Mưa
xuân tí tách rơi, Mạc Hi đi trong mưa phùn tầm tã, đón Tịch Nhi tan học. Nàng
không dùng khinh công, mà thành thành thật thật đi bộ, trên gạch xanh ướt nước
từ từ tiến bước. Nhìn rêu xỉ trải dài dọc hai bên phố nhỏ, không khỏi cảm thấy
trong lòng cũng ẩm ướt dính dính. Quả thật là thanh minh thời tiết vũ phân
phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn (thanh
minh lất phất mưa phùn, khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa – thanh minh của Đỗ
Mục).
Vừa
rẽ vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, nàng lập tức cảm thấy không thích hợp.
Trong
gió xuân mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Bỗng
nhiên, cánh cửa của một căn nhà cách đó không xa phát ra tiếng kèn kẹt, ngay
sau đó bùm một tiếng, một huyền y nam tử ngã xuống trước cửa, rồi liền không
nhúc nhích.
Đợi
xác nhận chung quanh quả thật không ai, Mạc Hi mới tung người qua, cách không
điểm hai đại huyệt của người đó, để phòng có trá, lại điểm huyệt ngủ của hắn,
sau đó mới đến gần, nhẹ nhàng lật người nọ qua. Người này một đôi mày kiếm, môi
mỏng mũi cao, rõ ràng chính là người trong xe ngựa có bộ dạng giống hệt Cố An
kia! Giờ phút này hắn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cho dù
Mạc Hi không điểm huyệt ngủ của hắn, cũng vô cùng có khả năng đã hôn mê.
Mạc
Hi vội kiểm tra thương thế của hắn. Ngoại thương chỉ có một vết máu trên vai
phải, cũng không mất máu nhiều lắm, chỉ nhiễm một ít trên áo. Nàng quyết đoán
lấy đoản kiếm ra, cắt vai người nọ, đào mũi tên chôn sâu bên trong ra. Quả nhiên
giống hệt mũi tên ngày ấy Thủy Đạo Tư trúng sau lưng - "thiết cốt lệ trùy
tiễn". Nhưng mà hắn may mắn chút, vết thương ở nơi bản thân có thể chạm
tới, hơn nữa phản ứng cực nhanh, sau khi trúng độc liền lập tức tự điểm huyệt,
phong bế khí huyết vận hành quanh vết thương, cho nên độc tố khuếch tán khá
chậm, mới chống được đến lúc này. Mạc Hi thấy hắn bị thương nặng vậy, tay phải
vẫn nắm chặt chuôi kiếm, không khỏi nhớ lại.
Có
một lần nàng và Cố An hai người đang cùng xông quan trong rừng rậm hoang dã,
một đường tránh được các loại cơ quan cạm bẫy vây bắt đuổi giết, đến cuối cùng
hai người đều đã kiệt sức, ngay cả sức cầm kiếm cũng sắp không còn, rốt cục
thông qua khảo hạch. Đêm đó hai người nghỉ ngơi bên đống lửa, bởi vì sợ dã thú
tập kích, Cố An kiên trì ngồi gác đêm cho nàng, cuối cùng bởi vì mệt nhọc quá
độ mà ngủ thiếp đi. Mạc Hi vốn định vụng trộm rút kiếm của hắn để hắn nằm xuống
ngủ một giấc ngon lành, đổi lại mình bảo vệ hắn, lại phát hiện hắn ngay cả lúc
ngủ cũng nắm kiếm thật chặt, hơi dùng sức một chút liền làm hắn bừng tỉnh. Dưới
ánh lửa khóe mắt hắn lóe nước, lại mỉm cười nói: "Muội không có việc gì là
tốt rồi." Tiếp đó liền ôm nàng vào lòng, lại thở dài một tiếng: "Muội
không có việc gì là tốt rồi." Mạc Hi biết hắn gặp ác mộng, không biết an
ủi như thế nào, chỉ đành vươn hai tay ôm chặt hắn. Một đêm lạnh đó bởi vì Cố An
mà ấm.
