Vô Tận Rừng Rậm là cánh rừng lớn bao phủ toàn bộ dãy núi biên giới, chỉ
riêng cái tên vô tận cũng đủ để nói lên mức độ rộng lớn của nó, và thứ
mà nó bao quanh.
Dãy núi biên giới chỉ là cách gọi của quân đội hai đế quốc, cái tên chân chính mà người mạo hiểm cùng lính đánh thuê đặt cho nơi đây là Thiên
Sơn, nghĩa là hàng ngàn ngọn núi. Làm ranh giới chia cắt hai đại đế quốc chỉ là một phần nhỏ của Thiên Sơn, thực tế, dãy núi này kéo dài tưởng
như vô cùng, xuyên qua năm bảy đế quốc khác.
Đã từng có vô số các tiểu đội mạo hiểm với ý đồ thăm dò sâu trong Thiên
Sơn nhưng đều thần bí mất tích, cường đại hay nhỏ yếu, cao quý hay thấp
hèn, không một ai có thể trở về. Truyền thuyết về vô tận tài phú, cường
đại ma thú luôn là chủ đề xoay quanh vùng đất thần bí này.
Khu vực trinh sát thứ hai nằm trên một ngọn núi trong dãy Thiên Sơn,
muốn tới đó phải tiến vào Vô Tận Rừng Rậm cùng trải qua một đoạn hành
trình đường núi.
Ngoài bìa rừng, Gabriel đang ra sức chặt đứt mấy nhánh cây to, trong
không gian yên tĩnh nhất thời chỉ có thanh âm đốn củi cùng tiếng thở dốc mệt mỏi.
"Súc sinh, phen này cho các ngươi lĩnh đủ." Xoa sạch mồ hôi cùng cặn gỗ
dính trên mặt, thanh niên vừa đánh giá cạm bẫy đơn giản trước mắt vừa
lầm bầm.
"Phì~ phì~"
“Lại tới nữa? Cũng nhanh đấy chứ?” Nghe thấy tiếng khịt mũi của Đạp
Phong, Gabriel nhanh chóng bố trí nốt các khâu cuối cùng, làm vài chi
tiết ngụy trang rồi vội vàng lên ngựa rời đi.
Hú~
Hú~
Ước chừng vài hô hấp, tiếng sói tru dồn dập vang lên, ngay sau đó là
liên tục âm thanh lách tách của cành khô và lá khô bị giẫm đạp.
Cạch~
Một con sói tình cờ khởi động cơ quan, lập tức có năm sáu mũi thương đột ngột bắn ra từ trong góc khuất.
Phập! Đầu nhọn xé rách da thịt, gim con vật đáng thương vào gốc cây bên
cạnh, rên lên những tiếng ư ử, nó bất lực cảm nhận máu tươi không ngừng
rỉ ra từ miệng vết thương.
Gào~ Rắc.
Cắn đứt cổ thành viên bị thương, việc duy nhất sói đầu đàn có thể làm là kết thúc thống khổ cho thuộc hạ. Ánh mắt nó khát máu nhìn về phương xa, ẩn ẩn bên trong, bắt đầu xuất hiện một tia kiêng kỵ. Con mồi càng lúc
càng giảo hoạt, bầy sói đã đuổi theo mục tiêu hai ngày hai đêm, từ chủ
động lúc ban đầu cho tới càng ngày càng bị động.
Sinh vật kia như được thiên nhiên chiếu cố, đã một ngày nay, bầy sói
không ngừng gặp phải đủ các loại tai nạn bất ngờ, số thành viên tổn thất vừa tròn một chục… Nếu không phải thiên phú bản năng không ngừng thôi
thúc sói đầu đàn ăn thịt con mồi để tiến hóa, nó cũng không liều mạng
huy động bầy sói truy đuổi vỏn vẹn vài trăm cân thịt suốt quãng thời
gian qua. Phải biết, vượt qua lãnh thổ là hành động tối kỵ với các thủ
lĩnh khác trên thảo nguyên.
Hú~
Tru lên ra hiệu cho thuộc hạ tăng tốc, sói đầu đàn hóa thành một bóng
xám xuyên qua vô số thân cây cản đường. Sinh vật kia đã ở rất gần rồi,
nó có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt lưu lại trong không khí.
