Lát sau, Đường Hoan mỉm cười
nói: "Tạm thời không tìm được gì. Chúng ta đi thôi."
Mạc Hi gật gật đầu.
Hai người ra Phá Quyển Lâu lên
thuyền qua sông, một đường không nói gì.
Cách thuyền lên bờ.
Đường Hoan bỗng nhiên nói:
"Có thể nói cho ta biết tên thật của nàng không?"
Mạc Hi nghiêng đầu, nhìn bóng
lục nhạt của mình trong mắt hắn, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ta
vốn tên là Hi, hi trong hi nhương (rộn
ràng)."
Trong khoảnh khắc, ánh mắt
Đường Hoan như pháo hoa được phóng, từng điểm từng điểm lấp lánh, dường như
ngay cả bóng dáng của nàng cũng được chiếu sáng vài phần. Hắn nhẹ giọng nói:
"Cha mẹ cô nương nhất định giống ta, ngóng trông nàng có được tất cả vui
sướng của thế gian."
Mạc Hi vừa định trả lời, chỉ
thấy Đường Đức từ xa xa lao tới như tên, đến gần, thấy Mạc Hi cũng không để ý
hành lễ, chỉ nói với Đường Hoan: "Tứ thiếu, Âu Dương Cẩn tiểu thư cố ý
muốn đi thăm nơi nghiên cứu chế tạo Phích Lịch đạn. Lão nô hết lời khuyên bảo
nơi đó hỏa dược không có mắt, tiếc rằng không ngăn được. Xin tứ thiếu nhanh
chóng qua đó."
Đường Hoan nhíu nhíu mày, áy
náy nói với Mạc Hi: "Sự việc quan trọng, ta quay về trước."
Mạc Hi gật đầu đáp: "Huynh
đi đi."
Nhìn theo bóng dáng hai người
đi xa, Mạc Hi mới nhẹ giọng nói: "Đến đây lúc nào, vì sao không xuất
hiện?"
Mộc Phong Đình từ mảnh rừng
cách đó không xa chậm rãi đi ra, mỉm cười nói: "Mới vừa rồi đi tìm cô kể
chuyện xưa, nhưng thị nữ nói cô không ở. Ta tùy tiện đi vòng vòng một chút.
Trùng hợp nhìn thấy cô cùng Đường chưởng môn trò chuyện với nhau thật vui,
không tiện quấy rầy." Ngừng một chút hắn lại nói: "Cô mới chỉ nói
tên, còn chưa nói họ gì đâu."
Mạc Hi mỉm cười, nói:
"Huynh đều nghe thấy, cũng tốt. Đối với ân nhân cứu mạng, tự nhiên sẽ báo
tên thật. Chữ Hi có ý là ánh sáng, hòa nhã, hưng thịnh, ấm áp, có thể nói tập
trung tất cả những điều tốt đẹp của thế gian." Ngừng một chút, nàng nhẹ
giọng nói: "Nhưng ta lại có họ Mạc (đừng,
không, mang ý phủ định)."
Kiếp trước, mẹ nàng cũng giống
như ngàn ngàn vạn vạn cô gái si tình trên đời này, dễ dàng tin một người đàn
ông hứa hẹn, hơn nữa vẫn ôm loại tín niệm này chưa chồng có mang, có nàng. Chỉ
là loại chờ đợi này từng năm qua đi cuối cùng cũng biến mất trong vô vọng. Mẹ
nàng rốt cục nhận rõ sự thật, quyết định bắt đầu cuộc đời lần thứ hai, cũng
chính là tìm kiếm người đàn ông thứ hai. Vì thế Mạc Hi thành một phần nên bị
vứt bỏ nhất trong cuộc đời lần đầu tiên thất bại.
Mộc Phong Đình nghe vậy, chậm
rãi thu hồi nụ cười quen thuộc trên mặt, đôi mắt lại lộ ra sự ấm áp, nhẹ giọng
nói: "Kể chuyện xưa không có rượu sao được, buổi tối ta mời cô uống
rượu."
