Chiều tối, ánh tà dương nơi biên thùy lại có một loại phong tình khác.
Đã là ngày thứ năm kể từ khi Gabriel đến binh doanh, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn được cảm nhận không khí nơi đây.
Nghiêm túc và tịch mịch.
Đi tới bệnh viện với quyết tâm hi sinh, thực tế, mọi việc cũng không quá tồi tệ như thanh niên tưởng tượng: Thử một chút máu, kiểm tra một chút
cơ thể, nữ bác sĩ còn rất tâm lý tư vấn một chút cho hắn về những điều
cần chú ý khi tu luyện.
Nói chung khá giống hôm trước, có lẽ khác biệt duy nhất là màu sắc loại
thuốc mà Gabriel phải uống lần này. Thanh niên nhớ mang máng lần trước
hắn uống thuốc màu đỏ nhạt, lần này là đỏ đậm.
Sau đó…? Sau đó hắn ngủ một giấc từ trưa cho tới bây giờ.
Trước khi rời đi, hắn không quên ghé qua tóm cổ Odin khỏi hang ổ. Phải
biết, Gabriel, cũng như đại đa số chức nghiệp giả khác, đều không phải
nhóm người thích sạch sẽ, vài ngày đến một tuần không tắm cũng không có
vấn đề gì với hắn. Thế nhưng khi thanh niên thấy căn phòng đồng bạn
mình, ấn tượng của hắn với nơi đó chỉ có hai từ “Bẩn” và… “Hỗn loạn”.
Khắp phòng bầy la liệt những dụng cụ kì lạ, có thứ Gabriel có thể nhận
ra được một hai, có thứ hắn hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, linh kiện phụ tùng vứt lung tung, khi tới, Gabriel còn không có chỗ để đặt chân! Không
hiểu sao Odin có thể ngủ trong đống rác đó.
---
Vừa nhận lương thí nghiệm từ chỗ nữ bác sĩ, Gabriel quyết định đi chiêu
đãi đồng bọn. Đã nửa tháng nay hắn không có một bữa ăn ra hồn. Suốt
quãng đường đi chỉ toàn thịt nướng với lương khô, đến bệnh viện thì toàn húp cháo loãng, thanh niên cảm thấy mình đã chịu đủ hành hạ rồi.
Lúc này đã sắp tới giờ giới nghiêm, con đường được canh gác nghiêm ngặt
bởi hộ vệ, cẩn thận quan sát, cứ cách vài trăm mét lại có bốn năm hộ vệ
tạo thành một nhóm tuần tra. Xa xa bên ngoài, ánh đèn công suất lớn từ
các trạm gác không ngừng đảo qua từng góc tối, chúng đan xen với nhau
thành một mạng lưới ánh sáng bao trùm cả doanh trại. Ngoài ra, không thể không nhắc tới Mắt trinh sát được giấu ở những nơi bí mật! Có thể nói,
trong doanh trại buổi tối, một con ruồi cũng khó lọt qua chứ đừng đề cập tới gián điệp.
Xuôi theo đường lớn, hai người chỉ mất vài phút để tới địa điểm duy nhất còn được phép náo nhiệt trong doanh trại: quán rượu. Nơi này cách bệnh
viện không xa là mấy, cả hai đều thuộc rìa trong của doanh trại.
Thực tế, trong binh doanh, quán rượu cũng không thể tính là chân chính
quán rượu. Ngoại trừ phục vụ thức ăn cùng một vài đồ uống nhẹ, rượu ở
đây vô cùng đắt, đắt một cách vô lý, hơn nữa lại còn cung cấp có hạn
chế. Nhắc tới, khi nghe tin này, ai đó len lét thở phào nhẹ nhõm.
Két~
Đẩy cửa gỗ bước vào quán rượu, không khí bên trong ồn ào náo nhiệt khác
hẳn với bên ngoài: tiếng ăn uống nhấm nháp xen lẫn tiếng cốc chén va
chạm, có tiếng bước chân vội vã của phục vụ viên, cũng có tiếng bàn tán
xôn xao của chức nghiệp giả, mọi người nhàn nhã hưởng thụ chút thời gian rảnh rỗi.
Nơi này rất rộng, có lẽ chứa vài trăm người cũng không vấn đề. Bây giờ
mới chỉ là chiều tối, thế nhưng phần lớn các bàn đều đã có người.
“Thấy không, đến sớm là một quyết định sáng suốt.” Hiếm khi thắng được đồng bạn, Gabriel lấy tư thái bề trên răn dạy Odin.
“Là bởi ngươi thèm ăn.” Người sau lập tức đả kích.
“Không tính…Chúng ta chỉ nên nhìn kết quả.”
Lách qua từng dãy bàn chật kín, hai người tìm được một bàn nhỏ còn trống góc Đông Nam, bàn dành cho bốn người, bởi thế nên ngồi vào khá rộng rãi mà không có cảnh vướng tay vướng chân.