Hú~
“Lão bằng hữu, nghe thấy không, không nhanh hơn một chút là chúng tới
làm thịt ngươi đấy.” Vừa nhàn nhã cầm dao găm tu bổ râu tóc, vừa rải
chút đinh gỗ tự chế trên đường, Gabriel không quên vui đùa trêu chọc
chiến mã. Hai chân giữ vững thân thể trên yên, lúc này, hắn còn có dư dả thời gian để đọc sách.
Trải qua hai ngày một đêm chạy-đuổi lại đuổi-chạy, thanh niên cũng bắt
đầu chết lặng rồi. Ngày đầu tiên, hắn học được cấp tốc thu dọn đồ đạc
cùng trốn thoát vòng vây, ngày thứ hai hắn học được bố trí cạm bẫy cùng
che đậy dấu vết… có lẽ ngày thứ ba hắn sẽ thành thợ săn chính thức cũng
nên. Tất nhiên, đây là chuyện không thể xảy ra, bởi theo dự kiến, sáng
mai hắn sẽ tới mục tiêu.
“Cảm tạ ngài, hỡi tác giả vĩ đại, cầu cho sách của ngài đến tay những
người cần nó.” Gập lại cuốn sách, Gabriel nhắm mắt than thở, bộ dạng tâm đắc như gặp được tri kỉ. Trên bìa sách là hàng chữ “Một trăm cách để
sinh tồn nơi hoang dã” nằm chình ình ở giữa, hơn nữa, còn được viết bằng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau. Đây là cuốn sách hắn tiện tay mua được
hồi ở chủ thành Phương Bắc, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng bất
ngờ.
Lấy ra một chút cây gỗ nhặt được trên đường, thanh niên bắt đầu dùng dao tỉ mỉ đẽo gọt, thành phẩm là các dụng cụ đặt bẫy thô sơ, đa phần là gai nhọn cùng thương gỗ.
"Để xem các ngươi còn có thể bám theo bao lâu?" Khẽ cười lạnh, Gabriel không kìm được mà hừ hừ hát nhỏ.
Trên người hắn phủ kín một lớp lá khô ngụy trang, dù cao tốc di động trong biển cây cũng không chút nào đáng chú ý.
Rất nhanh, cảm thấy đã đủ xa, Gabriel xuống ngựa, áp tai xuống đất nghe
ngóng động tĩnh, sau đó không chút để ý hình tượng đặt phịch mông xuống
một gốc cây gần đó.
"Đoán chừng đám súc sinh kia còn cần một thời gian mới đuổi tới, tạm
thời nghỉ ngơi." Quay sang thông báo với Đạp Phong, thanh niên híp mắt
dưỡng thần, từ khi phát hiện vật cưỡi nghe hiểu tiếng người, hắn ngày
càng thích độc thoại một mình.
Sột soạt. Sột soạt.
Noi gương chủ nhân, chiến mã thả người xuống đống lá khô, cái mông không ngừng cọ xát mong tạo một vị trí nằm thoải mái, tuy nhiên, trong mắt ai đó, động tác nay trông thực sự... rất bỉ ổi.
Người và ngựa đều dưỡng sức, kinh nghiệm hai ngày qua đã dạy cho bọn họ
cách tiết kiệm thể lực nhất. Dù cả hai đều đang nghỉ ngơi nhưng tinh
thần lại vô cùng tập trung, tư thế nghỉ ngơi luôn được điều chỉnh thích
hợp nhất cho việc... chạy trốn.
"Kỳ lạ!"
Mở mắt cảnh giác đánh giá xung quanh, thanh niên nghi hoặc tự hỏi. Theo
dự đoán của hắn, bầy sói phải sắp tới rồi mới phải, thế nhưng vẫn không
có bất cứ động tĩnh gì.
"Có gì đó không ổn. Đạp Phong, đi thôi, rời khỏi đây càng nhanh càng
tốt." Để đề phòng, Gabriel vẫn quyết định sớm chạy trước. Đang lúc hắn
định để lại vài món quà...
Hống~!
Âm thanh gầm thét vang dội cả mảng rừng.
Hú~
Đáp trả là tiếng tru dài của bầy sói, kèm theo đó là âm thanh chiến đấu
vang vọng. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, xem ra bầy sói đã xâm phạm lãnh
địa của sinh vật khác.
Bắt lấy cơ hội, lúc này không tranh thủ chuồn nhanh còn đợi lúc nào?