Chỉ
chớp mắt liền đã hoàn hồn, Mạc Hi bất chấp nguy hiểm giữa ban ngày có thể bại
lộ hành tung, một đường cõng hắn vượt nóc băng tường, chạy về hướng Cơ Xảo Các.
Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: bất luận hắn có phải Cố An hay không, giờ
phút này ta cũng không thể trơ mắt nhìn một người như vậy lại một lần nữa chết
trước mặt ta.
Lục
Vân vừa lúc đang ở trong sân tưới hoa, bỗng nhiên thấy Mạc Hi trên lưng cõng
một nam nhân nhảy vào viện, không khỏi bị dọa nhảy dựng. Vội quăng bình nước,
vừa hỏi: "Đây là làm sao vậy?" Vừa dẫn Mạc Hi vào trong.
Mạc
Hi đặt Lý Nghĩa lên giường, mới giải thích ngắn gọn: "Hắn trúng một loại
độc cực lợi hại. Cô nghĩ cách bảo trụ mạng của hắn trước đi."
Lục
Vân thấy Mạc Hi vẻ mặt nghiêm nghị, không dám chậm trễ, lập tức thi triển cách
nghiệm độc gia truyền của Đường Môn. Cắt ngón tay Lý Nghĩa, nhỏ một giọt máu
vào một cái bình nhỏ trong suốt, lại nhỏ vào nước thuốc, sau một lúc lâu, mới
nhíu mày nói: "Độc hắn trúng hình như của ngoại tộc, ngay cả tôi cũng
không dám cam đoan nhất định có thể giải. Tạm thời thử một lần đi."
Mạc
Hi gật gật đầu. Không nói một lời, ở bên cạnh nhìn.
Lục
Vân thủ pháp thuần thục mở miệng Lý Nghĩa, đút hắn nuốt vào năm viên thuốc khác
nhau, lại đổ nước cho nuốt xuống. Nhìn thấy Mạc Hi tiến lên dùng tay áo thay
hắn lau đi nước tràn ra nơi khóe miệng, trong lòng không khỏi nhảy dựng, nói:
"Cô nương, hắn là gì của cô?"
Mạc
Hi thản nhiên nói: "Có lẽ là cố nhân, có lẽ là địch nhân. Cũng có thể là
cả hai." Năm đó nàng còn nhỏ, huấn luyện ngày thường trải qua tuy rằng
không phải dành cho con người, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là chút thử thách về sức
khỏe và khả năng chịu đựng, chưa từng thật sự làm nhiệm vụ, khả năng ứng biến
tại hiện trường không nhanh nhẹn bằng một góc của ngày nay. Hơn nữa lúc ấy Cố
An chủ động nhảy vào mũi kiếm của nàng một màn này thật sự quá mức rung động,
nàng lúc ấy cả người tựa như đông lạnh, những hành động từ lúc đó đều như cái
xác không hồn, dựa vào bản năng mà làm, ngay cả hành động cơ bản nhất của một
thích khách, xác nhận sống chết cũng quên không còn một mảnh. Tuy rằng nàng
tinh tường nhớ rõ ngày đó thừa dịp bóng đêm trở về luận võ trường, kéo Cố An từ
trong đống thi thể đồng bọn ngày xưa ra, cõng trên người, nàng có thể cảm giác
được thân thể hắn đã cứng ngắc lạnh như băng. Nhưng không biết có phải vì gặp
được một người giống hắn như đúc, tiềm thức liền hi vọng hắn chưa chết hay
không, hiện tại liều mạng nhớ lại, lại cảm thấy mình năm đó vẫn chưa hoàn toàn xác
nhận Cố An đã chết.
Lục
Vân trong lòng không khỏi cả kinh, nói: "Hắn rốt cuộc là loại người
nào?"
"Nếu
ta đoán không lầm, người này chính là Duệ vương Lý Nghĩa."
