Sau
khi Sở Hoài Khanh về phủ cũng không vội nói với Mạc Hi hắn cùng Duệ vương đã
đạt thành hiệp nghị. Dù sao hoàng tử đón dâu là đại sự, trong cung một ngày
chưa ban bố ý chỉ, hiệp nghị miệng này liền một ngày chưa thể chắc chắn.
Giờ
phút này Mạc Hi đang cầm một cây trâm bạc điểm phỉ thúy khảm ngọc bích thưởng
thức. Nàng không rành châu báu, song chỉ xem cách chế tạo liền biết nhất định
không phải vật phàm. Đây không phải lần đầu tiên Mạc Hi nhận được đồ của Duệ
vương phủ đưa tới, liên tục mấy ngày vương phủ đều sai người tặng đồ đến. Hộp
bát bảo thủy tinh đựng mứt hoa quả, một bộ vật trang trí bằng ngọc mười hai con
giáp, đủ hết các loại. Nhưng cũng chỉ là vài món ăn đồ chơi, không có thứ gì
đặc biệt quý trọng, nhưng không thứ nào không tinh xảo.
Duệ
vương phủ.
Phùng
Thiệu nghe thấy Lý Nghĩa ho nhẹ một tiếng, lập tức nhanh như mèo vào thư phòng.
"Gặp
Sở cô nương?"
"Bẩm
vương gia, gặp."
"Nàng
có vui không?"
Phùng
Thiệu nỗ lực khống chế dây thần kinh co giật trên mặt, nghiêm trang nói:
"Tiểu nhân không dám nhìn trộm dung nhan của vương phi tương lai, cho nên
không thấy rõ."
Lý
Nghĩa trầm ngâm một lát, phất phất tay, ý bảo Phùng Thiệu ra ngoài. Âm thầm suy
nghĩ: lúc này ý chỉ trong cung hẳn là đã đưa đến, không biết nàng sẽ có phản
ứng gì.
Quả
nhiên, bên kia Mạc Hi đã quỳ đón thánh chỉ. Sở Hoài Khanh thấy nàng từ từ đứng
dậy, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nàng, lại nhìn không ra gì khác.
Đợi
công công truyền chỉ cất ngân phiếu được thưởng vào ngực, tươi cười đầy mặt đi
mất, Sở Hoài Khanh không khỏi khuyên giải nói: "Thánh thượng tự mình chỉ
hôn, vô luận như thế nào việc này đều là ván đã đóng thuyền. Cuộc hôn sự này,
quý nữ khắp kinh thành không biết hâm mộ muội muội đến thế nào. Sao muội lại
không có chút vui mừng?"
Mạc
Hi trên mặt hiện ra một chút mờ mịt, nhẹ giọng lặp lại nói: "Đúng vậy,
người khác đều hâm mộ ta." Nói xong ánh mắt không có tiêu cự đi về sân
mình. Sở Hoài Khanh thấy nàng như thế, không khỏi than nhẹ một tiếng, lắc lắc
đầu.
Tin
tức Duệ vương được chỉ hôn không quá mấy ngày liền đã truyền ồn ào huyên náo.
Nghe nói là Duệ vương tự mình tiến cung thỉnh chỉ, ngay cả triều thần đều đoán
vị vương phi tương lai này chắc chắn rất được mắt Lý Nghĩa, cũng có số ít biết
hành động gần đây của Sở Hoài Khanh, đều cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân kết
hợp giữa quyền thế và ích lợi, đối với cách nói này có chút không đồng ý. Nhưng
tân nương tử lại chưa bao giờ lộ mặt trong vòng xã giao của kinh thành, cho nên
người nghị luận liền càng nhiều, tò mò có, hâm mộ có, chua cay có. Đương nhiên
có một số người biết chuyện đổi cách hỏi thăm bối cảnh xuất thân của Mạc Hi.
Rất nhanh, chuyện nàng vốn ở Kim Lăng cũng không phải là hầu phủ nuôi lớn liền
bị người đào ra. Sở Hoài Khanh chỉ đành tuyên bố với bên ngoài là vài năm trước
vì Mạc Hi thân thể yếu đuối, lại nghe nói khí hậu Giang Nam ấm áp, tốt cho cơ
thể, liền đưa nàng đi từ nhỏ, gần đây mới đón về. Từ đó, cho dù người bên ngoài
đối với vị Duệ vương phi nửa đường chui ra này có nhiều phỏng đoán, rốt cuộc
cũng chọn không ra cái sai lớn gì, huống chi trước đó vài ngày Sở Hoài Khanh
đích thân xuống Giang Nam, mọi người đều nghe thấy.