Trước khi đi, Gabriel không kìm được mà ngửa mặt lên trời than thở một
lần nữa: “Cảm tạ tác giả, ngài vĩ đại như thần linh trên cao.”
---
Bịch.
Bịch bịch.
Bịch bịch bịch.
Âm thanh liên tục vang lên như mưa rào xối xả.
Trước nhất là Đạp Phong, vừa chạy, chiến mã vừa vui vẻ hí vang, bộ dạng
hạnh phúc khi chứng kiến người khác đau khổ. Theo sát nó là Gabriel,
thanh niên trông dị thường nhếch nhác, khác hẳn vẻ dương dương tự đắc
ban nãy. Áo choàng thủng lỗ chỗ, ngay cả lớp giáp sắt đằng sau cũng bị
đánh ra từng vết lõm, khói bụi dính đầy thân, mặt hắn xám xịt như vừa
nuốt phải một đống ruồi.
"Chạy mau! ...Từ từ, đợi ta leo lên đã!!" Vừa thúc giục chiến mã bỏ chạy, thanh niên vừa đưa tấm chắn ra sau.
Oanh! Chấn động mạnh đẩy hắn loạng choạng tiến về trước.
Sau lưng bọn họ là đại dương màu trắng. Cái mũi hồng phấn dễ thương, đôi mắt đỏ thắm xinh đẹp, bộ lông xù mềm mại tinh khiết, bầy thỏ trắng có
thể chinh phục trái tim của mọi tiểu thư quý tộc.
Thế nhưng, hành động mà chúng đang làm lại chả phù hợp chút nào với bề
ngoài dễ thương kia. Nhảy lên cao cả chục mét, miệng phun Thủy tiễn, Hỏa Cầu… mỗi con thỏ ở đây đều có thực lực của một thi pháp giả học đồ!
Tóm lấy dây cương, tung mình lên ngựa, Gabriel không kìm được mà ngửa mặt lên trời nguyền rủa:
“Tác giả chết tiệt, cầu cho không ma nào thèm mua sách của ngươi, nguyền rủa ngươi đau tay không viết được. Ta thề! Ta sẽ giết chết tên nào dám
bảo thỏ là sinh vật đứng chót của chuỗi thức ăn.” Trong khi nói, hắn
cũng không quên nhai nốt miếng chân thỏ cuối cùng rồi dùng tay áo chùi
sạch dầu mỡ dính trên miệng…
Thoát khỏi bầy sói, thanh niên chạy thêm một quãng đường dài nữa rồi mới dừng chân, hắn quyết định săn một vài con thú để thay đổi khẩu vị, dù
sao thì trời đã là buổi tối và bản thân đang trong rừng. Một con rắn và
một con thỏ là tất cả những gì thanh niên tìm được, cho đến chết hai con vật cũng không biết mình chết như thế nào, một mũi tên và tất cả đã
xong.
Nướng vật săn được trên lửa theo cách sách dậy, đang lúc ai đó hí hửng liên hoan thì người thân con thỏ tội nghiệp tìm tới…
Kết quả không cần bàn thêm.
Bầy thỏ này đông đúc dị thường, lại thêm tốc độ nhanh, sức bật cường
hãn, có thể phóng phép thuật. Một vài con thỏ Gabriel còn có thể chiến
thắng, nhưng một bầy thỏ thì dù có đem cả tiểu đội Kim Ngân Hoa tới cũng không khác nào đưa thức ăn.
Nhìn phô thiên cái địa công kích đuổi theo sau mông, thanh niên cảm thấy tê dại cả da đầu.
Rất nhanh, sắp đến phạm vi của dãy Thiên Sơn, chăm chú quan sát có thể
thấy được từng ngọn núi ẩn hiện nơi xa. Lại chạy thêm vài cây số, tốc độ của bầy thỏ giảm dần rồi từ từ dừng lại, đoán chừng bầy thú cũng không
dám rời khỏi lãnh địa.
“Hừ, cuối cùng thỏ vẫn chỉ là thỏ. Chờ đấy, ta sẽ quay lại làm thịt các
ngươi.” Không quên bỏ lại một câu đe dọa, Gabriel giục ngựa tiếp tục
tiến lên. Cảnh ngộ mấy hôm nay khiến hắn bản năng bài xích rừng rậm và
thảo nguyên, phải, cách càng xa càng tốt.
Cài đặt thiết bị cảnh giới xung quanh, Gabriel khoanh chân thực hiện tu
luyện, hắn cần điều chỉnh trạng thái tốt nhất trước khi xâm nhập biên
giới hai nước.
