Bầu
trời không trăng không sao, Mộc Phong Đình cùng Mạc Hi hai người chạy nhanh
trong đêm tối.
Đi
tới một cánh rừng, chạc cây bụi gai khắp nơi, trong bóng đêm dần có cảm giác
nửa bước khó đi.
Mạc
Hi nói: "Không bằng cắm trại trước đi. Ngày mai lại đi tiếp."
Mộc
Phong Đình nói: "Cũng tốt, nơi này địa hình hay thay đổi, miễn cưỡng đi
không an toàn."
Hai
người đang định đào động tuyết, chỉ thấy xa xa một đốm sáng mơ hồ mà đến.
Mộc
Phong Đình lập tức theo bản năng đem Mạc Hi chắn sau người, nói nhỏ:
"Chẳng lẽ nhanh như vậy liền đuổi tới? Hay là ma trơi?" Hắn mặc dù
thân thể căng thẳng đề phòng, nói với Mạc Hi vẫn là giọng điệu thoải mái tùy ý,
còn không quên nói đùa.
Mạc
Hi ngậm miệng không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đốm sáng kia, nếu như quả
thật là truy binh, hành động thiếu suy nghĩ khó tránh khỏi lộ hành tung.
Cũng
không biết như thế nào, đốm lửa kia mới chớp lên vài cái đã đến gần trong gang
tấc.
Chỉ
nghe một giọng nói: "Nhị vị chớ kinh hoảng, lão phu nghe được tiếng người,
nên đến xem xét." Thì ra là tiên ông.
Mạc
Hi thoáng yên lòng, dù sao ông ta hai lần đề điểm, đều xuất phát từ ý tốt, liền
nói: "Thì ra là tiên ông."
Tiên
ông cầm một chiếc đèn da dê, giữa ánh sáng mờ mờ của đèn cười nói: "Cô
nương cùng lão phu nhiều lần ngẫu ngộ, cũng coi như có duyên. Hai vị có phải
định tìm nơi dừng chân không, nếu như không chê, mời đến hàn xá uống một chén
trà nóng."
Mạc
Hi nói: "Vậy quấy rầy tiên ông, đa tạ." Võ công của tiên ông đã đến
cảnh giới nhập hóa, ngược lại không cần quá mức phòng bị.
Hai
người cùng đi theo tiên ông vào một sơn động. Thì ra hàn xá ông nói là một cái
động thiên nhiên. Vào trong đó, không có rét lạnh, ngược lại có một luồng khí
ấm áp phả vào mặt.
Tiên
ông cười nói: "Nơi này không có gì tốt, chỉ là bốn mùa như xuân."
Hai
người đánh giá xung quanh. Tuy là huyệt động, nhưng bố trí rất thú vị, võng,
ghế treo bằng mây tre, bàn đá, ghế đá mài vô cùng nhẵn bóng. Tập trung lắng
nghe, có tiếng nước róc rách từ sâu trong huyệt động truyền đến.
Tiên
ông nói: "Nhị vị xin tự tiện, lão phu đi pha trà cho hai vị." Vừa dứt
lời, bước vài cái liền không thấy bóng dáng.
Mạc
Hi cùng Mộc Phong Đình đều ngồi xuống bên bàn đá có ngọn nến. Lát sau, tiên ông
một tay cầm bếp nhỏ để pha trà, một tay bưng mâm thịt thỏ tỏa mùi thơm từ trong
đi ra, phía sau lại có thêm một người.
Tiên
ông giới thiệu nói: "Vị công tử trẻ tuổi này cũng được lão phu mời đến nơi
đây qua đêm. Các vị đều là người trẻ tuổi, không ngại ngồi chung."
Người
trẻ tuổi mặc áo lông màu xanh ngọc, ngọc quan thúc phát, dung mạo như trích
tiên, chỉ là sắc mặt hơi trắng, hiện rõ tiều tụy. Hắn vừa thấy Mạc Hi, đầu tiên
là cả người cứng đờ, không thể tin từ trên xuống dưới đánh giá nàng vài lần,
sau đó bên môi mới từ từ cong lên một nụ cười, trong nháy mắt, mặt mày hân hoan
như nước hồ gợn sóng, hai mắt như có hàng vạn ánh sao rơi xuống, rực rỡ vô
cùng.
