Gabriel hồi thần lại, hắn nhớ sau khi đồng ý cho chủ cửa hàng xem vận
mệnh của mình, linh hồn như bị giam trong hư không, còn ý thức bị chìm
vào quên lãng, rất lâu... rất lâu.
Trong khoảng thời không ấy, linh hồn hắn không ngừng phát triển, không
ngừng tiến hóa, thanh niên cảm thấy mình đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Lần đột phá gần đây nhất cũng không có phát giác ra chút gì đặc biệt,
thế nhưng lần này, Gabriel có thể rõ ràng cảm thấy mình đang vươn gần
tới quy tắc của thế giới. Cám giác ấy rất khó diễn tả, nói chuẩn xác hơn chính là bản thân cùng thế giới hòa làm một thể nhưng lại lẫn nhau độc
lập.
Thoáng cảm nhận tình trạng thân thể, Gabriel hơi ngửa đầu lên, đập vào mắt thanh niên là khuôn mặt tươi cười của chủ cửa hàng.
“… Xin hỏi, đã trải qua bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới chỉ một hô hấp.”
“Tôi đã làm một giấc mộng.”
“Không phải mộng, là ta tạm thời phong ấn linh hồn cậu lại để tiện cho
xem xét. Mời thông cảm cho ta, chàng trai trẻ, phải biết sớm chạm tới
vận mệnh chỉ có hại mà vô lợi với cấp thấp chức nghiệp giả.”
“Hơn nữa, trải qua nghi thức ban nãy, linh hồn bổn nguyên của cậu cũng
đã đạt được đầy đủ chỗ tốt, tin tưởng điều này sẽ giúp ích cho tương lai phát triển của cậu.”
“Tôn kính học giả, ngài có thể giải thích đôi chút về linh hồn cho tôi
được không?” Gabriel cung kính thỉnh giáo cường giả đối diện, có thể
được một cao cấp chức nghiệp giả chỉ giáo là một cơ hội khó được, quan
trọng nhất là vị chức nghiệp giả này tâm tình đang rất tốt.
“Lần này ta rất hài lòng, vận mệnh chủ tinh của cậu là một trong số
những loại đặc biệt nhất ta từng thấy. Bởi vậy, ta quyết định ngoại
ngạch trả lời ba câu hỏi.” Hơi ngừng lại để khách nhân tiêu hóa thông
tin, học giả tiếp tục: “Cậu vẫn muốn hỏi vấn đề vừa rồi?”
“Vậy… xin cho phép tôi hỏi lại.” Hít sâu một hơi, tổ hợp lại ngôn từ,
thanh niên nói: “Xin ngài hãy nói cho tôi biết thế nào là chức nghiệp
giả?”
“Câu hỏi rất sáng suốt, làm một học đồ, cậu nên hiểu rõ về tương lai mà
mình muốn trở thành. Haiz, thế nên ta vẫn phản đối chế độ thống trị hiện nay, cái gì cũng ẩn ẩn núp núp, làm sao xã hội phát triển được? Ừm,
không ngại nghe ta kể chút chuyện xưa chứ?”
“Ngài là chủ nhân ở đây.”
Theo câu trả lời của Gabriel, màu đen xung quanh chợt sáng bừng lên,
từng luồng sáng phân ra hợp vào biến đổi thành muôn hình muôn vẻ. Từng
hình ảnh hiện lên rồi lại biến mất theo âm thanh của học giả, thanh niên cảm thấy vị chủ cửa hàng này rất có thiên phú làm giáo viên … kể
truyện.
“Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, thủa sơ khai khi Thế Giới mới tạo
nên con người, xung quanh chúng ta là vô vàn thú dữ và dị tộc cường đại: có cự tượng bốn ngà chống đỡ bầu trời, có cự long tám cánh bay lượn
trong hư không, có trường xà xỏ xuyên trăm ngàn vị diện, có hỏa mã chín
chân đồng thọ cùng mặt trời. So với họ thì loài người quá yếu đuối, lúc
bấy giờ loài người chỉ có thể coi là giống loài hạ đẳng mà các chủng tộc khác dùng làm lương thực. Thế nhưng phải luôn nhớ rằng Thế Giới là tồn
tại công bình nhất, khi nó tước đoạt của cậu một thứ gì thì sẽ cho cậu
một thứ khác, giống như bạch thỏ có khả năng sinh sôi nảy nở vô cùng
tận, slime có thể khả năng tiến hóa trở thành vạn vật trên đời. Khi tạo
nên con người, Thế Giới ban cho con người vô tận thiên phú, cho chúng ta một tương lai vô hạn khả năng phát triển.”