Hoàng
tử đại hôn, phô trương lớn không cần nói cũng biết, thứ cần chuẩn bị lại rất
nhiều. Hơn nữa hôn kỳ ở một tháng sau, thời gian gấp như thế, hai phủ đều bận
đến người ngã ngựa đổ. Mạc Hi lại một mực không quan tâm, ngay cả nữ hồng mà
mỗi nữ tử đợi gả đều phải làm cũng không thấy nàng động tay. Nàng mỗi ngày chỉ
thưởng cảnh chọc chim, không vui không buồn, e thẹn ngại ngùng tân nương nên có
cũng chưa từng thấy trên mặt nàng.
Ấn
quy củ nam nữ một khi đính hôn sẽ không thể gặp mặt, vì thế Lý Nghĩa phái người
tặng đồ càng chuyên cần hơn. Chỉ là thứ đưa tới cũng không giống như lúc trước
mới mẻ thú vị, mà là càng ngày càng quý báu. Liền ngay cả Phùng Thiệu phụ trách
chạy chân cũng âm thầm thở dài, chỉ thấy vị chủ tử này còn thiếu không đem khố
phòng vương phủ trực tiếp chuyển đi. Mạc Hi ngược lại không hề từ chối, thoải
mái nhận lấy hết. Chẳng qua, vô luận thứ quý trọng bao nhiêu, đến tay nàng cũng
chỉ ngắm một hai ngày, ham mới mẻ, đảo mắt liền quăng một bên.
Mắt
thấy khuê phòng mình đã sắp có một núi vàng, Mạc Hi không khỏi nghĩ đến tiền
hưu mình để dành lúc đầu so với thật sự không đủ xem. Công việc sát thủ thật
đúng là giá quá bèo, khó trách vô số nhân vật thành danh giang hồ giống Lâm Sâm
biết rõ không thể cũng muốn chậu vàng rửa tay.
Hôn
kỳ ngày một tới gần. Mạc Hi có vẻ càng trầm tĩnh, mỗi ngày không tập võ cũng
không ra cửa, ngược lại quả thật dưỡng ra vài phần khí chất nhàn tĩnh của tiểu
thư khuê các.
Sở
Hoài Khanh sợ trong phủ rối ren, ra vào quá nhiều, sẽ có người thừa cơ hội,
liền không biết ở đâu âm thầm đưa thị vệ vào, đều là hảo thủ nhất đẳng huấn
luyện nghiêm chỉnh.
Đến
ngày lành, Mạc Hi trời chưa sáng đã bị đánh thức, bắt đầu mặc quần áo trang điểm.
Khác không nói, mũ phượng đính đầy trân châu, bảo thạch liền vì Lý Nghĩa địa vị
tôn quý mà dị thường nặng nề hoa lệ, thẳng ép tới cổ nàng không nâng lên được.
Còn có phấn hồng này, không biết chứa bao nhiêu chì, thoa lên mặt, thật sự là
khổ thân chết vì sĩ diện.
Giá
y (áo cưới) kia lại quá là rắc rồi,
một tầng lại một tầng, ước chừng có chín mười tầng. Bốn thị nữ hầu hạ tốn biết
bao nhiêu thời gian. Nếu không phải mùi thơm trên giá y thấm vào ruột gan vô
cùng dễ chịu, Mạc Hi đã sớm buồn ngủ. Toàn bộ quá trình, nàng đều giống như rối
gỗ, không rên một tiếng mặc người điều khiển, mười phần phối hợp.
Đợi
mặc xong hết đã qua chừng hai canh giờ.
Giờ
lành vừa đến, từ Sở Hoài Khanh tự mình cõng Mạc Hi lên kiệu. Mạc Hi vốn tưởng
rằng vị tiện nghi ca ca này thế nào cũng dặn dò một hai câu, không nghĩ tới hắn
cái gì cũng chưa nói.