Mạc
Hi trong lòng thầm mắng một tiếng yêu nghiệt.
Người
này không phải Đường Hoan thì còn ai.
Có
lẽ là quá bất ngờ, Đường Hoan đột nhiên thấy Mạc Hi, trong lòng kích động, nhất
thời yên lặng không nói gì. Thân thể cũng giống như bị điểm huyệt, không chút
động đậy, ngay cả bước đến gần cũng không thể.
Mạc
Hi còn nhớ rõ đã thu thẻ VIP của người ta nha, ông chủ lớn đến, dù sao cũng
phải biểu hiện chút thành ý, mỉm cười, nói nhỏ: "Sao huynh lại ở đây, ngồi
đi."
Mộc
Phong Đình ở bên cạnh im lặng đánh giá Đường Hoan. Đường Hoan lại hồn nhiên
không thấy, chỉ bình tĩnh nhìn lúm đồng tiền nông nông trên má Mạc Hi, cầm lòng
không được lại cười một tiếng. Cuối cùng cũng chuyển bước đến gần nàng ngồi
xuống, nhẹ giọng nói: "Ta là tới tìm cô."
Mạc
Hi tâm tư vừa chuyển liền hiểu rõ, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng, bất đắc
dĩ thở dài: "Nhất định là con chim ngốc kia bán đứng ta."
Đường
Hoan thấy nàng hơi phồng má, toát ra dáng vẻ trẻ con rất ít gặp, trong lòng yêu
cực, ánh mắt mềm mại như có thể vắt ra nước, cười nói: "Cô đừng trách nó,
bạch vĩ hải điêu cả đời chỉ nhận một chủ nhân. Đương nhiên muốn một tấc cũng
không rời cô." Nói những lời này, hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cảm
thấy bên tai nóng lên.
Mạc
Hi hồ nghi nói: "Nó theo ta đến Thục Sơn, rồi quay về mật báo?" Thầm
nghĩ: ta tính cái gì chủ nhân của nó a, lại dám thông đồng với địch phản quốc.
Hừ hừ, cũng không biết thịt ưng ăn có ngon hay không...
Đường
Hoan nói: "Nó từ khi đi theo cô, liền không có trở về đất Thục. Không nghĩ
tới mấy ngày trước lại tới tìm ta, bộ dáng hoảng loạn, lông trên đầu có chút
trụi, còn có vết máu. Làm ta giật mình. Đưa thịt nó cũng không ăn, nước cũng
không uống, chỉ bay vòng quanh trên trời không đi, ta theo vài bước, mới hiểu
được nó là muốn ta đi cùng nó. Có phải cô từng gặp nguy hiểm hay không?"
Nói xong lại cẩn thận đánh giá Mạc Hi, thấy nàng chỉ là quần áo có chút bẩn
loạn, ngoài ra không thấy có gì không ổn, mới thoáng yên tâm.
Mạc
Hi nói: "Việc này nói đến rất dài."
Mộc
Phong Đình bỗng nhiên chen vào nói: "Không biết vị này là..."
Đường
Hoan nhìn thấy Mạc Hi, trong mắt liền chỉ có một mình nàng, lúc này mới chú ý
tới Mộc Phong Đình bên cạnh, nụ cười không thay đổi nói: "Tại hạ Đường
Hoan, không biết các hạ tôn tính đại danh?" Nhưng trong lòng cũng chấn
động, thầm nghĩ: người này khí độ bất phàm, dung mạo thật tuấn.
Mộc
Phong Đình nói: "Các hạ chẳng lẽ chính là tân nhiệm chưởng môn của Đường
Môn? Tại hạ Mộc Phong Đình, là người viết bản thảo của Mộ Yến Trai."
Chuyện Đường Hoan kế nhiệm chưởng môn Đường Môn, trong chốn võ lâm đã bàn tán
say sưa một phen, với nghề nghiệp mẫn cảm của Mộc Phong Đình, sao lại không
nghe thấy.
Tay
tiên ông châm trà hơi chậm lại, lát sau mới cười nói: "Thì ra cô nương
chính là người Đường công tử muốn tìm à. Lão phu lúc trước ở trong núi ngẫu ngộ
Đường công tử, hắn không để ý trời tối khó đi cố ý suốt đêm lên núi. Lão phu
hết sức khuyên bảo, mới chịu ở lại. Như thế rất tốt, các vị từ từ trò chuyện.