“Bởi vậy dựa trên hai hệ thống năng lượng là chiến khí cùng tinh thần
lực, lại trải qua thời gian dài nghiên cứu và sửa đổi, loài người hình
thành tổng cộng 7 nhóm chức nghiệp lớn là diễn sinh của nhiều đặc thù
nghề nghiệp sau này. Ba chức nghiệp sử dụng chiến khí là: kỵ sĩ, chiến
sĩ, ám sát giả. Bốn chức nghiệp sử dụng tinh thần lực là: thi pháp giả,
mục sư, học giả và ma đạo chiến sĩ.”
“Dung hợp các đặc điểm của tộc đàn hay yếu tố khác, chức nghiệp giả với
điều kiện phù hợp có thể thông qua nghi thức đặc thù để chuyển chức từ
nghề nghiệp cơ bản thành nhiều loại đặc thù nghề nghiệp khác như: long
huyết chiến sĩ, thần điện kỵ sĩ, bóng ma hành giả, tử vong tiên tri… Sau khi trở thành đặc thù nghề nghiệp, chức nghiệp giả có thể tu luyện bí
kĩ chuyên chúc của nghề nghiệp đó.”
“Bí kỹ?” Nghe thấy hai từ này, Gabriel không kìm được mà sửng sốt lặp lại.
“Đây chắc chắn không phải là câu hỏi thứ hai, tuy nhiên làm một học giả
có chức nghiệp đạo đức, ta nghĩ mình nên nói cả vấn đề này.”
Từ khoảng không lấy ra hai chén trà rồi đưa một chén cho Gabriel, vận
mệnh học giả hơi nhấp miệng, làm một học giả chuyên nghiên cứu, hắn cũng không quen nói dài. Lá trà có hương vị thanh tân khiến người uống thần
thanh khí sảng, thanh niên dùng đầu gối cũng biết đây là thứ tốt, chỉ là gần đây lười suy nghĩ, có lẽ đầu và đầu gối của hắn cũng không khác
nhau là mấy.
“Bí kĩ là thứ chỉ thuộc về chức nghiệp giả, ừm, không nên vũ nhục bí kĩ
bằng cách so sánh chúng với mấy cái tuyệt chiêu mà bọn học đồ hoặc cấp
thấp chức nghiệp giả hay dùng, đó là chiêu thức!”
“Xin lỗi, hơi kích động, ta không có ý định đả kích cậu. Bí kĩ là cộng
minh của chức nghiệp giả cùng thế giới, thông thường cấp thấp bí kĩ chỉ
có thể lợi dụng năng lượng cộng minh, thế nhưng bí kĩ ở đẳng cấp cao hơn còn có thể đưa tới quy tắc cộng minh, thậm chí là vượt qua quy tắc. Về
cơ bản, để học tập một bí kĩ cũng cần thông qua đặc thù nghi thức, tất
nhiên là khác với nghi thức chuyển chức, hả, sao cơ, cậu không hiểu?”
“… Nói nôm na thì… nghề nghiệp là một khung áo giáp còn bí kĩ là ma văn
trên áo giáp, chỉ có ma văn phù hợp mới có thể kết hợp với chất liệu bộ
áo giáp mà cậu đang mặc. Ma văn phẩm cấp càng cao thì vẽ càng phức tạp,
hiệu quả tăng phúc càng tốt.”
Thấy Gabriel hơi hiểu mà gật đầu, học giả mới thở nhẹ một hơi, nhiều khi giảng giải kiến thức với chiến chức giả là một cách hành hạ bản thân.
Dù kiến thức của ngươi có nhiều tới đâu đi nữa nhưng đi làm chuyện đó
thì cũng tương đương với đàn gẩy tai trâu. Vị cường giả này không thể
không liên tưởng thanh niên với mấy tên bạn đầy cơ bắp của mình, hắn hơi hồi hận, ba vấn đề hình như hơi nhiều.
“Câu hỏi thứ hai?”
“Tôi muốn hiểu rõ hơn về linh hồn?”
“Làm một học đồ được đào tạo chính quy, chắc hẳn cậu đã từng được dạy: Ý thức giá ngự thân thể, linh hồn là căn nguyên của ý thức…”
“Tuy nhiên rất ít người biết vế sau cùng: thân thể nuôi dưỡng linh hồn!”
“Chức nghiệp giả là những người rèn luyện bản thân mong đột phá cực hạn
đạt tới thăng hoa. Trở thành chức nghiệp giả sẽ mở ra thiên phú chức
nghiệp, đây cũng là một biểu hiện nhỏ của linh hồn. Thế nhưng chỉ khi
trở thành một trung cấp chức nghiệp giả mới có thể chân chính đụng chạm
tới lĩnh vực này. Tất nhiên luôn có trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như
cậu. Ta đánh giá trên ba phương diện để xem xét độ mạnh yếu của một linh hồn: cường độ, thể tích và bản chất, đại khái vậy. Có lẽ còn có các
phương diện khác mà ta không biết.”
