Trong lòng đất không phân ngày đêm, ánh sáng tự nhiên duy nhất chiếu rọi không gian là những bụi cây lân tinh mọc chi chít trên vách núi. Với
nhóm binh lính mới tới, cách duy nhất để phân biệt thời gian là dựa vào
trực giác cùng ma đạo ánh sáng.
Xưa nay, để đảm bảo bí mật, thời gian hoạt động của trạm gác luôn là sáng ngủ tối hoạt động.
Giống như lúc này, ma đạo đèn còn sáng chứng tỏ thời gian đang là buổi
đêm, khắp trạm gác vang lên tiếng trao đổi, tiếng chào hỏi cùng âm thanh đi lại ồn ào. Tuy nhiên, vài khu nhà trong góc khuất lại tuyệt đối im
ắng. Tuân theo yêu cầu của nữ mục sư, khu nhà nghỉ cao cấp dành cho sĩ
quan được nhường lại cho đội ngũ nghỉ ngơi, tính ra cũng đã qua vài ba
tiếng kể từ khi đoàn người tới đây.
Hòa mình vào không gian u ám, hai bóng người nhẹ nhàng lướt qua từng dãy nhà đá rắc rối như mê cung. Người trước mặc áo vải bó sát toàn thân,
khuôn mặt che kín chỉ để lộ đôi mắt đen láy, dấu hiệu duy nhất để nhận
biết chức nghiệp của hắn là đôi dao găm treo bên hông. Người còn lại mặc quần dài và áo ngắn tay bằng da, cơ thể tráng kiện nhưng không kém phần linh hoạt, hắn đang nhanh chóng đi theo ám sát giả trước mặt.
Vượt qua hai ba khu nhà lớn, hai người tới trước một căn biệt thự sang
trọng. Ra hiệu cho đồng bạn đứng nguyên tại chỗ, người trước nhẹ nhàng
tiến tới gần cửa rồi gõ nhẹ vài cái theo quy luật nhất định.
“Vào đi!” Đợi một lúc, khi nghe thấy âm thanh đáp lại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm tiến vào.
“Đại tỷ! Ta đã dắt Hoàng Sa tới!” Vừa vào trong, Nhà Thơ đã không kìm
được mà kể công, đáng tiếc, phòng khách lúc này vắng tanh không một bóng người.
“Chờ một chút, xuống ngay~” Từ trên lầu trên, âm thanh nữ mục sư khe khẽ truyền xuống, kèm theo đó là tiếng chân trần đi lại trên sàn nhà cùng
tiếng giọt nước rơi tí tách.
Chậm rãi đóng cửa, hai người ngồi vào bộ bàn ghế duy nhất trong phòng,
đánh giá trang trí đơn sơ xung quanh, tầm mắt cả hai bị vài món quần áo
vứt lung tung hấp dẫn. Trao cho nhau cái nhìn hiểu ý, hai chức nghiệp
giả có tư tưởng xấu xa lén lút châu đầu vào thảo luận.
“Theo ngươi, nữ mục sư đang làm gì?” Đây là câu hỏi giả nai của tên thanh niên nào đó.
“Còn phải hỏi sao? Hai hôm nay nàng chưa tắm rồi. Thế nào? Còn than
phiền ta đánh thức ngươi nữa không? Ngươi không biết chứ, nữ mục sư rất
nổi tiếng trong doanh trại đấy.” Ánh mắt bỉ ổi, ám sát giả hắc hắc cười
đểu, thế rồi mặt hơi biến hóa, hắn chợt bắn người đứng dậy.
“Sao vậy?”
“Ngu ngốc, sao ta có thể quên mất việc này?” Đôi mắt không ngừng láo
liên tìm kiếm xung quanh, ám sát giả không quên lên giọng đàn anh giải
thích cho đồng bạn. “Đồ đạc của nữ mục sư rất hút hàng trong doanh trại
a, đặc biệt là đám sĩ quan. Nhớ lần đó, ta trộm được một chiếc trường
bào cũ của nàng, ngươi biết ta bán được bao nhiêu không? Một món vũ khí
ma pháp!”
Ngừng lại một chút để cầm một chiếc khăn lụa lên quan sát, Nhà Thơ tiếp
tục: “Chậc chậc, sở thích mấy tên đó cũng thật biến thái. Hung dữ thế mà cũng có người thích.”
“Ừm… ta thấy đội phó có hung dữ chút nào đâu. Ngươi cứ nói quá.” Vẻ mặt
dở khóc dở cười, Gabriel dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc để phản bác
đồng bạn.
“Ngươi thấy tên sĩ quan ban nãy chứ? Mấy cái trò đánh đấm hành hạ đó
chưa là gì đâu.” Vừa lấy tay chà xát món đồ vừa đưa lên mũi khịt khịt
ngửi, vẻ mặt ám sát giả ngày càng thỏa mãn: “Ca ngợi các thần tài phú!
Đây đúng là khăn tay của nữ mục sư, ngươi nhìn vết thâm này…”
“Chỉ là một vết thâm bình thường thôi mà?”