Gọi vài món ăn cùng nước trong, lúc này, Gabriel mới có thời gian đánh
giá kỹ xung quanh. Quán rượu đơn sơ giản dị thích hợp với phong cách của quân nhân, dưới ánh đèn không tính là rất sáng, từng nhóm binh lính
quây quần quanh bàn rộng tán chuyện cùng nhau, cũng có một số ưa thích
tĩnh lặng lựa chọn ngồi ở một bên giống nhóm hai người.
Dù còn đang nghỉ ngơi ăn uống nhưng phần lớn binh lính ở đây vẫn mặc áo
giáp trên người, cũng may là không có vũ khí mang theo, nếu không sẽ lập tức có người ngộ nhận bọn họ đang tập trung ra trận cũng nên. Xem ra,
đây đã là thói quen tốt của các chức nghiệp giả?
Bàn của Gabriel ngồi sát bên khu trung tâm, thế nên mọi đối thoại mà
nhóm người khác nói đều không chút nào lọt khỏi tai thanh niên. Thực ra, với thính lực đã được cường hóa của chức nghiệp giả, muốn nghe âm thanh nói nhỏ cách xa vài chục mét là không vấn đề, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không có các tạp âm xung quanh.
Vừa cặm cụi xử lý đồ ăn, thanh niên vẫn không quên thu thập thông tin.
Phần lớn là chuyện lông gà vỏ tỏi hàng ngày, cũng có một vài người rộng
lượng truyền thụ một ít kinh nghiệm chiến trường hay kỹ xảo tu luyện,
tất nhiên, đều là kiến thức cơ bản.
Đang lúc mọi người bình luận về thân thể mấy phục vụ viên trong quán
rượu, một chức nghiệp giả bỗng chuyển chủ đề: “Ta nói, các ngươi không
cảm thấy cuộc chiến tranh này quá kì lạ sao? Đột nhiên xuất hiện mà
không báo trước, đối phương thẩm thấu quá nhanh, hơn nữa bên quân bộ
cũng không thông báo lý do chiến đấu, tất cả xuất hiện cứ như vậy bất
ngờ. Chắc chắn là có điều gì đó mờ ám.”
“Thôi đi, chứ không phải nhà ngươi sợ chết nên tìm lý do biện minh? Theo ta thấy thì lại là đế quốc bên cạnh muốn mở rộng lãnh thổ thôi. Mà các
lão đại bên trên cũng nhìn đối phương không vừa mắt, đánh một trận không phải tất cả đều xong xuôi?” Ở bàn đối diện, một bắp thịt nam trông vô
cùng bưu hãn nhếch miệng cười mỉa, nói xong hắn lại nốc một ngụm bia rồi vùi đầu vào ăn uống, bỏ qua đôi mắt phún lửa của người trước.
“Haiz, cả hai người các ngươi đều không chịu cập nhật thông tin gì cả.
Nhìn các ngươi bàn tán lung tung, bổn đại gia đành mủi lòng nói ra sự
thật vậy.” Một ám sát giả lên tiếng, vải đen phủ kín toàn thân chỉ để lộ ra đôi mắt giảo hoạt.
“Nói đi.” Thấy có trò hay, mọi người nhao nhao phụ họa, một số người nhận ra ám sát giả thì càng mỉm cười đầy thâm ý.
“Thực ra thì chuyện bắt đầu chỉ vì một nữ nhân, một nữ nhân bình thường, lại cũng không xinh đẹp. Nữ nhân này làm phục vụ viên cho một quán rượu ở vùng biên giới…”
“Đừng ở đó mà bốc phét, một nữ nhân người bình thường chết thì có liên
quan quái gì đến chuyện giữa đế quốc… mà ở đây, ai chả biết trước đây
ngươi có ý định làm ngao du thi nhân.” Một giọng nói thô lỗ vang lên cắt đứt người kể chuyện. Sau đó, theo sự cổ động của chủ nhân âm thanh,
thức ăn nước uống bay xối xả về phía người kể truyện.
Linh hoạt né tránh các vật thể bay không xác định, ám sát giả vội vàng
giải thích: “Ấy ấy, đừng nóng, chuyện hay còn ở phía sau.” Lại liếc thấy mọi người đã bắt đầu ngừng tay, hắn kể tiếp: “Thực ra, ý tưởng của các
ngươi ta cũng hiểu, một người bình thường mà thôi, đúng không? Đáng
tiếc, truyện hay còn ở phía sau.”
“Lần ấy, cửa hàng biên giới đột nhiên được vinh dự đón tiếp một gia đình Nam tước. Lại sẽ không có gì xảy ra nếu lần đó nữ nhân không sơ ý đánh
đổ thức ăn lên gấu áo thanh niên quý tộc. Chắc hẳn các ngươi đều đoán
được? Phải! Nàng bị đánh chết. Trùng hợp là nữ nhân này lại là em gái
một chức nghiệp, hơn nữa còn là một đặc thù nghề nghiệp giả: bóng ma
hành giả!”