Tiếp
theo đó là dạo phố thị chúng. Mạc Hi bình thường khó được ngồi kiệu, chỉ cảm
thấy lắc muốn điên. Ban ngày ban mặt che khăn voan, dưới ánh nắng, chỉ thấy
trước mắt một mảnh lửa đỏ. Lý Nghĩa có tự mình tới đón hay không, nàng hoàn
toàn không biết. Chỉ biết là một đường tiếng người ồn ào, dân chúng bên ngoài
giống như tụ tập xem ca hát tạp kĩ, chắn khiến mười dặm hồng trang chen không
lọt. Mạc Hi không khỏi cong môi, thầm nghĩ: thôi, cho người ta giải trí một
lần, cũng coi như làm việc thiện đi.
Đợi
nghi thức phi thường phiền phức bắt đầu, Mạc Hi đã vô cùng không kiên nhẫn,
không phải gì khác, chính là quá đói. Ở trong kiệu nàng đã cố nén không cầm quả
táo trong tay cắn, giờ phút này lại đói khủng khiếp. Nhưng nghi thức này lại
không dứt, bước tới bước lui bái qua bái lại, thêm một phen ép buộc.
Đợi
cho một tiếng vô cùng cao vút "đưa vào động phòng", Mạc Hi cuối cùng
cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn nơi đây hôn lễ hoàng thất cùng dân gian
khác nhau, náo động phòng bị cho là mất thể thống, một mực miễn đi. Bởi vậy
nàng rốt cục có thể ngồi xuống thanh tĩnh một lát. Mạc Hi không khỏi vui sướng
khi người gặp họa nghĩ: Lý Nghĩa không có mệnh tốt như mình, còn cần đãi yến
tân khách. Nếu muốn cướp cái ghế kia, ngoại trừ thủ đoạn mạnh mẽ, cũng nên ở
thời cơ thích hợp lung lạc một phen, tạo ra lực tương tác nhất định. Nhưng hắn
quyền cao chức trọng, phong cách hành sự lại luôn cứng rắn, người dám chuốc
rượu hắn chỉ sợ không nhiều lắm.
Đang
nghĩ như vậy, Lý Nghĩa đã ngoài dự đoán đẩy cửa mà vào. Mạc Hi ngồi ngay ngắn
trên giường hỉ, nghe hắn lớn tiếng đuổi tất cả thị nữ bao gồm nha đầu hồi môn
từ Túc hầu phủ theo tới đi ra ngoài, lại lảo đảo lần mò vào nội thất, bỗng
nhiên tinh thần hơi chấn động.
Bên
ngoài đóng cửa "két" một tiếng, Mạc Hi thình lình phẩy tay áo một
cái, khăn voan đỏ tươi kia bỗng chốc bay xuống.
Lý
Nghĩa chỉ thấy cả phòng dưới ánh nến, nét mặt người mặc hồng y đỏ hơn lửa mang
theo hai phần ý cười, nhìn về phía hắn. Nhan sắc ngày xưa bình thường không
chút nổi bật cũng thêm ba phần sáng rọi.
Hai
người yên lặng đối diện.
Lát
sau, Mạc Hi đánh vỡ yên tĩnh trước, nhẹ giọng mở miệng nói: "Vương gia đêm
nay không cần tự mình đốc thúc, xem ra đã bố trí thỏa đáng."
Lý
Nghĩa không để ý đến kinh ngạc trong lòng, trong nháy mắt nhảy lên, quơ lấy
Trạm Lư treo trên tường vào tay, hai mắt mới vừa rồi còn mờ mịt lộ ra ánh nhìn
sắc bén, âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, dáng vẻ tùy thời nghênh chiến.
Mạc
Hi hiển nhiên cảm giác được khí thế lẫm liệt của hắn, mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Vương gia mặc một thân cát phục, thật sự không nên múa đao múa
kiếm." Đúng là một bộ thanh thản, bất động như núi. Ngừng một chút, nàng
tiếp tục nói nhỏ: "Vương gia cũng không cần đề phòng như thế, ta sẽ không
làm việc gì bất lợi đối với người."
Lý
Nghĩa giọng trầm xuống, nói: "Sao ngươi biết bổn vương tương kế tựu
kế?" Vừa hỏi đồng thời Trạm Lư cũng ra khỏi vỏ, hướng tới cổ Mạc Hi mà đi.
