Ba người áo đen nghe hắn nói vậy không khỏi giận dữ, thúc ngựa bỏ đi.
Lê Hiểu Bình nấp gần đó đương nhiên nghe ra ít nhiều, thầm nhủ “Rõ ràng
ba người áo đen đó có thân phận không nhỏ, ta xem họ là ai mới được!”
Nghĩ rồi thuận tay kéo Thích Đại Pháp ra cước bộ rượt theo ba người áo
đen.
Ba người áo đen thẳng hướng bắc Lâm Ấp Phố chạy miết vào trong rừng,
được một đoạn khá xa thì đảo mắt nhìn quanh một lượt thấy không có ai
mới dừng lại nhảy xuống ngựa bàn bạc. Một người nói “Tên Nguyễn Nghĩa
này rõ ràng là phường vô lại, để hắn sống ngày nào đại họa với chúng ta
ngày đó, không giết không được. Lý huynh ra lệnh ngay đi!”
Người được gọi là Lý huynh trầm ngâm, thở dài một tiếng nói tiếp “Hà đệ
cứ theo kế đó mà làm, nhất quyết phải hành động cho mau gọn chớ để lại
tàn tích sau này lắm phiền toái mang vào thân. Hừ, chỉ cần bọn người võ
lâm Nam Quốc di thủy chuyến này chậm đi mấy ngày thì hay lắm.”
Người họ Hà đáp liền “Đệ đi ngay đây!”
Người họ Lý vội ngăn lại dặn dò “Hà đệ cẩn trọng, tên Nguyễn Nghĩa này không phải dễ đối phó đâu, thất bại chỉ sợ hắn gây…”
Một người khác nói xen vào “Đệ đi cùng nữa, hai người vẫn tốt hơn!”
Người họ Lý nói “Không được! Chúng ta còn phải quay gấp về bắc, thiếu Phạm đệ là không xong đâu.”
Người họ Hà liền nói. “Được rồi, không cần phải phiền ai cả.” Nói rồi
một mình nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy quay lại. Hai người Lý, Phạm nhìn theo một lúc rồi cũng nhảy lên ngựa nhắm hướng bắc mà đi.
Ba người vừa đi khuất, thì phía sau họ hai nhân ảnh xuất hiện, một nam
một nữ. Người nam lưng giắt thiết phiến, tay cầm một ống tiêu xương kỳ
quái cười khục khục nói “Lại là họ!”
Người nữ nhân thở dài nói vẻ mặt trầm uất khó chịu nói “Chuyện thiên hạ
muội không quan tâm đến! Ở đời còn gì đáng trọng, đáng để sống nữa đây.”
Nói rồi nhắm hướng bắc sải bước, người nam nhân sải bước theo sau không khỏi lắc đầu ngao ngán.
...
Cách đó không xa Lê Hiểu Bình cùng Thích Đại Pháp ra cước chạy theo ba
người áo đen, Chỉ là Thích Đại Pháp di thuật chậm chạp làm sao đuổi
kịp. Chạy theo một đoạn chợt thấy tiếng vó ngựa phía xa rất quen, không
khỏi lấy làm lạ vội nấp đi thì thấy một người một ngựa xuất hiện, rõ
ràng là một trong ba người áo đen họ quay lại.
Cả hai chẳng biết làm sao thì Thích Đại Pháp gãi đầu gãi tai nói “Sư phụ đi theo người này đệ tử rượt theo hai người kia, có thể là họ ở gần đây thôi.”
Lê Hiểu Bình nghe ra lấy làm đúng lắm. Dặn dò hắn lúc nào xong việc cứ
quay về bến thuyền tụ tập, rồi cứ y lời hắn sải bước chạy theo người áo
đen. Chẳng là gã không để ý đến vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ của Thích Đại
Pháp. Gã Vừa ra cước đuổi theo người áo đen, hắn đã tìm một chỗ nằm ngủ
mất rồi.
Lê Hiểu Bình chạy được hơn hai dặm thì đuổi theo sát người cưỡi ngựa,
lúc này di thuật của gã đã tịnh phát rõ hơn người thường mấy lần.
Người áo đen tới bãi đất trống trước đó không lâu bọn người phiệt trấn
Nhất Vương tụ tập thì dừng lại. Lê Hiểu Bình tính khí còn trẻ con đương
nhiên chẳng hiểu người này định làm gì. Chợt người áo đen ra roi quất
ngựa chạy quanh, gã cũng rượt chạy quanh một lúc rồi quay lại chỗ cũ,
thấy làm lạ nhưng thủy chung vẫn một mực đuổi theo không ngừng.
Người áo đen lần này dừng ngựa lại một lúc lâu không đi nữa, rồi thình
lình nhảy xuống ngựa nhìn quanh một lượt bỗng nói lớn “Ngươi còn nấp ở
đó bao lâu nữa!”