Lục
Vân nghe vậy không khỏi kinh hãi nói: "Cô nương làm sao có thể quen Duệ
vương. Duệ vương lại như thế nào một mình bị người ám toán!"
Mạc
Hi thở dài nói: "Việc này nói đến rất dài, hắn không có việc gì chứ?"
"Tôi
có thể đảm bảo tạm thời hắn không có gì, chỉ là độc này có thể trừ tận gốc hay
không, lại không nắm chắc." Chần chờ một lát, Lục Vân nói tiếp: "Việc
này còn cần tứ thiếu ra tay."
Mạc
Hi gật gật đầu nói: "Lục Vân vẫn là đi đón Tịch Nhi tan học trước đi, chắc
nó chờ sốt ruột rồi. Ta ở đây chăm sóc hắn."
Lục
Vân gật đầu đáp ứng, chần chờ đi. Thầm nghĩ: cô nương đối với người này không
bình thường. Nếu thật sự là cố nhân, tứ thiếu phải làm sao đây.
Mạc
Hi lẳng lặng nhìn khuôn mặt đã bao đêm khuya tỉnh mộng phảng phất như ở ngay
trước mắt, nhưng không thể đụng tới, ngồi xuống chính là một canh giờ.
Lục
Vân mang theo Tịch Nhi trở về, thấy Mạc Hi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không khỏi âm
thầm kinh hãi. Tịch Nhi cũng rất hiểu chuyện tự đi tập viết, không tới quấy
rầy.
Lại
qua một canh giờ, Lục Vân thật sự nhìn không được, đành bưng một chén mì thịt
bò đến khuyên nhủ: "Cô nương, ăn một chút đi."
Mạc
Hi mới quay đầu cười nhẹ, nói: "Được. Cám ơn."
Lục
Vân lắc đầu nói: "Cho dù không vì tứ thiếu, cô nương cũng từng cứu Lục Vân
một lần, những chuyện nhỏ nhặt này Lục Vân cũng nên làm." Chần chờ một
lát, nàng cuối cùng đem những lời còn lại nuốt xuống, lặng lẽ lui ra ngoài.
Mạc
Hi vừa ăn mì, vừa để ý động tĩnh của người trên giường. Hắn vẫn nhắm nghiền hai
mắt, không một chút dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Lại
qua nửa canh giờ, Lý Nghĩa rốt cục từ từ chuyển tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt
nữ tử trẻ tuổi bình thường đến cực điểm, trong đôi mắt trầm tĩnh lại lộ ra một
chút thân thiện. Hắn chưa rõ mọi chuyện, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bốn phía, giọng
khàn khàn nói: "Ta đang ở đâu đây?"
Mạc
Hi mỉm cười nói: "Huynh là ta nhặt được trên đường, mướn cỗ kiệu thật vất
vả mới đưa được đến nhà bạn, lại tìm lang trung cứu trị. Đợi vài canh giờ huynh
cũng không tỉnh, thật dọa người." Không đợi hắn lên tiếng, Mạc Hi lại nói:
"Huynh tên là gì?"
"Tại
hạ Lâm Thanh, bất ngờ gặp kẻ xấu, đa tạ cô nương cứu giúp. Xin hỏi phương danh
của cô nương?"
Mạc
Hi nói: "Ta họ Mộc." Tiếp đó lắc đầu nói: "Lang trung kia nói
huynh trúng độc trầm trọng, hắn cũng không trị được. Ta đoán thuốc hắn cho
huynh uống chỉ là làm bừa, viết đơn thuốc qua loa. Huynh có thể tỉnh lại đều
dựa vào tạo hóa của bản thân." Nàng vừa nói vừa đứng dậy rót chút trà ấm.
Lý
Nghĩa thấy vậy định ngọ nguậy ngồi lên, Mạc Hi lại chủ động nâng hắn dậy, đưa
ly trà tới miệng hắn, nhẹ giọng nói: "Huynh đừng cậy mạnh, cố gắng nghỉ
ngơi đi. Lát nữa ta sẽ nấu chút cháo cho huynh ăn."
