đường là bậc tiền bối, võ công cao cường trên giang hồ mấy ai không biết vậy mà cũng cười hề hề vâng dạ
liên hồi đành nhẫn nhịn vâng dạ theo.
Đạt Thanh lại nói “Tốt lắm, các người lát nữa theo ta về nhà, bây giờ thì lui ra đi!”
Cả ba còn đang định hỏi đến chuyện ăn uống, miệng nuốt nước miếng trong thật thê thảm, dáng vẻ vô cùng khó coi.
Chế Tống nhìn ba người đã muốn nôn thốc ra, mặt đỏ tía tai giọng
khàn đặc nói “Đệ phải về đây! Chẳng may cha đệ bắt gặp không có mặt
trong phòng hẳn nhiên sẽ nổi trận lôi đình. Lát nữa đệ sẽ cho người mang thiệp đến nhà huynh sau!” Nói rồi bái biệt người huynh đệ, bước loạng
choạng đi xuống lầu gác. Đạt Thanh cho hai gia đinh theo dìu hắn về,
luôn tiện mang thiệp về nhà cho mình tiện thể.
Đạt Thanh mừng rỡ khi đã có cách hay vào phủ Châu, miệng tủm tỉm
cười, chợt đưa mắt nhìn ba người Lâm, Lều, Trần trong bộ dạng nhếch nhác khó coi phì một tiếng lấy làm mất hứng, đứng dậy ra về nói “ Chúng ta
về thôi, hãy cho chúng ăn uống no say rồi mang về nhà tắm rửa sạch sẻ
đến tối thì gặp ta!” Nói rồi theo bước Chế Tống đi xuống gác.***
Lúc này lại nói đến bọn huynh đệ Lê Hiểu Bình cùng Chế Vân vào thành đã được mấy hôm. Nghỉ ngơi ở một khách điếm, Chế Pháp viết thư
đến thông báo cho La Khải biết để chuẩn bị tiếp giá.
Quan phủ Chế Tiết cùng La Khải đem một toán người đến khách điếm
tiếp giá, nào ngờ Chế Vân nổi hứng tinh nghịch muốn ăn mặc nam nhân như
ngày thường cùng cả bọn đến phủ. Chế Pháp đành phải chiều theo ý nàng,
lúc qua khu phố sầm uất ở phía đông thành, ngang qua một tửu lầu, Chế
Pháp động tâm phát giác ra hai người ăn mày y gặp lần trước ở thành Khu
Túc, bên cạnh còn có một tên thiếu niên, thấy ngựa đi qua vội đưa vạt áo che mặt trong lòng đã có chút nghi ngờ nhưng chưa nghĩ ra là ai. Chuyện trước mắt hộ tống công chúa về phủ an toàn choáng hết tâm trí, y mới
không còn để tâm đến chuyện đó nữa.
Lúc này ba người Thích Đại Pháp, Võ Dành cùng Đinh Lỗ đã biết Chế
Vân là công chúa điện hạ thì thập phần kích trọng lễ giáo với nàng hơn
nhiều, nhưng trong lòng ba người vô cùng đa nghi dò hỏi Lê Hiểu Bình mãi chuyện này không thôi.
Võ Danh vừa đi vừa càu nhàu nói “Ta thấy đệ thật quá hồ đồ rồi!”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Đệ nghĩ các huynh mà biết cô ta là công
chúa nước Chiêm Thành hẳn các huynh đã ra tay động thủ rồi, vậy chẳng
khác nào đệ vô tâm với bằng hữu hay sao!”
Võ Danh thúc ngựa đến bên cạnh Lê Hiểu Bình trợn ngược hai mắt nói “ Đương nhiên, nhưng ta không nở ra tay giết chết một cô nương xinh đẹp
mà tiểu đệ của ta để mắt đến được hà hà!”
Đinh Lỗ đi bên cạnh lắc đầu nói “Đệ lại ăn nói hàm hồ nữa rồi, để cô ta nghe được khi vào phủ đổi ý lại muốn giết quách chúng ta đi cũng
không chừng. Chúng ta có mọc thêm cánh cũng khó thoát khỏi đây được!”
Võ Danh lại bật cười hề hề nói “Nếu thế cô ta đã động thủ giết chúng ta ngay từ lúc đến nước Chiêm Thành rồi! Hê hê huynh không nhớ Lê tiểu
đệ của chúng ta là gì với công chúa điện hạ hay sao? Chúng ta đường
đường là huynh đệ của gã lý nào công chúa không bỏ qua chuyện nhỏ nhặt
đó chứ!”
Cả bốn người cùng bật cười khúc khích.
Từ lúc biết thân phận thật của Chế Vân thì luôn mang ra đùa cợt trêu chọc Lê Hiểu Bình, cả bọn thiết nghĩ gã không lụy vì tình cũng lấy làm
lạ. Nhớ đến mấy ngày trước kia xa cách Chế Vân, gã luôn ưu tư thảm não,
tự nhiên ít nhiều đã phán đoán ra tình cảm của hắn với thiếu nữ xinh đẹp còn là công chúa điện hạ được Chế Bồng Nga rất thương yêu nữa.
Vì chuyện đó mà ba người suốt chặng đường ôm bụng cười, không sao
nhịn được. Không còn cái vẻ sầu não, ấm ức khi đi cùng Chế Pháp như
trước nữa, mọi hận thù chẳng biết đã biến đi đâu mất.
Lê Hiểu Bình nghe Võ Danh trêu thì đỏ ửng mặt mày, ú ờ nói không ra lời.
Thích Đại Pháp cười hề hề nói “Sự phụ thật may mắn, đệ tử hẵng lại càng không phải sợ!”
Đinh Lỗ thêm “Đương nhiên tiểu đệ của ta sẽ làm phò mã cho mà xem!”
Đi phía trước, Chế Pháp thính giác rất tinh đương nhiên là nghe rõ
mọi chuyện cũng luôn miệng bật cười. Chế Vân tuy thính công không cao
nhưng cũng tiếng được tiếng mất nghe ra, mặt mày đỏ ửng nhưng không dám
quay lại làm hung làm dữ với ba người. Không những không làm được gì lại thêm trò cưới cho mọi người chẳng phải xấu hổ hay sao, nghĩ vậy nàng
thúc ngựa đi mau, ánh mắt liếc nhìn Lê Hiểu Bình, thấy gã cũng đang dỏi
mắt nhìn mình thì càng thêm xấu hổ. Hai người từ lâu đã không còn giận
nhau nữa.