Ý thức chìm vào thiên phú không gian, ba nhóm ma trận nằm ở ba góc đại biểu cho ba nhóm thiên phú:
“Linh hồn cố hóa” bảo vệ linh hồn khỏi mọi xâm phạm, có lẽ đây là một
thiên phú hết sức cường đại, nhưng đó là chuyện sau này. Hiện nay,
Gabriel chưa tiếp xúc nhiều với các phương diện linh hồn, “Linh hồn cố
hóa” vẫn chỉ là cấp một.
“Ách vận triền thân”! Thiên phú khiến Gabriel vừa yêu vừa hận, hai thiên phú phụ đều rất hữu dụng, thế nhưng thiên phú chính lại chả ra đâu vào
đâu. Trừ “Tinh lọc”, “Ách vận triền thân” và “Cảm giác” đều đang dừng
bước ở cấp hai.
Nhóm thiên phú cuối cùng có màu xanh lục, bên trong tỏa ra nhàn nhạt
sinh cơ, thanh niên gọi thiên phú này là “Sinh mệnh”. Ma trận của thiên
phú này thình lình đã vào cấp ba, diện tích của nó to gấp đôi ma trận
“Ách vận triền thân”. Phải biết, mỗi chức nghiệp giả lên cấp đều được
ban tặng số lượng năng lượng thiên phú nhất định, lần đó, bởi quá nguy
cấp, Gabriel dồn toàn bộ năng lượng thiên phú mà Thế Giới ban cho để vẽ
ma trận này.
Tập trung vào một góc không gian bên ngoài, vũng nước màu vàng kim đã dự trữ được một cơ số, ước chừng không đủ để tăng thiên phú “Sinh mệnh”
lên cấp bốn. Thanh niên quyết định đầu nhập toàn bộ vào thiên phú cảm
giác, một tia kim tuyến màu vàng bắt đầu chậm rãi bò ra, như vật còn
sống, nó không ngừng di động tạo thành những chữ viết tối nghĩa khó
hiểu. Phức tạp hoa văn màu vàng nhũ được khắc vẽ, khi đường nét cuối
cùng hoàn thành, ma trận thiên phú không ngừng rung động rồi đột nhiên…
giải thể.
“Aaa~” Khẽ rên nhẹ đau đớn, một luồng thông tin truyền vào ý thức
Gabriel, ma trận “Ánh vận triền thân” chưa đủ khả năng thăng cấp, chỉ
khi năng lực thanh niên đạt đến trình độ nhất định thì việc khắc vẽ mới
có thể thành công.
Một lần nữa tập trung ý thức, hắn quyết định đầu tăng lên thiên phú diễn sinh của “Sinh mệnh”, cái tên “Thiêu đốt” nghe sao cũng không phải một
thiên phú tốt nhưng… có còn hơn không. Từ ma trận màu xanh lục, vô số ký hiệu truyền vào khoảng không, một mặt tròn nho nhỏ được vẽ ra, rồi càng ngày càng to, cấp một, cấp hai… thiên phú ngừng lại ở cấp ba. Lúc này,
nhóm thiên phú màu xanh lục đã chiếm cứ suốt nửa không gian thiên phú.
Nhổ ra một ngụm trọc khí, Gabriel đột ngột mở mắt, trong đêm tối, đôi mắt như hai vì sao lấp lánh giữa trời cao.
Kiểm tra lại đồ đạc cùng vũ khí, hắn chầm chậm dắt ngựa theo con đường
mòn đi lên núi. Ước chừng đêm nay bọn họ có thể nghỉ ngơi ở một chòi gác bỏ hoang gần đây.
Bỗng nhiên, thanh niên nhạy cảm bắt được âm thanh sột soạt của ủng da bước nhẹ trên cỏ.
Khoảng cách trên dưới 100 mét, ra hiệu cho Đạp Phong im lặng, Gabriel vội rút ra vũ khí đề phòng.
Viu viu viu~
Liên tiếp âm thanh mũi tên phá không bắn tới, đối phương đã phát hiện ra hành tung của hắn. Kẻ địch?!
Bước nhanh thay đổi vị trí, Gabriel vung khiên gạt bay tên thép. Vai hơi khom khom, hắn bày ra tư thế xung phong rồi lao thẳng về hướng tiếng
động.