“Ừm, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta cũng không phải toàn trí toàn
năng, ta chỉ là một học giả biết chút tiên tri. Câu hỏi tiếp theo.”
“Xin ngài hãy nói cho tôi biết: vận mệnh của mình là gì?”
“Cuối cùng thì cũng tới vấn đề chính, không thể không nói, cậu rất biết cách đặt câu hỏi. Ta cứ ngỡ cậu quên cơ đấy!”
“Về cơ bản thì vận mệnh là một phần trong bản chất linh hồn, nó ảnh
hưởng đến không chỉ thiên phú mà còn tính cách của cậu. Tựa như một
người có vận mệnh chủ tinh là giết chóc, vậy vô tình hay hữu ý mà cuộc
đời hắn sẽ chìm đắm trong chém giết, hơn nữa hắn sẽ dị thường hiếu sát.
Xin lỗi lại lạc đề.”
Nhìn vận mệnh học giả càm ràm nói năng linh tinh, Gabriel cảm thấy thật
hết chỗ nói, dù sao hắn đã quen thuộc với phong cách hành sự ngắn gọn
mau lẹ từ nhỏ. Đúng là có kì chủ tất có kì phó, sinh vật bóng xám và chủ nhân của nó có tính cách quá giống nhau.
“Vận mệnh chủ tinh của cậu là một loại vô cùng đặc biệt, phải nói là độc nhất vô nhị. Cậu đã bao giờ nghe Lời ca Cứu chuộc chưa?”
“Tôi chưa từng nghe, mời ngài nói rõ.” Hơi lục lọi lại trí nhớ, Gabriel thành thật trả lời.
Hơi vuốt vuốt cằm, lại nhấp một chút trà, học giả bình thản ngâm:
“Khi chúng sinh bi thương, khi mọi người tuyệt vọng, một trinh nữ xuất
hiện mang bình minh hi vọng tới cho mọi người. Nàng là hiện thân của
thiện lương che chở chúng sinh, người theo đuổi nàng luôn gặp may mắn
chuyển nguy thành an, kẻ phản đối nàng bị ách vân quấn thân không ngừng
xui xẻo.”
Lúc này Gabriel càng nghe càng thấy không đúng, làm sao cũng thấy mình
là thằng xui xẻo bị ách vận quấn thân, hay là trước kia mình đắc tội ai
giống như vậy. Ừ, có thể lắm, vận mệnh cái đồ chơi này rắc rối vô cùng,
nếu không thì đã chả có chuyện lâu lâu lại nghe thấy có tiên tri vĩ đại
nào đó chết khi tiên đoán.
“Từ từ, đừng đoán mò, ta cũng chưa nói vận mệnh chủ tinh của cậu là gì kia mà.”
Nhìn vẻ mặt biến ảo của thanh niên, học giả cũng không khó đoán ra ý
nghĩ của hắn. Chiến chức giả luôn cố làm vẻ mặt mình cứng đờ mong lừa
người xung quanh nhưng lại không biết: họ chỉ có thể lừa được những
người có cùng chỉ số thông minh mà thôi.
“Những người có vận mệnh như cậu thường xuất hiện trong những tộc đàn
nhỏ yếu hoặc sắp chịu diệt vong, cậu có thể coi như phúc lợi mà Thế Giới ban cho đi. Họ được gọi với nhiều cái tên, thế nhưng nhân tộc chúng ta
thường gọi họ là Chúa cứu thế hoặc Thánh mẫu.”
“Theo ý ngài thì ta là Chúa cứu thế?” Gabriel chấn kinh, đây quả thực là kinh hỉ ngoài ý muốn, tương đương với ra đường nhặt thần khí.
“Hả, ta có nói gì tới Chúa cứu thế sao, ban nãy ta tả Thánh mẫu mà.” Học giả khóe miệng hơi vểnh lên, hắn mất công dẫn đạo suy nghĩ thanh niên
nãy giờ chỉ vì giây phút này.
“Thánh… thánh mẫu là nữ, ta… là nam.”
“Ai bảo vận mệnh thánh mẫu không dành cho nam? Nam nhân vẫn có thể có
vận mệnh thánh mẫu, chỉ là hơi ít chút thôi.” Dừng lại một chút, học giả bổ sung: “Hơn nữa là biến dị.”
“Biến dị ra sao?” Gabriel uể oải hỏi, lúc này hắn cũng quên luôn sử dụng cách nói năng lễ độ hàng ngày, cú sốc vừa rồi quá lớn.
“Những người khác thì ta không biết, dù sao Thánh mẫu rất hiếm xuất
hiện, nhưng vận mệnh của cậu thì ta cũng có đôi chút hiểu rõ.”