Lý
Nghĩa uống nước trà, nhẹ giọng nói: "Đa tạ cô nương." Thầm nghĩ: vị
cô nương này nhìn không giống xuất thân từ nhà giàu, cử chỉ lại không phân nam
nữ, không chỗ nào không hiện lỗ mãng, có lẽ cũng là chuyện gấp phải tùy cơ ứng
biến. Hỏi nàng phương danh lại chỉ nói họ không nói tên, có thể thấy cũng biết
lễ.
Mạc
Hi nói: "Không cần khách khí. Ta đi làm cho huynh ăn, huynh lại ngủ một
lát đi." Nói xong liền đi ra ngoài.
Lý
Nghĩa xiết chặt Trạm Lư trong tay, cố gắng đứng lên. Thầm nghĩ: vô luận như thế
nào trước mắt phải tìm được Phùng Thiệu bọn họ. Miễn cưỡng một lúc lâu lại cảm
thấy đầu choáng mắt hoa, nửa phần khí lực cũng không có, đúng là hoàn toàn
không thể động đậy, đành chán nản ngã trở về.
Sau
một lúc lâu cuối cùng cũng chống không được, lại ngủ mê đi.
Khi
Lý Nghĩa tỉnh lại sắc trời đã tối đen một mảnh.
Mạc
Hi sâu sắc thế nào, đương nhiên đã nhận ra, lại chỉ nhẹ giọng than thở:
"Sao hắn còn chưa tỉnh, cháo đều đã lạnh. Thật sốt ruột chết được."
Trong
bóng đêm Lý Nghĩa không khỏi mỉm cười, lên tiếng nói: "Giờ nào? Xin lỗi,
ta lại ngủ quên mất."
Mạc
Hi cười khẽ vừa đốt đèn vừa nói: "Ta cũng không rõ lắm. Huynh uống cháo
trước đi rồi lại nghỉ ngơi."
Nàng
đốt đèn, xoay người đưa bát cùng thìa trên bàn cho hắn, nói: "Đã không còn
nóng."
Lúc
này Lý Nghĩa đã có thể gắng gượng ngồi dậy, chỉ là một động tác này đã khiến
hắn như hao hết khí lực, ngay cả bát cũng không cầm được.
Mạc
Hi vội đi qua, nhẹ giọng nói: "Vẫn là để ta đi." Liền ngồi ở mép
giường đút hắn.
Trong
vương phủ tuy rằng khá đông cơ thiếp, nhưng Lý Nghĩa nhiều năm lãnh binh bên
ngoài, cho nên cũng không đặc biệt sủng hạnh ai; hơn nữa hắn địa vị tôn quý lại
xưa nay nghiêm khắc, ngày thường trong phủ không ai dám ở trước mặt hắn làm
càn, đúng là lần đầu tiên trong đời có người đút hắn ăn.
Hắn
hơi xấu hổ, chần chờ mới há miệng.
Cứ
như thế, một người đút, một người ăn, ăn hơn phân nửa bát, Lý Nghĩa cảm thấy
trong dạ dày ấm áp, lại hơi có chút khí lực, liền nói: "Để ta tự ăn được
rồi."
Mạc
Hi đưa bát cho hắn, yên lặng nhìn hắn ăn.
Thấy
hắn ăn hết một chén cháo, Mạc Hi mỉm cười, tiếp nhận bát, nhẹ giọng nói:
"Huynh an tâm nghỉ ngơi đi." Nói xong liền thổi đèn đi ra ngoài.
Hôm
sau. Sáng sớm Mạc Hi thức dậy liền đến phòng Lý Nghĩa. Hắn quả nhiên đã đi rồi.
Trên bàn để lại một cái ngọc bội phỉ thúy hình cá chất nước rất tốt.