“Vết thâm này sẽ làm tăng giá món đồ lên gấp đôi đó! Phải biết…phải
biết…” Giọng nói két lại như cuộn phim hỏng, mồ hôi lạnh chảy ướt lưng,
bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Nhà Thơ vội vàng bắn thẳng tới ôm chân
người vừa hỏi. “Đại tỷ, tiểu đệ thấy chiếc khăn tỷ đánh rơi.”
“Cảm ơn đệ, tỷ ghi nhận công lao.” Hòa ái vỗ vai ám sát giả, nữ mục sư
thu lại chiếc khăn. Còn chưa đợi người trước kịp nở nụ cười hiến mị,
giọng nói của nàng lập tức chuyển lạnh, từng âm thanh gằn ra từ kẽ răng: “Công lao có thể tính sau. Nói cho tỷ biết, vụ bán trường bào là sao?!”
Bùng~ ngọn lửa đỏ cam nuốt trọn chiếc khăn lụa đẹp đẽ. Lúc này, bàn tay
đang vỗ vai Nhà Thơ đã nổi đầy gân xanh, ngón tay khom khom ngập sâu vào lớp áo vải, tựa như móng vuốt thú dữ giữ chặt con mồi.
Bành bành…
Vài phút sau trận đánh đập tàn nhẫn, chỉ thấy ám sát giả đang quỳ gối
xuống sàn, dù mặt mũi bầm dập nhưng hắn vẫn không quên mỉm cười gượng
gạo. Đứng ở một bên, việc duy nhất Gabriel có thể làm là ngắm nghía phù
điêu trên trần nhà và im lặng đợi mệnh lệnh của nữ đội phó xinh đẹp, hắn cũng không tin nữ mục sư sẽ rỗi việc tới mức gọi cả hai tới trò truyện
đêm khuya.
Nhàm chán khẽ ngáp, đột nhiên hắn phát hiện ra, đếm hạt bụi trên trần cũng là một thú chơi tao nhã.
Liếc mắt nhìn về vị trí chiếc bàn, nữ mục sư đang im lặng ngồi đó, một
tay cầm ma văn sổ tay, một tay bưng tách trà mới pha còn đang nghi ngút
khói. Mái tóc màu hạt dẻ còn hơi sũng nước cùng bộ áo lụa mỏng manh bao
trọn cơ thể lồi lõm, bỏ đi lớp áo tu sĩ thuần khiết, nàng trở thành một
thiếu nữ đôi mươi vô cùng quyến rũ.
“Dại… dại tỷ, ta dã dát Hoàng Sa dến.” Gắng gượng chèo chống cơ thể tàn
tạ, ám sát giả không quên phều phào kể công, dù đã cố hết sức phát âm
cho chuẩn xác nhưng khóe môi sưng vù khiến câu cú của hắn vẫn chả ra đâu vào đâu.
Tuy nhiên, xem chừng nữ mục sư vấn chưa có ý định quan tâm tới hai
người, nàng đang nhìn chăm chú vào ma văn sổ tay trên bàn, khi thì nhíu
mày suy tư, khi thì mỉm cười đắc ý. Không thể không nói, nữ mục sư là
một trong những cô gái có mị lực nhất mà Gabriel từng gặp.
“Dại, đại tỷ! Tiểu dệ biết lỗi dồi a~”
Đáng tiếc, ám sát giả chỉ có thể sám hối trong vô vọng, hắn hoàn toàn bị lờ đi. Buông xuống tách trà trên tay, sự chú ý của nữ mục sư tập trung
vào thanh niên kỵ sĩ bên cạnh: “Vậy… Hoàng Sa tiên sinh. Ngươi có thể
nói cho ta biết, tại sao ngươi lại đột ngột xuất hiện vào thời điểm vừa
rồi? Tình cờ hay là ngẫu nhiên?”
Không biết có phải ảo giác không, Gabriel cảm nhận được không khí có đôi chút quái dị.
“Báo cáo! Sau buổi Kỵ sĩ trưởng đại nhân trở về, thuộc hạ được đội
trưởng cho phép về nhà suy nghĩ một thời gian. Do suy nghĩ quá lâu nên
thuộc hạ đã tới muộn.”
“Ta nghĩ, ngươi đã biết những nguy hiểm sẽ phải đối mặt nếu một mình đuổi theo?”
“Thưa, thuộc hạ biết nhưng thuộc hạ nghĩ là lời hứa thì nên thực hiện!
…Tuy Bạch Ngân đội trưởng chưa bắt thuộc hạ hứa gì nhưng… thuộc hạ nghĩ
mình không nên phụ lòng tin của mọi người.”
“Ngươi quá đề cao bản thân mình rồi. Có ngươi, đội ngũ thêm một phần
chiến lực. Thiếu ngươi, mọi người vẫn sống. Được rồi! Vậy… tất cả chỉ là trùng hợp?”
“Vâng, thực ra lúc đó, thuộc hạ đang định tới trước địa điểm trinh sát thứ hai để chờ mọi người.”