Hắn tự tin việc đêm nay bố trí vô cùng bí ẩn, tuyệt sẽ không lộ ra ngoài. Ngày
đó, khi Phùng Thiệu đem thân phận bối cảnh của Mạc Hi nói với hắn, Lý Nghĩa đột
nhiên nhớ lại người hôm đó đối kiếm với hắn trong xe ngựa, nhất là ánh mắt
trong trẻo như hàn băng kia. Chủ nhân ánh mắt đó có kiếm thuật siêu quần, Lý
Nghĩa không dám sơ suất.
Mạc
Hi bỗng nhiên nhẹ phóng lên, một thân giá y đỏ tươi như ráng chiều nơi chân
trời tản ra, khó khăn né kiếm phong, lúc rơi xuống cung kính hành lễ với Lý
Nghĩa, nhẹ giọng nói: "Lễ vật vương gia sai người đưa tới, ta nhận mà
thẹn, ngày sau nhất định sẽ hoàn trả toàn bộ." Một nam nhân đối với một nữ
nhân có vài phần thật tình, tự nhiên sẽ thể hiện trong mỗi hành động lời nói.
Vô luận xuất phát từ mục đích cùng tính toán gì, lúc ban đầu, Lý Nghĩa đối với
hôn sự này quả thật có vài phần thành ý. Ngay từ đầu, hắn đưa những vật nhỏ
tinh xảo không đáng tiền quả thực có vài phần ý vị, sau lại những vật quý trọng
ngược lại chỉ là thủ thuật che mắt người có tâm bên ngoài mà thôi. Đối với
người như Lý Nghĩa mà nói, hắn cũng không cần trái lương tâm lấy lòng một nữ tử
làm gì, những hành vi lễ đến tâm ý không có như thế liền chỉ có một giải thích,
hắn đối với cuộc hôn sự này có tính toán khác. Mạc Hi chính là từ biến hóa rất
nhỏ này, đoán được chuyển biến tâm tư của Lý Nghĩa.
Mạc
Hi lời này nghe không đầu không đuôi, Lý Nghĩa lại tâm niệm vừa chuyển liền
hiểu được ý nàng, ánh mắt nhìn Mạc Hi càng thâm trầm.
Mạc
Hi biết rõ người như Lý Nghĩa, lúc trước thật tình lấy lòng như vậy đã là không
dễ, bởi vậy chỉ sợ sơ suất chọn lầm một từ, khiến hắn cảm thấy khó xử mà thẹn
quá thành giận. Nàng mới vừa rồi cố ý nói hai chữ "ngày sau", có ý
thử Lý Nghĩa định xử trí nàng như thế nào, không nghĩ Lý Nghĩa lại không có
biểu hiện gì.
Dưới
ánh nến, vẻ mặt Lý Nghĩa lúc sáng lúc tối mang theo lãnh đạm xa cách, quát hỏi:
"Sở Hoài Khanh phân phó ngươi như thế nào?"
Mạc
Hi hờ hững nói: "Không có." Ngừng một chút, nàng nói tiếp: "Tiểu
hầu gia quả thật chưa từng phân phó ta chuyện gì. Nhưng mà, nếu ta đoán không
sai, giá y này sợ là đã tẩm độc dược cực kì lợi hại."
Trên
giá y của tân nương nhiễm độc, mười phần là chú rể sẽ ứng với câu tục ngữ chết
dưới hoa mẫu đơn.
Lý
Nghĩa quả nhiên thay đổi sắc mặt, bỗng cười lạnh nói: "Nếu quả thực như
thế, sao ngươi không sợ!"
Mạc
Hi vẫn thản nhiên nói: "Vương gia đã nghi ngờ ta, cần gì để ý sự sống chết
của ta."
Lý
Nghĩa phẩy tay áo một cái, hơi xoay nghiêng, nghiêm lạnh nói: "Ngươi từ
lúc nhận người thân đã biết là Sở Hoài Khanh thiết kế, vì sao không dứt khoát
bỏ đi? Chẳng lẽ thật sự muốn ở lại làm vương phi của bổn vương?"