Lục
Vân thấy Mạc Hi nắm chặt khối ngư bội kia, nhìn giường trống không vẻ mặt không
rõ, nhẹ giọng nói: "Cô nương người đây là... sao cô lại bảo tôi hạ thuốc
trong cháo thế."
Mạc
Hi quay đầu nhẹ giọng nói: "Cho dù hắn là cố nhân, cũng là một cố nhân
không nhớ rõ ta, hoặc là không muốn nhớ ra ta. Không thể không phòng. Ta đương
nhiên không thể để hắn chết, nhưng cũng là vì bán cho hắn một cái nhân tình,
kết thiện duyên, nếu ngày sau gặp lại cũng còn đường sống." Sau một lúc
lâu, nàng vẻ mặt nghiêm túc, lại hỏi: "Việc hôm qua tra như thế nào?"
"Cô
nương đoán không sai. Chiều qua đoàn người Duệ vương quả thật đã bị tập kích.
Đối phương phái ra tất cả đều là tử sĩ, xông thẳng vào đại lao hình bộ. Ở mặt
ngoài xem là vì cướp ngục. Kì thực là cùng phạm nhân trong đại lao nội ứng
ngoại hợp, vây đánh ngược lại, khiến Duệ vương trở tay không kịp."
"Phạm
nhân này có phải là người của ngân lâu Bảo Tường hay không?"
"Không
chỉ thế, gần đây chủ sự hình bộ vì lấy lòng Duệ vương, làm thành Kim Lăng ở mặt
ngoài thoạt nhìn một mảnh thanh minh, đã bắt rất nhiều côn đồ lưu manh vào, ai
ngờ lại biến khéo thành vụng."
"Cô
là nói tổ chức cố ý đưa bạc hỏa hao ra, tiết lộ ngân lâu Bảo Tường, dụ Duệ
vương bắt người của ngân lâu đi thẩm vấn. Đồng thời nhân cơ hội hình bộ bắt côn
đồ lại trà trộn phần lớn người vào. Sau đó thừa dịp Lý Nghĩa đi hình bộ đại lao
thẩm vấn tập kết một số đông nhân thủ, thình lình nổi loạn?"
Lục
Vân gật gật đầu nói: "Đúng vậy. Hộ vệ bên người Duệ vương đều là nhất lưu
cao thủ, thề sống chết huyết chiến, mới che chở hắn trốn thoát." Ngừng một
chút, nàng cau mày vẻ mặt lo lắng nói: "Cô nương, ngay cả Duệ vương cũng
trúng kế của bọn họ. Cô cần phải thật cẩn thận."
Mạc
Hi thầm nghĩ: chuyện lớn như vậy, nhất định là từ người lãnh đạo cao nhất của tổ
chức ra quyết sách. Đại đương gia tâm tư thật thâm trầm, nhanh như vậy đã có
thể thắng bàn gỡ hòa!
Nàng
đột nhiên nói: "Những việc này đều là Đường Nhân nói cô biết đúng không.
Lúc ấy chắc hắn cũng ở đó, không có việc gì chứ?" Ngừng một chút, mới lại
cười nói tiếp: "Ta đúng là hỏi thừa rồi. Nhìn dáng vẻ của cô, hắn chắc vẫn
bình yên vô sự."
Lục
Vân hơi hơi đỏ mặt, thấp đầu nói: "Kẻ ngốc đó, bản thân không bị thương,
lại cả ngày vì Duệ vương bị thương mà tự trách."
Mạc
Hi cười nói: "Bộ khoái như hắn cũng thật trung tâm. Cô không nói cho hắn
Duệ vương bị ta xách về chứ?"
"Sao
có thể chứ. Cô nương yên tâm, Lục Vân biết nặng nhẹ." Thầm nghĩ: cô nương
chọn từ cũng quá không có nghiên cứu rồi, người ta tốt xấu gì cũng đường đường
là một vương gia, cái gì gọi là "xách về"...
Lát
sau Mạc Hi mới hỏi: "Đã nhiều ngày trôi qua, sao hắn lại không đưa thư
đến?"