Thẳng đến chạng vạng Đường Hoan
vẫn chưa trở về.
Mạc Hi cùng Lục Vân dùng qua
bữa tối, Mộc Phong Đình liền mang theo đồ uống rượu đến.
Lục Vân nhìn bóng hai người rời
đi, nhẹ thở dài một hơi, thầm nghĩ: Tứ thiếu, lần này tôi không giúp được người
rồi.
Mộc Phong Đình cười hỏi:
"Cô nương muốn đi nơi nào uống rượu?"
Mạc Hi mỉm cười, nói: "Nếu
huynh mời ta uống rượu, vậy khách tùy chủ đi."
"Được rồi, ta liền tự chủ
trương." Vừa dứt lời, thân hình hắn đã lướt lên, phóng thẳng về phía con
chim lớn cánh vàng trên Sùng Diêu Đài. Mạc Hi biết hắn làm việc không câu nệ
tiểu tiết, cũng không thấy lạ, gắt gao đuổi kịp.
Hai người lên cánh chim to, tìm
một chỗ bằng phẳng, Mộc Phong Đình phất đi tuyết đọng trên đó, cho Mạc Hi ngồi
trước, bản thân liền tùy ý ngồi bên cạnh nàng.
Đúng vào lúc cuối ngày, mặt
trời chiều mùa đông giống như một quả cầu lửa sắp tắt nhưng chưa tắt, phủ một
lớp ánh vàng mỏng nhạt trên người bọn họ. Khiến gương mặt hai người đều trở nên
bừng sáng, ngũ quan vốn có đường nét khắc sâu của Mộc Phong Đình cũng nhu hòa
không ít.
Hắn giống như làm ảo thuật lấy
ra một đĩa mơ, một bình nấu rượu.
Lò lửa rất nhanh liền cháy đỏ
rực.
Đợi mở rượu ra, hắn cẩn thận
lọc đi những vụn mơ nổi trong bình rượu, rót ra chung sứ trắng, đưa cho Mạc Hi.
Rượu trong suốt vàng óng ánh
pha chút xanh ngọc, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt riêng biệt, vào miệng ngọt dài
hơi đắng, dư âm vô cùng.
Mạc Hi khen: "Trúc Diệp
Thanh này hương thuần như thế, cũng là tự huynh nhưỡng sao?"
Mộc Phong Đình cười nói:
"Đã biết cô rất biết hàng. Người bình thường, ta còn luyến tiếc đem
ra." Hắn tự châm một ly, chậm rãi uống một ngụm, nói tiếp: "Rượu này
có tác dụng điều hòa vị, giúp tiêu hóa, đúng lúc cô vừa dùng cơm xong. Rượu có
thêm thuốc, xuyên gân vào xương, đối với các bệnh về xương đều có hiệu quả trị
liệu nhất định."
Mạc Hi thầm nghĩ: nhìn không ra
hắn còn rất cẩn thận, biết được vai trái của ta vì một lần làm nhiệm vụ bị
thương mà lưu lại di chứng.
Khi ráng đỏ ở phía tây từ từ
chìm, Mộc Phong Đình bắt đầu kể chuyện xưa.
Mà nữ nhân vật chính của chuyện
xưa này vừa vặn có tên là Đường Tâm.
"Nếu ta đoán không lầm,
mẫu thân của Đường Nghi chính là Đường Tâm ngày xưa nổi danh một thời. Tương
truyền Đường Tâm vốn không phải huyết mạch dòng chính của Đường Môn, nhưng bởi
vì từ nhỏ bà đã có thiên phú trong việc chế độc, dần dần được toàn bộ Đường Môn
coi trọng. Sau khi bà trăm tuổi, bài vị của bà được đưa vào từ đường Đường Môn
nơi những người đức cao vọng trọng mới có tư cách vào, được đệ tử Đường Môn
nhiều thế hệ cung phụng. Hơn nữa bởi vì bà là mỹ nhân hiếm có trong chốn võ
lâm, lại thường mặc màu rực rỡ, dựa vào một tay độc thuật xuất thần nhập hóa
một mình đi lại trên giang hồ, dần dà liền được danh hiệu 'Độc Tiên Tử'."