Lê Hiểu Bình nghe nói không khỏi giật thót người một cái, càng nấp kín hơn. Người áo đen lại nói tiếp “Ra mau!”
Lê Hiểu Bình nấp lúc lâu, thấy người áo đen nhìn chằm chằm về phía mình
rồi sải bước tới gần không khỏi thất khiếp đành chạy ra. Người áo đen
thấy vậy không khỏi bật cười nói “Quả nhiên cước bộ của ngươi rất lợi
hại, không biết theo ta là có dụng ý gì?”
Lê Hiểu Bình không biết phải đáp lời ra sao chỉ đứng tần ngần ra đó,
người áo đen thấy gã không trả lời thì hắng giọng nói “Ngươi dám theo ta hay sao!”
Lê Hiểu Bình lùi lại mấy bước, thì thấy người áo đen bước lên thủ pháp
thình lình chụp tới. Người áo đen thấy gã lùi mau không khỏi ngạc nhiên, liền lúc biến chiêu vung song thủ móc ra. Lê Hiểu Bình làm sao lùi
tránh được, đành đưa tay gạt ra, dụng quyền pháp Công Minh Quỷ Quyền
chụp lấy tay đối phương, nhanh như chớp hất ngược người áo đen ra sau.
Quyền pháp Công Minh Quỷ Quyền vốn đơn giản nhưng cực kỳ hữu dụng mau
lẹ, người áo đen không kịp xoay sở bị gã hất ra phía sau mấy trượng. Gã
vốn dĩ trước giờ vẫn dùng thủ pháp này, không ngờ tưởng sẽ đắc thủ tức
thời, nào ngờ quăng người áo đen ra mấy trượng mà chẳng thấy suy xuyển
gì, không khỏi khiếp vía thầm nhũ “Quả nhiên người này võ công rất cao
cường.”
Người áo đen chốc lát cũng thấy làm lạ liền gặng giọng nói “Ngươi là
ai?” Người áo đen thấy gã không trả lời, mấy phần mang máng nhận ra thủ
pháp vừa rồi của người trước mặt rất quen thuộc, chỉ là tức thời chưa
nhớ ra. Thấy gã vẫn lặng thinh không trả lời thì hừ lạnh một tiếng quát
“Giỏi lắm!”
Cùng lúc thủ pháp đánh tới liên tục, trái phải trên dưới quyết bức Lê
Hiểu Bình vào thế hạ phong cùng cực. Lê Hiểu Bình vốn xuất chiêu đã biết người này mấy phần đã thấy rõ chiêu thức của mình, thì sợ không dám
dụng đến Công Minh Quỷ Quyền nữa, mà chỉ lùi ra tránh né. Qua lại được
mấy chiêu đã gặp mấy phần nguy kịch.
Người áo đen chưa có ý ra sát thủ với gã, ra vẻ chỉ muốn xem lai lịch rõ ràng của gã là ai trước, nào ngờ đánh ra mấy chiêu gã vẫn một mực không đánh trả, chỉ vung tay gạt đỡ rõ ràng võ công rất kém cỏi thì lấy làm
lạ.
Người áo đen móc xuống vai gã, kình lực phát tác bóp mạnh hòng đánh vỡ
vai gã ra. Lê Hiểu giây lát bị người áo đen chụp phải, không khỏi thất
khiếp. Trong lúc nguy kịch vận lực lên tay trái chưởng ra. Người áo đen
trong lúc đắc thắng, mấy phần mừng rỡ chợt thấy gã đánh ra một chưởng vô cùng ngụy dị, kình lực phát tác khác thường không khỏi thất đảm nhảy
ngược ra sau quát lớn “Độc Âm Công”.
Lê Hiểu Bình quả nhiên trong lúc nguy kịch, theo thói quen vung chưởng
đánh ra lại dùng chính là Độc Âm Công. Người áo đen hừ lạnh nói “Ngươi
là người của phiệt trấn Âm Môn?”
Lê Hiểu Bình định thần lắc đầu, người áo đen liền nói “Ta trước nay
không thù không oán với người phiệt trấn Âm Môn, ngươi là ai sao lại có ý theo dõi ta?”
Lê Hiểu Bình vẫn không biết trả lời làm sao, người áo đen thấy gã vẫn
đứng tần ngần không hé miệng nói câu nào, liền cười gặng nói “Ngươi
khinh khi ta hay sao? Được lắm! Ta nghe nói người phiệt trấn Âm Môn hành sự quái ác, giết người chẳng cần biết đúng sai thế nào, danh bất hư
truyền…” Vừa nói người áo đen thủ cước đập tới mặt Lê Hiểu Bình nhanh
như chớp, không có chút nương tay nào nữa.