“Đây là máy truyền tin của ngươi, đừng để mất.” Khẽ gật đầu, nữ mục sư
ném cho thanh niên một thẻ bài màu đen, rồi rướn mình đứng dậy, xem điệu bộ dường như muốn tiễn khách. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng quay
đầu lại đá lông nheo với hai người:
“A~! Trước khi đi, thuận tiện dọn hộ tỷ chỗ rác ở bên trong. Dọn xong sẽ có thưởng nha.”
Giao phó xong công việc, nữ mục sư mới đủng đỉnh đung đưa eo nhỏ tiến
lên trên lầu, để lại hai thuộc hạ đứng ở phía dưới cười khổ nhìn nhau.
“Số khổ a~” Buông ám sát giả xuống ghế, Gabriel đành một mình đi làm lao công một lần, thực ra thay người hầu phục vụ mỹ nữ cũng là một ý tưởng
không tệ… nhỉ?
Xắn áo chuẩn bị dọn dẹp, thế nhưng… vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn không
khỏi sững lại bởi thân thể như bị điện giật qua. Cảm giác ánh tay như
xuyên phá lớp màng nước mỏng manh, theo không khí trước mặt hơi rung
động, cảnh vật trong phòng hiện ra hoàn toàn khác từ ngoài nhìn vào.
Hỗn loạn và máu tanh! Bàn ghế, tủ sách... không có một thứ là hoàn hảo,
khắp nơi tán lạc những món đồ xiêu vẹo. Trên tường còn lưu lại vô số dấu đao kiếm cắt chém và phép thuật nổ tung. Đáng chú ý nhất là những thi
thể nằm trên đất, tổng cộng ba người, toàn bộ đều là bị hành hạ tới
chết. Hai người trước có gương mặt khá xa lạ, khả năng là binh lính
trong doanh trại này, về phần người cuối cùng… Gabriel nhận ra hắn là
một chiến chức giả trong tiểu đội Kim Ngân Hoa, người này vừa mới nói
chuyện đôi ba câu với hắn đêm qua!
“Đại tỷ! Trò đùa này không hay đâu...” Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, dù cố
gắng trấn tĩnh nhưng thiên phú cảm giác đang không ngừng báo động nguy
hiểm đang tới gần!
“Ngươi nghĩ đây là trò đùa?” Từ trong khoảng không đột nhiên vang vọng
âm thanh của nữ mục sư, giọng điệu rét lạnh và tràn đầy sát ý.
Oong~ Bốn quả cầu kim loại to bằng nắm tay phá tan không gian bắn thẳng về phía thanh niên.
Cheng~!
Trong khoảnh khắc, Gabriel theo phản xạ rút kiếm chém về phía trước,
đường kiếm vội vàng chỉ kịp đập vạt quả cầu đầu tiên rồi lập tức chững
lại, sóng chấn động phát ra từ quả cầu cũng khiến tay hắn bị thương nhẹ… Cố gắng uốn éo thân thể, kỵ sĩ khó khăn lách qua những đợt tấn công
tiếp sau. Một bóng đen sướt mạnh qua ngực phải, hắn thậm chí còn có thể
cảm nhận được từng luồng khí đánh vào lớp áo da bên ngoài.
“Đại tỷ, ta cần một lời giải thích!” Không kịp kinh ngạc, Gabriel vội
gào toáng lên với hi vọng giải tỏa hiểu lầm. Đáng tiếc, câu trả lời chỉ
là những tiếng ô ô rợn người, thuận thế đánh tan bộ bàn ghế đằng sau,
bốn quả cầu vòng ngược trở lại, chúng không ngừng xoay tròn với tốc độ
chóng mặt mang theo vô số khí lưu tạo thành lốc xoáy đánh về phía kỵ sĩ. Theo thời gian trôi qua, vòng xoáy càng lúc càng lớn, càng lúc càng dữ
dội.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ổn định lại cánh tay đang run rẩy, rồi cắn
răng lao lên nghênh đón mấy quả cầu. Trong căn phòng nhỏ hẹp, động tác
xung phong chỉ tốn vài bước chân, thanh kiếm vẽ nên một đường cong hoàn
mỹ chém thẳng vào tâm điểm của vòng xoáy đầu tiên.
Kít chít~
Nhát chém gọn gàng xẻ đôi quả cầu, thế nhưng cái giá để vô hiệu hóa nó
cũng không nhỏ… Loạng choạng bước chân lùi về sau, Gabriel lập tức ném
đoạn kiếm gãy về vòng xoáy trên đầu rồi nhanh nhẹn lăn mình trên đất.
Răng rắc~
Vừa tiếp xúc, món binh khí lập tức bị cắn nát như giấy vụn, sau đó, như
tham lam thú dữ, các vòng xoáy cũng không có ý định dừng lại mà tiếp tục chuyển hướng bắn về đầu lâu mục tiêu.
“Hoàng Sa!” Trong tiếng gầm nhẹ của kỵ sĩ, thanh kiếm thứ hai xuất hiện, vệt ngân quang mang theo tí ti bụi vàng bắn thẳng về phía cơn lốc đang
gào thét.