Trong lúc nhất thời Mạc Hi nghe
đến xuất thần, bất tri bất giác chung rượu trong tay cũng để lâu chưa uống mà
lạnh. Vừa muốn nâng chén đến bên môi, Mộc Phong Đình đã dùng một chiêu thức cổ
quái đoạt đi, miệng nói: "Ngày tuyết uống rượu lạnh có hại cho dạ
dày."
Mạc Hi thấy hắn ra tay cổ quái,
nhất thời nổi hứng, cổ tay trái nhẹ lật xuống, khó khăn né qua. Hai người huynh
tới ta đi, đều chỉ dùng một tay đối chiêu, thân thể lại không chút di động. Qua
mười hiệp, Mạc Hi ngừng tay, cười nói: "Ta thua."
Mộc Phong Đình cười nói:
"Chung còn trong tay cô, như thế nào liền nhận thua?"
Mạc Hi nói: "Rượu vung
vãi, đằng nào cũng không uống được. Còn không phải là thua sao."
Mộc Phong Đình thấy nàng mặt
mày cong cong, khen: "Hiếm có cô gái nào tùy tính rộng rãi như cô
vậy."
Ai ngờ Mạc Hi tay trái duỗi ra,
nói: "Ai nói. Ta keo kiệt nhất. Huynh làm đổ rượu của ta, còn không mau
rót đầy."
Mộc Phong Đình cười nói:
"Được, cái này đền cho cô. Đầu năm nay mời khách đều lỗ."
Mạc Hi cười tiếp nhận, thẳng
uống lên non nửa chén, cảm thấy trong ruột ấm không ít, liền thúc giục Mộc
Phong Đình kể tiếp.
"Năm Đường Tâm mười tám
tuổi quen với đệ tử Thục Sơn Mạnh Đào, liền rời khỏi Đường Môn, phu xướng phụ
tùy, cùng ông ấy lưu lạc thiên nhai. Nghe nói cả đời chưa về lại Đường Môn.
Nhưng hai vợ chồng bà đúng là ứng với câu tình thâm không thọ, Đường Tâm hai
mươi tám tuổi đã ngọc nát hương nan, không quá hai năm Mạnh Đào cũng vì thương
tâm quá độ mà cùng bà xuống dưới."
Mạc Hi nói: "Xong?"
Thầm nghĩ: chuyện này càng ngày càng cổ quái, Đường Tâm nếu cả đời chưa từng về
Đường Môn, vì sao Đường Nghi lại họ Đường, vả lại chôn tại Đường Môn.
Mộc Phong Đình hai tay mở ra,
ra vẻ vô tội, nói: "Xong rồi."
Mạc Hi hồ nghi nhìn vẻ mặt cười
ma mãnh của hắn, nói: "Mới không tin huynh, nói nhanh đi." Thầm nghĩ:
cũng không tin tên nhóc này có thể sửa thành phong cách ngắn gọn.
Mộc Phong Đình không chọc nàng
nữa, tiếp tục nói: "'Độc Tiên Tử' Đường Tâm quy ẩn giang hồ, mọi người
không khỏi thở dài một phen mỹ nhân cũng giống liệt mã, vô luận bất tuân bao
nhiêu, cuối cùng cũng sẽ gặp một anh hùng làm cho nàng cam tâm tình nguyện đi
theo. Ai ngờ qua không lâu, trên giang hồ lại nổi lên một mỹ nhân khác. Tục
truyền vị mỹ nhân này giơ tay nhấc chân đều có ba phần tương tự Đường Tâm, vả
lại cũng giỏi dùng độc. Duy nhất không giống là, nàng hết sức phong lưu, có vô
số trai lơ, lại không ai biết lai lịch cùng tên của nàng, nhân sĩ giang hồ liền
đặt cho nàng danh hiệu 'Phấn La Sát'." Ngừng một chút, Mộc Phong Đình lại
nói: "Có câu một nước không có hai vua. Sau lại, vị 'Phấn La Sát' này trăm
phương nghìn kế muốn tìm Đường Tâm để so sánh. Thật đúng là bị nàng tìm được.