Mạc
Hi nghe được ý châm chọc trong câu sau cùng của hắn, chậm rãi lắc đầu, mặt lộ
vẻ buồn bã, nói: "Đi. Đi đâu?" Mạc Hi biết Lý Nghĩa người này mặc dù
làm việc bá đạo, cũng thật có vài phần chính khí. Một mực cứng rắn sẽ không dễ
dàng khiến hắn tin, bởi vậy, giờ phút này nàng chẳng những không có chút sắc
sảo, ngược lại có vẻ nhu nhược vô ý.
Huống
chi Túc hầu phủ không phải dễ rời khỏi như vậy, lúc trước đám cao thủ vào ở kia
trên danh nghĩa là vì đảm bảo sự an toàn của hầu phủ, thật ra là có vô số ánh
mắt âm thầm nhìn chằm chằm nàng.
Mạc
Hi bỗng nhiên lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Nếu rời khỏi, tiểu hầu gia
cùng tổ chức đều tuyệt không bỏ qua cho quân cờ không nghe lời như ta. Làm như
thế không phải là kế lâu dài." Ngừng một chút, nàng nói: "Huống chi,
ván cờ này chỉ có vương gia mới là người định càn khôn." Một câu này không
lớn, lại rất có khí phách, kiên định dị thường. Còn một câu nàng không tiện nói
ra, chính là nếu rời đi, làm hỏng kế hoạch của Lý Nghĩa, hắn cũng sẽ không bỏ
qua cho nàng.
Lời
này nói một nửa, lưu một nửa. Lý Nghĩa cũng hiểu được ý của Mạc Hi, nàng đây là
cho thấy lập trường. Lý Nghĩa tuổi còn trẻ liền quyền cao chức trọng, người
hướng hắn biểu thị trung tâm đếm không hết, khom lưng uốn gối cũng không biết
gặp bao nhiêu, Mạc Hi mới vừa rồi nói lời này quả thật có tâng bốc hắn, nhưng
không làm người ta chán ghét.
"Nói
như vậy, ngươi là đoán được bổn vương đêm nay sẽ có động tác, cố ý lưu lại
thành toàn cho bổn vương."
Mạc
Hi nghe Lý Nghĩa lời lẽ sắc bén vừa chuyển, bắt đầu tán tụng nàng, vẫn bình tĩnh
nói: "Một nữ tử như ta, thân như bèo trôi. Lúc nào cũng có thể bị biến
thành vật hi sinh. Có tài đức gì có thể thành toàn cho vương gia." Ngừng
một chút, nàng bỗng nhiên chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Chẳng qua có đôi
khi quân cờ cũng sẽ không cam lòng, muốn quấy rối người tự cho là đã nắm cục
diện trong tay." Vẻ mặt bướng bỉnh hơi chút giảo hoạt của nàng vừa rồi, có
thể nói là linh động cực kì, Lý Nghĩa lại không chút thay đổi, nói: "À,
nói như thế, ngày nào đó cô nương cũng sẽ đối với bổn vương như vậy."
Mạc
Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Lý Nghĩa, kiên định nói:
"Vương gia lời ấy sai rồi. Thủ hạ của vương gia còn nhiều người tài ba dị
sĩ vì vương gia vượt lửa qua sông. Hơn nữa, vương gia mưu cầu là thiên hạ. Ta
có thể vì vương gia ra một chút sức cũng chỉ là tạm thời. Mà ta theo đuổi, là
hai chữ 'bình an'." Lời này của nàng nghe như là nói mình ham muốn ít,
ngoại trừ muốn bảo vệ mạng nhỏ không còn hi vọng xa vời gì, kì thực là phủi
sạch quan hệ, tỏ rõ mình và Lý Nghĩa không phải là người cùng cấp. Đạo bất đồng
bất tương vi mưu (người không cùng đường
thì không cần hợp tác với nhau), chỉ là tạm thời vì cầu tự bảo vệ mình,
thay bản thân thoát khốn mới có thể "không cẩn thận" giúp hắn một
phen, sau khi xong việc không còn liên quan, tương lai sẽ không bị cắn ngược.
Lý
Nghĩa không biết là tiếp nhận lí do thoái thác này của nàng, hay là không muốn
dây dưa, đột nhiên nói: "Sở Hoài Khanh sao lại không đề phòng ngươi?"