"Hắn
nào, hắn là ai vậy?" Lục Vân thay vẻ ngượng ngùng, lộ ra vẻ tinh nghịch,
ngẩng đầu hỏi Mạc Hi.
"Đường
Môn tứ thiếu, Đường Hoan."
Lục
Vân thấy Mạc Hi mặt không đổi sắc, không khỏi ra vẻ thất bại nói: "Lục Vân
cũng không biết. Có lẽ là trên đường truyền tin bị trì hoãn, hẳn là rất nhanh
sẽ đến." Trong lòng không khỏi nói thầm: cô nương cùng với tứ thiếu thật
đúng là trời đất tạo nên một đôi, bằng không như thế nào lại trái ngược với
người khác, xấu hổ là tứ thiếu, dõng dạc là cô nương... Cô nương hỏi thư của tứ
thiếu, có thể thấy trong lòng vẫn nhớ người. Thật sự là a di đà phật.
Mạc
Hi ra khỏi Cơ Xảo Các liền đi vào nhà.
Xa
xa liền trông thấy dưới tàng cây ngọc lan như tuyết như mây có ngồi một người
mặc áo vải màu xanh nhạt. Hé ra khuôn mặt đẹp đến người thần đều phẫn nộ hơi có
bụi đường, thấy nàng, góc cạnh nơi khóe mắt chân mày như tan ra trong gió xuân
ấm áp, bên miệng cũng nở nụ cười trong suốt yếu ớt.
Mạc
Hi chỉ sững sờ một chút, thấy hắn đứng lên đợi, liền bước nhanh đến, lập tức
đưa tay xoa hai má hắn, cười hì hì nói: "Chàng gạt ta sao. Gầy chỗ nào
đâu?" Thầm nghĩ: trách không được thư không đến, thì ra là người đến.
Đường
Hoan nhẹ giọng nói: "Vừa đến liền động tay động chân, chẳng giống con gái
gì cả." Lời tuy như thế, nhưng cũng không né tránh.
Mạc
Hi thong thả rút tay về để ở sau lưng, nghiêng đầu, dừng ở ánh mắt hắn, thành
khẩn nói: "Chàng không thích a. Vậy sau này ta đảm bảo sẽ giữ quy
củ." Dứt lời cũng không quản hắn, nhẹ nhàng nhún người nhảy vào trong
tường.
Đường
Hoan không kịp trả lời, chỉ theo sát sau nàng lướt lên.
Hai
người song song rơi xuống đất, thấy Mạc Hi còn định đi tiếp, Đường Hoan dưới
tình thế cấp bách tiến lên một tay giữ chặt nàng, từ phía sau ôm nàng vào trong
lòng, sau một lúc lâu, mới cúi đầu nói: "Ta thích."
Hắn
bỗng cảm thấy thân thể Mạc Hi run rẩy, ngay sau đó nghe được tiếng cười thanh
thúy của nàng, rốt cục hiểu được, nhất thời cũng giận cười nói: "Nàng dám
chọc ghẹo ta, còn tưởng rằng nàng giận." Vừa nói vừa ôm chặt nàng.
Mạc
Hi bị hắn siết chặt có chút khó chịu, chỉ đành xin dung thứ nói: "Ta về
sau không dám nữa."
"Vô
phương. Ta nguyện để nàng trêu chọc."
Mạc
Hi nghe xong nhẹ nhàng ngửa ra sau, tựa đầu dựa vào lòng hắn, hỏi: "Sao
chàng lại tới đây?"
Đường
Hoan nhẹ nới lỏng tay, để nàng dựa vào thoải mái chút, thỏa mãn thở ra một
tiếng, nói: "Không thấy được nàng, tổng cảm thấy trong lòng không đành.
Chuyện của Đường Môn đã qua một giai đoạn, ta liền ra roi thúc ngựa đến
đây." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Nào có ai như nàng, vào nhà mình
không đi cửa chính, lại muốn vượt nóc leo tường."