Chẳng qua Đường Tâm từ khi gả cho Mạnh Đào liền tập võ công phái Thục Sơn,
đương nhiên so với 'Phấn La Sát' mạnh hơn không chỉ một chút, sau khi 'Phấn La
Sát' bị Đường Tâm đả thương liền không gượng dậy nổi, biệt tích giang hồ."
Mộc Phong Đình nói xong chuyện
của Đường Tâm liền bắt đầu nói về mỹ nhân khác trên giang hồ, Mạc Hi nghe cũng
thấy thú vị.
Cứ như thế, một người kể, một
người nghe, thỉnh thoảng chạm cốc. Đợi ánh trăng dần dần lên cao, hai người đã
uống xong một bình rượu, cũng rất vui vẻ.
Dưới ánh trăng như lụa, hai
người cùng nhảy xuống giống một đôi chim bay.
Mộc Phong Đình đưa Mạc Hi tới
Sùng Diêu Đài liền xoay người đi.
Mạc Hi vừa định phi thân nhảy
vào phòng ngủ, còn chưa kịp động, thân hình hơi chậm lại, thấy Đường Hoan từ
bậc thang của Sùng Diêu Đài lao nhanh xuống.
Đến trước mặt nàng, lại chỉ
nhìn nàng, cũng không nói gì.
Mạc Hi nói nhỏ: "Đang chờ
ta sao?"
Đường Hoan vẫn không nói một
lời, chỉ đến gần hai bước, đợi xác nhận trên người nàng có mùi rượu, lại trầm
mặc một lát mới nói: "Nàng uống rượu."
Mạc Hi gật gật đầu.
Đường Hoan thấy nàng gật đầu
dáng vẻ phá lệ nhu thuận, trong lúc nhất thời chua xót trong lồng ngực mất hết,
chỉ dịu dàng nói: "Có khó chịu hay không, muốn uống trà tỉnh rượu
không?"
Mạc Hi lắc đầu nói: "Không
cần. Rượu kia không mạnh, rất dễ uống."
Qua một lúc lâu, Đường Hoan mới
nói: "Ta vốn muốn mời nàng cùng dùng bữa tối. Lúc tới tìm nàng, nghe Lục
Vân nói nàng mới đi."
"Huynh dùng cơm
chưa?"
Đường Hoan không đáp, chỉ nhẹ
giọng nói: "Nàng không có trở lại."
Mạc Hi nhất thời không nói gì,
lát sau mới nói: "Làm sao bây giờ, ta lại có chút đói bụng."
Đường Hoan nhẹ cười, giọng điệu
nhẹ nhàng nói: "Vừa vặn, chúng ta cùng nhau ăn."
Thanh Huy Các.
Sau khi đem đồ ăn lên, mọi
người đều lui ra ngoài.
Đường Hoan vừa ăn cơm, vừa
không ngừng chú ý động tĩnh của Mạc Hi. Thấy nàng chỉ uống một chén canh nhỏ
liền không động đậy, nhất thời trong lòng cuồn cuộn.
Mạc Hi thấy hắn lại nhìn mình
ngẩn người, nhịn không được thở dài. Đợi phát hiện mình gần đây bởi vì tên nhóc
này mà ngày càng thở dài nhiều hơn, lại nhịn không được thở dài một hơi.
"Ngày mai chúng ta lại đi
Phá Quyển Lâu một lần đi. Mới vừa rồi Mộc Phong Đình nói cho ta biết mẫu thân
Đường Nghi tên Đường Tâm, hôm nay ở tàng thư lâu ta nhìn thấy phù điêu của bà.
Nói không chừng chúng ta có thể tìm được manh mối khác ở đó."
Đường Hoan "Ừm" một
tiếng, nói: "Chúng ta có thể đi hỏi Ân tiền bối một chút."