Thấy mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh khi nghe tên nghề nghiệp giả, ám sát giả dị thường đắc ý.
“Chỉ dùng ba ngày, tên bóng ma hành giả này tàn sát sạch sẽ cả gia đình
quý tộc kia, chó mèo lợn gà… chỉ cần là sinh vật sống hắn đều không bỏ
qua. Riêng thanh niên quý tộc cùng cha mẹ hắn bị lột truồng phơi thây
trên cửa lâu đài suốt một tuần lễ, lâu đài của gia đình đó trở thành
nơi quỷ ám, nghe đồn hàng đêm có bóng ma đi lại khắp nơi, gặp người là
giết.”
Ngừng lại một chút để mọi người tưởng tượng, ám sát giả hơi hắng giọng.
Sau đó, hắn tiếp tục say sưa kể truyện, nước bọt bay tứ tung.
“Ân, chuyện có lẽ sẽ kết thúc nếu đây chỉ là một gia đình nam tước bình
thường, đáng tiếc, gia đình thanh niên quý tộc có mối quan hệ chặt chẽ
với gia đình tổng đốc trong vùng. Nghe nói, nam tước đó có một chân với
em gái tổng đốc, hơn nữa, thanh niên là con ngoài giá thú của hai người. Đau khổ vì mất con, nữ nhân kia len lén phái quân đội ra đồ sát cả thị
trấn nơi nghi ngờ có chức nghiệp giả kia trú náu. Trong quá trình, quân
đội giết nhầm vị hôn thê của một bá tước mới nổi. Sau đó…”
Bẹp.
Một miếng thịt bay thẳng vào mặt cắt đứt lời kể, nước thịt nóng hổi chảy ròng ròng khắp đầu tóc mặt mũi khiến bộ dạng của ám sát giả trông vô
cùng nhếch nhác. Kèm theo đó, âm thanh thô lỗ lại vang lên, giọng điệu
vô cùng hài hước.
“Hắc, người anh em, truyện bắt đầu nhảm, nên kết thúc được rồi.”
Chật vật bỏ đi thịt vụn dích trên người, ám sát giả bực tức trả lời:
“Khốn khiếp! Thế nào là truyện bắt đầu nhảm, ta kể là sự thực.”
“Thôi đi, ta rõ ràng thấy ngươi dùng mấy hôm mầy mò ra câu truyện này,
hắc, lại mấy tình tiết máu chó kiểu đánh con thì cha ra mặt thôi mà.”
“Ngươi đây là vũ nhục nhân cách của ta.”
“Làm như ám sát giả còn có nhân cách vậy.”
“Hừ, là ngươi khiêu khích trước, đừng trách ta nặng tay.” Lời còn chưa
dứt, một chiếc cốc đã theo tay ám sát giả bay về phía người đối diện,
hình như đánh lén là khóa học bắt buộc của mỗi chức nghiệp giả.
Cốp.
“Aaa~”
Chiến sĩ kịp nghiêng người né tránh, tuy nhiên chiếc cốc cũng không dừng lại mà đập vào đầu một thi pháp giả phía sau… Nhìn thi pháp giả sứt đầu chảy máu, nhân viên phục vụ có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi: cũng là
ông chủ sáng suốt dùng gỗ cứng để làm dụng cụ, nhìn xem, vài mươi năm
vẫn dùng tốt!
“Mấy thằng khốn, ăn no rửng mỡ dám khiêu khích lão đại của bọn ta, xem quyền!”
“Đánh nó.”
“Áo thuật phi đạn.”
“Song long bắt ngọc.”
“Lôi đình cước.”
“Ặc, đánh nhầm.”
Nhìn một cuộc nói chuyện nghiêm túc dần diễn biến trở thành một cuộc ẩu
đả loạn đấu, Gabriel triệt để bó tay. Nhích mông né tránh một cái đĩa
bay tới, hắn quay sang hỏi Odin:
“Ngươi nói, câu truyện vừa rồi có mấy phần đáng tin?”
“…60%”
“Nhiều như vậy? Ngươi cũng thấy đó, tình tiết hơi có chút…”
“Máu chó?”
“Phải phải.”
“Có đôi khi sự kiện chỉ bắt đầu bởi một chi tiết nhỏ bé không đáng kể.”
Đôi mắt thâm thúy, nhẹ đẩy kính mắt…Odin lại bắt đầu chuyển sang mô thức diễn thuyết.
“Trên thực tế, bọn họ cũng nói đúng phần nào bản chất cuộc chiến, không
báo trước, không mục tiêu, tất cả xảy ra quá bất ngờ. Hơn nữa, không có
trung và cao cấp chức nghiệp giả. Ta hoài nghi đây là…”
Cốp.
“…”
“Xong rồi!” Gabriel thầm kêu một tiếng hỏng bét, hắn biết Odin ghét nhất là bị người khác cắt ngang suy nghĩ. Nhìn đồng bạn đứng lên, thanh niên cũng chỉ có thể cười khổ mà xắn tay áo.