Mạc
Hi nói tự nhiên: "Đỡ phải mở cửa lại cài cửa a." Trong lòng bổ sung
nói: nơi đây hẻo lánh, cũng sẽ không dọa bạn nhỏ.
"Sáng
sớm nàng đi đâu vậy? Ta chờ hơn nửa ngày."
Mạc
Hi từ trong lòng hắn nhẹ nhàng tránh ra, dịu dàng hỏi: "Khát không? Ta pha
trà cho chàng được không?" Vừa nói vừa kéo tay hắn vào nhà.
Đường
Hoan thấy trong nhà nàng trang hoàng rất đơn giản, trà cụ cũng đều là sứ thô vô
cùng bình thường, không khỏi thương tiếc càng nhiều, bật thốt: "Ta đổi chỗ
ở cho nàng được không?"
Mạc
Hi không đáp, ánh mắt không tự kìm hãm được chuyển hướng đến hai gốc Uẩn Phi
Hồng trong viện.
Thật
lâu trước kia, hai cây anh đào kia chỉ là cây giống. Cũng vào một ngày gió nhẹ
nắng ấm, dưới ánh mặt trời Cố An đang lau mồ hôi trên trán, phủi sạch đất trên
tay, cười nói với nàng: "Không phải muội thích anh đào sao, chúng ta cùng
nhau chờ nó nở hoa."
Chốc
lát nàng mới hoàn hồn, nói nhỏ: "Không cần. Nơi này cũng rất tốt."
Đường
Hoan biết nàng trước giờ luôn độc lập, cũng không miễn cưỡng.
Mạc
Hi mời Đường Hoan ngồi xuống, tự mình bắt đầu nấu nước, pha trà. Đường Hoan
thấy nàng một mực yên lặng làm việc, không nói một lời, không khỏi nhíu mi hỏi:
"Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Mạc
Hi trầm ngâm một lát, mới nhẹ giọng nói: "Chàng còn nhớ ngày đó thắt la
anh cho ta, ta nói từng có người hứa hẹn cùng ta cả đời cả kiếp không?"
Đường
Hoan nghe vậy, trong lòng chợt nhảy dựng, chưa kịp trả lời, liền nghe Mạc Hi
nói tiếp: "Ta gặp người giống hắn như đúc."
Đường
Hoan trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Nàng là nói cho ta biết, nàng
phải rời khỏi ta sao?"
Mạc
Hi lắc đầu nói: "Hắn không nhớ rõ ta. Hoặc là người nọ căn bản không phải
hắn." Ngừng một chút, nàng lại mỉm cười nói: "Cho dù thật là hắn, cho
dù hắn có thể nhớ ra ta, ta cùng hắn cũng không có khả năng."
Mạc
Hi bình tĩnh nói: "Bởi vì người đó là Duệ vương."
Đường
Hoan bỗng nhiên đứng lên, ôm Mạc Hi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm
của nàng, an ủi nói: "Nàng còn có ta. Còn có ta."
Mạc
Hi rầu rĩ nói: "Ta quên không được hắn, cho nên đối với chàng không công
bằng."
Đường
Hoan từng chữ một trịnh trọng nói: "Ta không cần quá khứ của nàng, cũng
không quan tâm trong lòng nàng còn có hắn. Ta chỉ hỏi nàng một câu, trong lòng
nàng có ta không, cho dù chỉ có một chút?"
Mạc
Hi nghe vậy hai tay không khỏi ôm chặt thắt lưng Đường Hoan, gật đầu nhẹ giọng nói: "Ừm. Ta thích
chàng."
Đường
Hoan không nghĩ nàng trả lời như vậy, chỉ cảm thấy tim giống như bị người ta
dùng búa đập một cái, vui mừng như thủy triều vọt tới, hoàn toàn cuốn mất đau
xót lúc trước. Trong nhất thời cảm xúc mênh mông không kềm chế được, thật lâu
cũng không nói nên lời.
Mạc
Hi bỗng nhiên buông tay, bắt lấy quần áo trước ngực hắn, đầu lại càng chui vào
lòng hắn, chơi xấu nói: "Sao không nói lời nào? Hiện tại hối hận đã không
kịp rồi."
"Được
một câu này của nàng, ta vĩnh viễn không hối hận." Thầm nghĩ: nếu phụ thân
có thể chờ đến mây tan trăng sáng, ta cũng có thể.
Sau
một lúc lâu, Mạc Hi mới buông "Mạc trảo" ra, nhìn quần áo Đường Hoan
vốn đang êm đẹp, trước ngực bị mình chà đạp thành nhiều nếp nhăn, không khỏi
mỉm cười, cười hì hì nói: "Ta lại hủy một bộ quần áo của chàng."
Đường
Hoan thấy nàng làm nũng như vậy, chỉ có càng vui mừng, nào có đạo lý trách tội.
"Nàng
muốn hủy bao nhiêu đều tùy nàng." Ngừng một chút, hắn lại thấp giọng nói:
"Mới vừa rồi hỏi nàng sáng sớm đi nơi nào, nàng không đáp. Là có liên quan
đến Duệ vương sao?"
Mạc
Hi vốn không định giấu giếm hắn, huống chi có Lục Vân thần báo bên tai này ở
đây, muốn giấu cũng không được. Lập tức liền nói thẳng: "Phải. Hôm qua hắn
trúng mai phục, bị thương trúng độc, trùng hợp được ta gặp phải, đưa đến chỗ
Lục Vân giải độc. Sáng hôm nay hắn đã tự động rời đi." Thầm nghĩ: người
này sâu sắc như vậy, ngay cả việc này cũng đoán được.
Mạc
Hi lại đem chuyện ngày đó cướp tiêu trong xe đối kiếm, cho đến hôm qua cứu
người cùng với bảo Lục Vân hạ dược trong cháo đều tỉ mỉ nói một lần. Tiếp đó tự
giễu nói: "Ta vốn không phải người lương thiện, nếu hắn thật sự là Cố An,
nếu hắn một ngày kia nhớ ra ta, biết ta hạ độc hắn, làm sao mà chịu nổi."
Đường
Hoan thấy nàng thần sắc thê lạnh, nhất thời bất chấp chua xót trong lòng, nói
nhỏ: "Nàng chỉ vì tự bảo vệ mình. Nếu y biết cũng sẽ không trách
nàng." Ngừng một chút, hắn trầm ngâm nói tiếp: "Ta ngược lại lo lắng
tình cảnh của nàng ở tổ chức, chỉ lưu lại một mình nàng không diệt khẩu rốt
cuộc là định như thế nào."
"Trước
mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước."
"Có
thể nói chuyện Cố An trước kia không?"
"Ừm.
Ta gặp huynh ấy khi mới năm tuổi. Huynh ấy cũng chỉ là đứa bé chín tuổi, lại
khắp nơi chiếu cố ta, không cho những đứa trẻ đang thụ huấn khác bắt nạt ta.
Huynh ấy vốn là con nhà quan, phụ thân vì quan trường bất lợi, cả nhà bị triều
đình phát mãi làm nô. Có lẽ là nhìn huynh ấy có chút trụ cột võ công, căn cốt
lại tốt, tổ chức liền mua huynh ấy..."
Mạc
Hi bắt đầu tự thuật, chậm rãi chìm vào kí ức. Thẳng đến đoạn Cố An vì để nàng
được sống cam nguyện chết đi, đã bất tri bất giác nước mắt doanh tròng. Đường
Hoan cũng không khỏi động dung. Đợi nghe nàng nói đến đào đất chôn Cố An, không
khỏi thầm nghĩ: trách không được ngày ấy tại mộ viên gặp phải, thì ra là đến
thăm y.
Cứ
như thế, Mạc Hi chậm rãi tự thuật, Đường Hoan lẳng lặng nghe, thời gian lẳng
lặng chảy xuôi...