“Sau khi trưởng thành, người có vận mệnh thánh mẫu sẽ có thiên phú tăng
phúc cho vận khí của người được công nhận, người càng ít thì tăng phúc
càng nhiều. Hơn nữa những người có ý đồ xấu với thánh mẫu sẽ gặp nguyền
rủa quấn thân, ngươi càng mạnh thì nguyền rủa càng nghiêm trọng. Đây là
hai thiên phú quan trọng nhất của thánh mẫu, ngoài ra có một số thứ râu
ria cậu có thể tự tìm hiểu. Nghe đồn từng tồn tại một vị thánh mẫu tên
là Pandora, khi nàng cự tuyệt tình yêu của một vị thần linh mà cưới một
người phàm thì cả gia đình của nàng đã bị thần linh kia hãm hại, kết quả là… cả thần hệ đó tiêu tùng. Bất ngờ không, đây là uy lực của thánh
mẫu.” Hơi liếc mắt đánh giá sắc mặt thanh niên, học giả nói tiếp:
“Về phần cậu, cậu vừa mới trưởng thành phải không?”
“Tôi vừa qua sinh nhật 18 tuổi được mấy tháng.”
“Theo thôi diễn của ta, thiên phú của cậu hơi có chút yếu so với thánh
mẫu chính thức, thay vì thay đổi khí vận của người bên cạnh, cậu sẽ hút
xui xẻo của họ cho bản thân, ừm, đây cũng là một cách biến tướng làm may mắn. Hơn nữa khi ai đó có ý đồ xấu với cậu, xui xẻo của cậu sẽ trở
thành nguyền rủa rời lên người đó, đại khái vậy.”
“Sao lại đại khái, tôi cứ tưởng học giả luôn theo đuổi chính xác chứ.”
Câu hỏi của thanh niên làm học giả dị thường lúng túng, chẳng lẽ lại nói mình học nghệ chưa tinh. Học giả đại nhân đành bịa vài lý do lấp liếm
cho qua chuyện:
“Ừ thì … tại lần đầu thấy loại vận mệnh này, hơn nữa cậu sinh ra cũng
không đúng thời điểm, dạo này làm gì có ai tuyệt vọng với bi thương đâu … sai lầm là không tránh khỏi.”
“Thiên phú này nghe sao cũng thấy giống nguyền rủa?” Đây là thông tin tệ nhất kể từ khi hắn tới thế giới này, không có một trong. Giờ phút này
thanh niên chỉ muốn xông lên đập cho người kia một trận, vận mệnh của ai đến cửa hàng này cũng là lần đầu tiên học giả thấy, vậy với ai hắn cũng đại khái sao.
Mỉm cười nhìn thanh niên, học giả an ủi:
“Không sao, không sao, phải biết với một số nghề nghiệp, thiên phú này
sẽ trở nên vô cùng cường đại. Cậu có thể cân nhắc chuyển chức ách vận kỵ sĩ.”
“Tôi sẽ ghi nhớ đề nghị của ngài.” Nói đùa gì vậy, ách vận kỵ sĩ nghe
sao cũng thấy là một nghề nghiệp xui xẻo, thanh niên đã chịu đủ xui xẻo
từ kiếp trước rồi.
“Ừm, nếu đã hết 3 câu hỏi vậy ta cũng nên tiễn cậu trở về.”
“Cám ơn, trước khi chia tay tôi có thể biết tên ngài không?” Thấy học
giả muốn ngừng tiếp khách, thanh niên chuẩn bị đứng dậy. Trước khi rời
đi, Gabriel muốn ghi nhớ tên của vị cường giả này để về sau có cơ hội
trả ơn, ừ, thuần túy là trả ơn mà không có ý đồ khác, dù sao thông tin
mà học giả nói đã giúp hắn mở mang rất nhiều.
“Tất nhiên là được, tên của ta là $%!@”
Kì lạ là dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì Gabriel cũng không thể nhớ rõ tên và dáng vẻ của học giả.
“Không sao đâu, chỉ là lúc này cậu còn chưa đủ khả năng ghi nhớ danh
hiệu của ta, trong tương lai, khi cậu đủ năng lực bước trên con đường
cường giả thì tên ta sẽ tự động hiện ra trong kí ức cậu.”
---
“Hi vọng lần sau gặp lại cậu đã đủ khả năng gọi tên ta, kỵ sĩ học đồ trẻ tuổi.”
Sau lời tạm biệt của vận mệnh học giả, ý thức Gabriel lại bắt đầu lâm
vào mơ hồ. Đáng chết, thanh niên rất không cam lòng, có lẽ bất cứ ai
cũng sẽ cảm thấy vậy khi ý chí của mình bị bài bố bởi người khác. Trước
khi triệt để ngủ say, thanh niên nghe thấy giọng nói của học giả: