Gần
đây trên giang hồ chủ đề sốt dẻo nhất không thể nghi ngờ chính là hôn sự của
chưởng môn Đường Môn Đường Hoan cùng nữ nhi Âu Dương Cẩn của đường chủ Phích
Lịch Đường Âu Dương Khánh.
Hai
nhà vô luận địa vị giang hồ, danh vọng hay là nhân lực, tài lực đều có thể nói
môn đăng hộ đối, quan hệ thông gia này hoàn toàn là điển hình của mạnh mạnh
liên kết. Huống chi đôi tân nhân này có thể nói là trai tài gái sắc, được người
trong giang hồ công nhận là trời đất tạo thành một đôi. Cho nên tin tức Đường
Môn cùng Âu Dương gia đám hỏi trong một tháng ngắn ngủi đã truyền khắp giang
hồ, mặc dù xa ở Kim Lăng cũng nghe thấy.
Nghe
được tiếng mở cửa, nàng lập tức đứng lên, còn chưa mở miệng hốc mắt đã đỏ
trước, nhẹ nhàng kêu một tiếng cô nương liền nói không nên lời.
Mạc
Hi ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Vào rồi nói sau."
Lục
Vân gật gật đầu, cố nén ý khóc, đi theo Mạc Hi vào nhà. Nàng thấy Mạc Hi mặc
một thân váy vải màu hồng cánh sen, quần áo mặc dù mộc mạc, nhưng cả người thu
thập sạch sẽ, tinh thần nhìn cũng tốt, cảm thấy an tâm một chút.
Mạc
Hi nói: "Lần trước Ngọc Lộ cô lấy đến còn chưa uống hết, ta đi pha trà, cô
tùy ý ngồi đi."
Nghĩ
đến trà kia là tứ thiếu dặn riêng nàng mang từ đất Thục đến cho Mạc Hi, Lục Vân
rốt cuộc nhịn không được lã chã rơi lệ, bùm một tiếng liền quỳ xuống, khóc nói:
"Cô nương, người đừng vội." Nàng phục hồi hơi thở mới nói tiếp:
"Tứ thiếu có lỗi với cô."
Mạc
Hi thở dài, bước lên trước đỡ nàng đứng lên, nhẹ giọng nói: "Dù vậy, cũng
không liên quan đến cô, cô quỳ làm gì."
Lục
Vân lại vẫn quỳ thẳng không đứng dậy, vừa khóc vừa nói: "Lục Vân từ nhỏ đi
theo tứ thiếu, biết rõ phẩm tính của người, tứ thiếu lần này thật sự là bất đắc
dĩ. Cô nương có điều không biết, tứ thiếu ngày đó vội vàng rời khỏi Kim Lăng
trở lại đất Thục, thật sự là bởi vì việc buôn bán của Đường Môn bỗng nhiên bị
triều đình chèn ép khắp nơi, tất cả hiệu thuốc bắc, tửu lâu tự dưng tăng thuế
gấp đôi không nói, rất nhiều cửa hàng ở thị khẩu trong một đêm bị triều đình
cưỡng chế thu hồi. Tứ thiếu đang vắt óc suy nghĩ tìm đối sách, Âu Dương lão gia
tử chủ động nói sẽ giúp Đường Môn vượt qua cửa ải khó khăn, thay Đường Môn nói
tốt với triều đình, điều kiện duy nhất chính là hai nhà liên hôn. Âu Dương gia
từng dâng ra cách chế hắc hỏa dược cho triều đình, xem như có công rất lớn với
triều đình, bởi vậy Âu Dương lão gia tử tuy là người giang hồ, lời nói cũng rất
có giá trị. Tứ thiếu thân là chưởng môn, vì cuộc sống của trên dưới hơn ngàn
người, danh vọng hơn trăm năm của Đường Môn, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý
kết hôn. Nhưng vô luận như thế nào, tứ thiếu cùng cô nương thề hẹn trước, sau
lại lấy người khác, thật sự đã phụ cô nương rất nhiều. Lục Vân biết nay nói với
cô nương những lời này, cũng không ích lợi gì. Cũng không phải muốn thay tứ
thiếu giải thích cái gì, chỉ cầu cô nương nghĩ thoáng chút, cố gắng chăm sóc
bản thân." Lục Vân nói một hơi nhiều như vậy, lúc nói cũng không dám nhìn
Mạc Hi, sợ một khi dừng lại liền khó có thể nói tiếp.
Mạc
Hi trên tay dùng vài phần nội lực, mạnh mẽ nâng Lục Vân lên, nhẹ giọng nói:
"Cô yên tâm đi, ta sẽ tốt. Đừng khóc, mau lau nước mắt." Nàng đỡ Lục
Vân ngồi xuống, nói: "Cô đợi chút, ta có thứ này muốn nhờ cô tự tay giao
cho tứ thiếu nhà cô." Thầm nghĩ: thất hoàng tử quả nhiên chưa từ bỏ ý đồ,
bắt đầu bắt tay vào chèn ép Đường Môn.
Lục
Vân thấy Mạc Hi xoay người vào phòng trong, rất nhanh liền cầm một hộp gấm đóng
nắp đi ra, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. Nàng vội dùng hai tay tiếp nhận, nhẹ
giọng nói: "Cô nương yên tâm, Lục Vân nhất định tự mình giao đến tay tứ
thiếu." Thầm nghĩ: cô nương tâm tư thật linh lung, sớm đoán được xảy ra
chuyện lớn như vậy, ta nhất định sẽ muốn về Đường Môn.
Tiễn
bước Lục Vân, Mạc Hi nhìn hai cây anh đào đã sớm không còn hoa trong viện, nhẹ
giọng lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng tháng tư anh đào tàn, tháng năm thược dược
nở. Chẳng lẽ thược dược này còn chưa nở được một mùa cũng đã tàn."
Ngày
đó, sau khi Mạc Hi ở quán trà nghe nói Đường Hoan cùng Âu Dương Cẩn đính hôn,
liền lập tức về nhà viết một phong thư, sai Tiểu Bạch đưa đi đất Thục. Tiểu
Bạch khi trở về lại không mang theo một lời nửa chữ nào, có lẽ Đường Hoan không
biết nên nói gì với nàng. Huống chi nay đã qua rất nhiều ngày, nếu có hồi âm
theo đường khác truyền tới Kim Lăng, cũng đã sớm đến.
Bạn
trai từng thề non hẹn biển muốn lấy người khác, tận thế lại chưa đến, ngày cứ
như thường lệ mà trôi qua. Mạc Hi như cũ mỗi ngày sáng sớm luyện kiếm, ngẫu
nhiên đi tửu lâu uống một ít, chỉ là không biết như thế nào, có đôi khi không
khỏi so với ngày thường uống nhiều mấy chén. May mắn nàng tửu lượng rất tốt,
còn không đến mức say, chỉ là tính cảnh giác không khỏi giảm bớt một phần,
nhưng cũng không có gì lớn lao. Đáng tiếc nàng đã bỏ thẻ VIP Đường Hoan cho vào
hộp gấm giao cho Lục Vân cùng đem về, cho nên, Cúc Thủy Các tự nhiên không thể
lại đi. Huống chi gần đây nàng cơ hồ không nhận nhiệm vụ, bạc để dành trước kia
còn phải giữ lại dưỡng lão.
Đi
Cúc Thủy Các thói quen này đã bỏ, Mạc Hi lại dưỡng thành một thói quen mới, nửa
đêm, một mình ngồi trong viện nhìn trời. Xét thấy nhìn sao nhìn trăng loại hành
vi này cũng có thể coi là một cách thương xuân bi thu khỏe mạnh, Mạc Hi cũng
liền tự nhiên mà tiếp nhận, an ủi mình tổng so với việc đếm cừu chống mất ngủ
còn có sáng kiến hơn. Ngoại trừ việc đó, cuộc sống dường như không có biến hóa
gì lớn, mỗi ngày bỏ bớt một canh giờ tập viết, ngược lại thêm một canh giờ tập
võ. Ngày sau nàng thiếu Đường Môn ngọn núi này để dựa vào, chỉ có thể tự lực
cánh sinh, chuyên cần luyện võ công là chuyện tốt.
Mặt
khác còn có một việc lạ, mấy ngày liên tiếp Mạc Hi luôn ở trạng thái lười biếng
trốn việc, không ngờ tổ chức cũng liền mặc kệ, lại không có động tĩnh. Nàng
không khỏi âm thầm tự giễu, khi nào thì tổ chức sát thủ cũng bắt đầu nhân tính
hóa, cho nhân viên một kì nghỉ dài để chữa bệnh thất tình. Duy nhất không được
hoàn mỹ là, thu nhập của nàng là tính theo nhiệm vụ, cho nên nghỉ không có
lương.
Hôm
nay, Mạc Hi mua một con cá sống ở chợ về, xa xa liền nhìn thấy một người mặc bố
bào màu xanh nhạt ngồi dưới tàng cây ngọc lan trước cửa, nhìn ngõ nhỏ đối diện,
hiển nhiên là chờ nàng.
"Cô
đã về rồi." Người nọ thấy nàng lập tức đứng lên, giọng nói thật ấm áp.
Mạc
Hi mỉm cười nói: "Sao huynh lại tới đây? Chờ rất lâu sao?" Thầm nghĩ:
Mạc Hi a Mạc Hi, mày hết cứu được rồi. Đời này mày lại không cận thị, thị lực
không đến 2.0 cũng phải 1.5 a, như thế nào ban ngày ban mặt lại có thể nhìn lầm
người chứ.
Mộc
Phong Đình sâu sắc cỡ nào, tự nhiên bắt giữ được một chút thất vọng hiện lên
trong mắt nàng, lập tức đè nén nỗi lòng dâng trào, giống như vui đùa nói:
"Đúng vậy, chờ thật lâu. Kỳ thật từ lúc trời chưa sáng ta đã tới rồi, bởi
vì làn da quá đen, cô mới không phát hiện ta." Trong lòng lại nói: vì sao
trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có người khác, cho tới bây giờ đều không nhìn thấy
ta.
Mạc
Hi nghe vậy quả nhiên mỉm cười với hắn, vừa mở cửa, vừa làm một động tác mời.
Mộc
Phong Đình lại nhìn nàng nghiêm túc nói: "Ta sẽ không vào. Ta chỉ muốn hỏi
cô một câu." Ngừng một chút, hắn trầm giọng, chậm rãi nói: "Nguyện ý
theo ta đi không? Chúng ta cùng đi quan ngoại." Ngừng một chút, hắn nói
tiếp: "Ta biết lần trước nàng không muốn. Chỉ là trước khác nay khác, cho
nên ta muốn nghe nàng trả lời lại một lần."
Mạc
Hi trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Huynh đã nghe nói rồi à."
Mộc
Phong Đình gật gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng trả lời.
Không
ngờ, Mạc Hi vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn. Ta không thể."
Mộc
Phong Đình nghe nàng trả lời như thế, tay giấu trong tay áo càng nắm càng chặt,
thật lâu không nói không động. Bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Đã hiểu. Ngày
mai ta liền phải rời khỏi Kim Lăng, như vậy tạm biệt nàng. Tự mình bảo
trọng." Dứt lời cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Mạc
Hi kinh ngạc nhìn theo bóng hắn đến xuất thần, thầm nghĩ: quả nhiên gặp nhau xa
nhau, tất cả đều có định số.
Thẳng
đứng đến trời chiều ngã về tây, Mạc Hi mới chuyển mắt, nhìn con cá trong tay đã
không còn nhúc nhích mà phát sầu, thầm nghĩ: quả nhiên người thất tình chỉ số
thông minh sẽ thay đổi bất ngờ, thường làm chút chuyện bừa bãi, ngay cả mình
không biết làm cá cũng đã quên. Cái người hứa hẹn tương lai sẽ nấu cho mình ăn
kia xem ra không thể trông cậy được rồi, vẫn là tự lực cánh sinh cho quen đi.
Nhưng mà nơi này lại không thể search google xem làm cá như thế nào, phải làm
sao đây?
Không
ngờ sáng sớm hôm sau Lục Vân lại tới nữa, chỉ là quần áo đơn giản, trên tay
khoác cái bọc nhỏ, có vẻ muốn đi xa. Mạc Hi thấy nàng trên mặt xưa nay có hai
phần ý mừng nay lại thêm một phần ngưng trọng, chỉ cho là nàng bởi vì đến chào
từ biệt mà cảm xúc không khỏi suy sụp.
Không
ngờ Lục Vân lại còn đem theo một phong bái thiếp đến, trên đó viết rõ ràng ba
chữ "Sở Hoài Khanh".
"Cô
nương xin cẩn thận một chút. Tịch Nhi cùng Cố ma ma, Lục Vân đều đã nhờ người
khác hộ tống đi Đường Môn, ngày sau nhất định sẽ chăm sóc ổn thỏa, cô nương
không cần lo lắng."
Mạc
Hi gật gật đầu, phát hiện đưa qua còn có một tờ giấy, đặt dưới bái thiếp, liền
bất động thanh sắc tiếp nhận.
Lục
Vân nói tiếp: "Cô nương bảo trọng. Lục Vân bái biệt." Nói xong hành
đại lễ, liền dắt ngựa ra ngõ nhỏ. Mạc Hi thấy nàng xoay người hốc mắt đều đỏ,
rõ ràng là cố gắng kiềm nén, trong lòng không khỏi thở dài.
Trở
lại phòng mở tờ giấy ra xem, trên đó chỉ viết một câu. Không cần đọc kĩ, liếc
mắt một cái liền hiểu rõ. Nàng lạnh lùng cười, tùy tay đốt bỏ.
Tiểu
hầu gia lần này không mời Mạc Hi đi Anh Hoa Tạ, mà là trực tiếp mở tiệc ở hành
quán.
Sở
Hoài Khanh rốt cuộc là quý tộc vài đời mới dưỡng ra, cho nên chỗ ở tạm thời như
hành quán cũng bố trí vô cùng tinh xảo thoải mái, liếc mắt một cái nhìn lại, các
loại khí cụ bài trí, đúng là vật trong kinh mang đến.
Sở
Hoài Khanh vị ca ca có sẵn này liên tiếp tự mình thay nàng gắp thức ăn, Mạc Hi
đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bữa
tiệc không có rượu, Sở Hoài Khanh mỉm cười, áy náy nói: "Vi huynh tì vị
yếu, muội muội không phải nữ tử tầm thường, nếu muốn uống rượu cứ việc dặn
dò."
Mạc
Hi lắc đầu tạ ơn, tỏ vẻ không sao cả.
Hai
người còn nói chút chuyện của Kim Lăng, đủ loại đều có, Sở tiểu hầu mới ra vẻ
đứng đắn, vào đề nói: "Vi huynh sẽ về kinh. Muội muội nghĩ như thế nào, có
muốn cùng vi huynh lên kinh không?" Hắn không đợi Mạc Hi mở miệng, uống
một ngụm hồng trà, vội nói tiếp: "Kinh thành cùng Kim Lăng hoàn toàn khác
nhau, là một cảnh tượng khác, sao muội muội không tới mở mang kiến thức một
phen. Nhà chúng ta tuy không tính là nhất nhì kinh thành, nhưng trong nhà bố
trí cũng không tệ. Nơi ở cho muội muội cũng vừa sửa xong, đình đài lầu các
không chỗ nào không phải thợ khéo tỉ mỉ chạm trổ. Muội muội coi như giải sầu
cũng tốt."
Sở
tiểu hầu ra sức thuyết phục như thế, Mạc Hi dù sao cũng phải có chút phản ứng,
có lẽ thấy từ chối thì bất kính nên đáp ứng nói: "Liền theo lời ca
ca." Ngừng một chút, lại do dự nói: "Chỉ là..." Thầm nghĩ: hắn
mới vừa nói "giải sầu", chẳng lẽ vị ca ca sẵn có này cũng biết chuyện
nàng bị Đường Hoan đá? Sức mạnh lan tỏa của bát quái quả nhiên không thể khinh
thường...
Sở
Hoài Khanh giống như biết được băn khoăn của nàng, vội nói: "Tổ chức bên
kia muội không cần lo lắng. Bọn họ ngày sau sẽ không bao giờ đến dây dưa muội
nữa."
Mạc
Hi mới định mở miệng hỏi, Sở Hoài Khanh đã nói: "Về phần trả giá, muội
muội không cần biết. Dù sao cũng là một ít bí sự của thất hoàng tử. Tổ chức nếu
đã bảo hổ lột da, trên tay nhiều chút lợi thế luôn tốt." Từ lời này mà
suy, Sở Hoài Khanh khoản mua bán này nghe ra có vẻ là trăm lợi mà không một
hại. Đây vốn là mua bán không vốn, vừa khiến Mạc Hi được tự do, còn mượn sức
người khác quản thúc thất hoàng tử, có thể nói một công đôi việc. Cho nên Mạc
Hi gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Ngày
khởi hành định ở ba ngày sau, Mạc Hi không có vật thừa, thứ duy nhất có giá trị
chút bạc đều trả lại cho Đường Hoan, cũng không có gì phải thu thập. Chiếu theo
lời của tiểu hầu gia, chính là ngay cả quần áo cũng không cần đem, vào kinh tự
nhiên sẽ tìm thợ dựa trên kiểu cách đang lưu hành ở kinh thành mà may cho nàng.
Trước
khi đi, Mạc Hi đến thăm Cố An một lần.
Gió
núi như trước lạnh thấu xương. Lần này nàng mang theo vẫn là sơn trà trắng.
Nhổ
sạch cỏ dại trước mộ, Mạc Hi từ từ ngồi xuống, không nói một lời.
Những
ngày bên nhau đã đi qua, tương lai vẫn là nàng lẻ loi một mình.