Lê Hiểu Bình đánh với người áo đen qua lại mấy mươi chiêu trước đó đã ở
thế hạ phong, lần này lại càng tệ hơn. Người áo đen không khỏi ngờ vực
thầm nghĩ ‘Người phiệt trấn Âm Môn trước giờ tà độc, người này rõ ràng
khinh địch không xem ta ra gì.’ Nghĩ vậy thủ pháp tuy mấy phần tàn ác
nhưng vẫn ra ý đề phòng độc thủ của người trước mặt.
Qua mấy chiêu, chưởng lực của Lê Hiểu Bình đánh ra có chút đắc dụng. Chỉ là bên trong có nguyên do, mỗi chiêu mỗi thức của gã kình lực phát tác
dũng mãnh nhưng bên trong không lấy làm nguy hại. Người áo đen càng thấy vậy, càng thêm nghi ngờ nhủ thầm“Tên khốn này rõ ràng bày trò gì đây,
nội pháp của hắn kinh người nhưng không dụng lục độc chẳng biết là có ý
gì?” vì vậy gã mới có chút tiện nghi.
Lê Hiểu Bình vốn trong lúc rèn luyện nội công Phong Hợp Ngũ Đĩnh, không
dùng chính chiêu Phong Liên Thần Chưởng đánh ra mà vẫn dùng các chiêu
thức trong Độc Âm Công giải phóng nội lực, không biết mình đã thành thói quen. Lúc này động thủ vẫn y thói quen đó mà dùng tới, đương nhiên có
hình thái kinh thiên nhưng bên trong không có ác hiểm ào. Người áo đen
càng đánh càng thêm mấy phần kinh tâm mà nghĩ Lê Hiểu Bình rõ ràng võ
công không tầm thường.
Người áo đen dụng thủ đắc thế nhưng thâm tâm không dám khinh khi, chỉ sợ Lê Hiểu Bình ra độc thủ vì vậy vừa đánh vừa ngắm chừng xem ra rất kỳ
khôi.
“Hừm, cứ đánh như vậy chẳng hóa hỏng đại sự của mình chăng!” Người áo
đen nghĩ thầm, không biết tên áo đen trước mắt mình thật tâm là thù hay
địch, kèo nhèo mãi chẳng phải là hay. Liền vùng thủ pháp chụp vào mặt Lê Hiểu Bình. Gã thất kinh nhảy ra sau mấy trượng tránh né thì lập tức
nghe bên tai rít lên, trước mắt thấp thoáng ánh kim khí không khỏi thất
đảm vung tay ra đánh gạt.
“A…!” Lê Hiểu Bình thét lên một tiếng đau đớn, rõ ràng ám khi đã trúng
phải tay phải. Gã lui lại thêm mấy bước nhìn thấy rõ một phi tiêu găm
trên cánh tay, định thần rút ra thì lại nghe một loạt tiếng rít lên
phóng đến không khỏi kinh tâm.
Người áo đen vừa dụng ám khí đã đắc dụng nghĩ ‘trong đêm tối rõ ràng
người này võ công lợi hại cũng khó lòng tránh được’ cùng lúc phòng thêm
một loạt ám khí về phía Lê Hiểu Bình cười dài “Chết này!”
Chớp mắt chưa hết mừng rỡ thì thấy nhoáng lên một ánh hào quang rực hồng từ người Lê Hiểu Bình bùng phát. Mặt mày cảm thấy tê rát, buốt đến sóng lưng. Còn chưa biết người trước mắt dùng thủ pháp gì thì cảm thấy một
luồng nhiệt lực đẩy vào người không sao thở nổi, vẻ mặt thất sắc chốc
lát đã tím bầm. Cả thân mình văng ngược ra sau, ám khí y phóng ra không
biết làm sao đẩy ngược lại ghim hết cả vào ngực chủ nhân nó.
Y té vật ra đất thổ huyết không ngừng, kinh tâm ngước mắt lên nhìn không khỏi sợ hãi, cố đứng dậy bỏ chạy “ Ngươi lừa ta!” nhìn lại vẫn thấy
người đó chưởng lực vẫn đưa ra trước càng thêm khiếp vía chạy mau hơn,
thẳng hướng rừng rậm mà chạy thục mạng.
Lê Hiểu Bình trong lúc nguy kịch, vận Hợp Phong Thần Khí lên hai tay,
tuy cấp bách vẫn uy phong lẫm liệt chưởng ra, hất tung hết ám khí người
áo đen trở ngược lại. Chỉ là nội khí trong người dồi dào đột phát không
ngừng, khí huyết lưu chuyển dồn dập không biết kiềm chế cứ theo vết
thương phóng ra như suối. Kình phòng vừa ngưng trệ thì cả cơ thể như bủn rủn không sao nhất chân lên được, cả cơ thể như cứng đơ ra.
Vừa thấy người áo đen chạy mất trong đêm tối thì cả thân hình gã như thân cây mục rửa gốc ngã ập xuống đất, bất tỉnh nhân sự.