- Lúc này chim thú nhanh nhạy nhất, cũng không dễ bắn chết.
Nhưng Lâm Nhi công chúa là người Hỏa La Quốc, tinh thông cưỡi
ngựa bắn cung. Chí Thúy công chúa cũng là tiễn nghệ tuyệt
luân. Già La huynh càng là cao thủ võ đạo Kim Phật Tự. Chắc
hẳn mấy con mồi kia cũng không thể chạy thoát khỏi tay ba vị
đâu!
Trình Tử Dương mỉm cười, tiếp tục nói.
-
Lần này chúng ta lên núi săn bắn, không bằng chia làm hai đội,
so xem ai săn được nhiều con mồi hơn, trân quý hơn. Như thế nào?
Như vậy đi, ta và Lâm Nhi công chúa một đội, Già La huynh và Chí Thúy cùng một đội!
Trình Tử Dương đề nghị.
- Chúng ta đồng ý, xem ý kiến của Già La huynh thế nào!
Công chúa Lữ Chí Thúy cầm một chiếc cung tinh xảo trong tay, tự nhiên cười nói, nhìn về phía Già La Minh.
- Nhập gia tùy tục, cứ theo như lời Trình huynh đi!
Sắc mặt Già La Minh vẫn cứng nhắc như trước, khẽ gật đầu, dùng giọng nói hơi khàn khàn đáp.
Ngôn ngữ Đại Chu của hắn tốt hơn mấy tên thị vệ của Đại Lâm Nhi
rất nhiều, nhưng hắn nói ra vẫn khiến người ta có cảm giác vô
cùng không thoải mái.
- Lần này Già La huynh lên núi
hình như không mang theo bao nhiêu thị vệ tôi tớ. Như vậy đi, thị
vệ của ta đưa cho Già La huynh mười người. Nghe nói lúc ở Ni La
Quốc, Già La huynh dùng Quân nô tốt để hầu hạ, hiện tại đến
Đại Chu nhưng lại không chiêu mộ Quân nô. Vừa vặn phủ Trấn Quốc
Công có tên hạ nhân, là thực lực Tôi Thể trung giai, đáng tiếc
bị người ta phế đi. Trấn Quốc Công phu nhân muốn ta chuyển giao
hắn cho Già La huynh, làm Quân nô hầu hạ cho Già La huynh!
Trình Tử Dương chợt nói thêm.
- Trấn Quốc Công phu nhân đưa cho sao?
Hai hàng lông mày của Già La Minh hơi nhíu lại một cái.
- Trình huynh, ta đã đáp ứng chuyện kia với Trấn Quốc Công phu
nhân, tự nhiên là sẽ làm. Huống hồ ta cũng muốn mở mang kiến
thức, xem thực lực của người đoạt giải nhất Sơ Bạt võ đạo
Đại Chu. Trấn Quốc Công phu nhân cũng không cần đưa ta thứ gì để lôi kéo ta đâu!
Già La Minh trầm giọng nói.
- Ha ha, Già La huynh, người này đã bị đánh gãy gân tay gân chân, ngoại
trừ làm Quân nô thì chỉ sợ cũng không còn con đường khác. Già
La huynh thu nhận hắn coi như là đã có ân tái tạo với hắn,
kính xin Già La huynh đừng từ chối!
Trình Tử Dương cười ha ha, chợt vỗ tay một cái:
- Dẫn hắn tới!
- Vâng!
Thị vệ đằng sau đáp ứng một tiếng, nhanh chóng dẫn tới một nam tử hơn ba mươi tuổi.
Nam tử này hoạt động chân tay cũng không linh hoạt, hiển nhiên là
bị đánh gãy gân tay gân chân. Đây không phải ai khác, đúng là hạ nhân của phủ Trấn Quốc Công, người vốn là tiểu quản gia kho
phủ nhưng đã bị Dương Thạc đả thương, Lý Nghĩa!
- Quân nô Ni La Quốc ta, trước mặt chủ nhân phải bò đi! Quân nô
không bò thì sao có thể gọi là Quân nô? Ngươi còn muốn đứng
chạy đi như người bình thường sao?
Ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lý Nghĩa, Già La Minh trầm giọng quát.
- Ngoan ngoãn gục xuống cho ta!
Sau một khắc, Già La Minh điều khiển ngựa dưới chân, trong chốc
lát đã lùi lại đến bên cạnh Lý Nghĩa. Hắn vẫn ngồi trên
ngựa, cánh tay phải mạnh mẽ duỗi ra, bàn tay phải chộp xuống,
bắt được đầu Lý Nghĩa.
Cánh tay phải mạnh mẽ dùng
sức, ấn mạnh một cái. Chỉ nghe Lý Nghĩa hét thảm “A…” một
tiếng, căn bản không chống đỡ được, thân thể ngã thẳng xuống.
Già La Minh ngồi trên lưng ngựa, cánh tay phải vốn không có khả
năng ấn Lý Nghĩa xuống mặt đất. Nhưng không biết đã xảy ra
chuyện gì, đã thấy thân thể Già La Minh trên lưng ngựa cúi
xuống, cánh tay trái ngắn lại một xích, cánh tay phải dài thêm một xích chỉ trong chốc lát. Người ở trên lưng ngựa, cánh tay
phải hầu như có thể chạm xuống mặt đất rồi. Chỉ ấn một cái, Lý Nghĩa đã nằm ngã sấp xuống đất!