Mạc
Hi mỉm cười, nói: "Người đời đều biết tiểu hầu gia không có võ công, lại
không biết hắn có bản lĩnh khác. Ngày ấy hắn dùng mị thuật cố ý khiến Tịch Nhi
làm ta bị phỏng, sau lại đối với ta lập lại trò cũ. Người tập võ tâm trí khó
tránh khỏi so với người thường mạnh hơn chút, hắn cho rằng ta dùng thuốc trị
bỏng hắn cho, liền dần mất tâm trí, mặc hắn sắp xếp. Hơn nữa Sở Hoài Khanh tự
cho mình rất cao, ở trong lòng hắn sợ chỉ có vương gia mới xứng làm đối thủ của
hắn, đối với quân cờ như ta khó tránh khỏi liền sơ sẩy chút."
Ngày
đó trước khi Lục Vân về Đường Môn giao cho Mạc Hi tờ giấy chính là kết quả kiểm
tra thuốc phỏng, Mạc Hi cũng từ đó mà suy đoán ra Sở Hoài Khanh biết mị thuật.
Quả nhiên, sau lại Mạc Hi quỳ nghênh thánh chỉ, tiểu hầu gia một mặt giả ý
khuyên giải an ủi, một mặt dùng mị thuật với nàng, kêu nàng ngoan ngoãn đi vào
khuôn khổ. Mạc Hi chỉ đành giả vờ thất hồn lạc phách rời đi. Lúc ấy nàng liếc
thấy vị ca ca giả kia còn mèo khóc chuột, giống như vô hạn tiếc hận lắc lắc
đầu, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cái gì muội muội, thiên kim hầu phủ, Mạc
Hi từ đầu tới cuối một chữ cũng không tin. Hôm nay lên kiệu hoa, lúc Sở Hoài
Khanh cõng nàng nhất định đã coi nàng như một người chết, cho nên cũng lười
tiếp tục giả vờ cái gì huynh muội tình thâm, một chữ cũng không nói với nàng.
Nếu Lý Nghĩa cùng nàng đều bị trúng độc chết, người đời tự nhiên sẽ không hoài
nghi đến Sở Hoài Khanh, hắn chỉ cần giả vờ đau mất thân nhân khóc nghiêng trời
lở đất một phen, diễn trò phải diễn cho hết.
"Ngươi
là nói Sở Hoài Khanh cố ý ở trước mặt bổn vương giả như vô ý phát hiện bớt đỏ
trên cánh tay ngươi, để ta tin tưởng, kỳ thật hắn đã sớm biết."
"Phải.
Việc cái bớt, sợ là một vị cố nhân của ta đã nói cho hắn."
Mạc
Hi đối mặt Lý Nghĩa vẻ nghi hoặc, đột nhiên nói: "Vương gia biết thân phận
của ta, chỉ sợ cũng biết việc của Cố An. Tiểu hầu gia chắc hẳn đã nghĩ rằng cho
dù tâm trí ta chưa mất, bởi vì diện mạo vương gia giống hệt Cố An, còn có quyền
thế địa vị của vương gia, ta đối với hôn sự này hẳn cũng bằng lòng."
Lý
Nghĩa quả nhiên biết rõ quá khứ của Mạc Hi, truy vấn: "Ngươi là nói bào đệ
bổn vương chưa chết?"
Mạc
Hi nói nhỏ: "Ta nói cố nhân là một người khác." Trong lòng lại bổ
sung nói: nếu Cố An quả thực còn sống, cho dù huynh ấy lợi dụng ta, ta cũng cam
nguyện, đáng tiếc không thể. Nói xong một âm tiết cuối cùng, Mạc Hi bỗng nhiên
nhảy lên, tay áo dài vươn ra, nhẹ cuốn, đánh rớt một ám khí màu vàng. Trong
nháy mắt lại nhanh chóng che trước người Lý Nghĩa, nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ
là cố nhân đến thăm."
Đợi
thấy rõ ám khí trên đất chỉ là một cái lá vàng, Lý Nghĩa không khỏi cảm thấy
hoảng hốt. Mới vừa rồi ám khí thế tới nhanh chóng, hắn không chút phát hiện,
đối phương võ công thật sự sâu không lường được. Không khỏi lại nhìn kĩ bóng
dáng lửa đỏ mảnh khảnh che trước người hắn.