Cứ tùy ý dùng chút nước trà, thịt thỏ. Lão hán không quấy rầy." Nói xong
tự ý bỏ đi, lại quay đầu nhìn Đường Hoan hai lần, mới đi sâu vào trong động.
Tình
cảnh kế tiếp lại làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, cũng không biết
Mộc Phong Đình là cố ý hay như thế nào, đam mê phỏng vấn đột nhiên phát tác,
liên tục nói chuyện với Đường Hoan, hỏi hắn còn trẻ như thế liền tiếp nhận chức
vụ Đường Môn có cảm tưởng gì.
Mạc
Hi thầm nghĩ: người này chắc sẽ không nghĩ đến định viết những thứ như Mộc
Phong Đình nói hăng say, liên tiếp đặt ra câu hỏi, vừa dùng đoản kiếm nướng
trên bếp pha trà, đi cắt thịt thỏ. Ước chừng cắt một mâm mới giao cho Mạc Hi,
miệng rốt cục nghỉ ngơi một chút, quay đầu nói với Mạc Hi: "Cắt vừa phải
không lớn không nhỏ, cô dùng tay trái lấy đũa đâm ăn đi." Nói xong còn
nhét chiếc đũa vào tay nàng, giống như tay trái của nàng cũng tàn phế vậy.
Mộc
Phong Đình quay đầu lại hỏi Đường Hoan: "Không biết Đường chưởng môn có
hôn phối, hay có ý trung nhân không?"
Đường
Hoan lại thay đổi tác phong hỏi gì trả lời nấy, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Hi, cuối
cùng gấp gáp bắt lấy tay phải của nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là thế nào, bị
thương sao?" Cảm thấy tay nàng lạnh như thế, liền theo bản năng dùng tay
mình làm ấm. Đợi hắn ý thức được mình trong lúc vội vàng đã làm gì, ánh mắt vốn
nhìn chằm chằm tay nàng, lập tức dời lên mặt nàng, thấy nàng cũng không có vẻ
không vui, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ trong chốc lát lại lo được lo mất,
thầm nghĩ: cô nương tầm thường bị người kéo tay không phải mắng chửi người là
đăng đồ tử thì là thẹn thùng, nàng lại vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra chút
manh mối.
Đường
Hoan mặc dù chưa bao giờ nắm qua tay nữ hài tử khác, nhưng cũng biết phần lớn
tay con gái tuyệt không thô ráp như nàng vậy. Đây là đôi tay cầm kiếm lâu ngày,
khô ráo ổn định, lòng bàn tay đầy vết chai, ngón tay gầy yếu dài nhỏ, khớp
xương rõ ràng, lại ước chừng so với hắn nhỏ hơn một vòng. Trong lúc nhất thời
trong lòng hắn dâng lên vô hạn thương tiếc, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc
buông, liền dời mắt không dám nhìn thẳng nàng, vẫn nắm như vậy.
Mạc
Hi nói: "Huynh thay ta xem cổ tay đi."
Đường
Hoan thật cẩn thận dùng ngón tay tinh tế bắt mạch, cau mày, lát sau mới chậm
rãi buông ra, dịu dàng nói: "Đau không? May mắn không gãy xương, chỉ là bị
thương gân mạch." Ngừng một chút, hắn lại nhìn Mạc Hi, nhẹ giọng khẩn cầu
nói: "Theo ta đi Đường Môn được không? Ở đó có thuốc. Sẽ chữa lành cho
cô." Sợ Mạc Hi cự tuyệt, hắn lại bổ sung nói: "Cho dù đại phu bên
ngoài có thể trị, một mình cô, tay bị thương, ăn uống sinh hoạt ngày thường rất
bất tiện. Hai tháng này phải dưỡng tốt, cánh tay này không thể động đậy."
Mạc
Hi cũng biết thương cân động cốt một trăm ngày, đau lợi hại như vậy, vết thương
này sớm trị sớm an tâm, không thể kéo dài, liền gật đầu đáp ứng nói:
"Được."
Đường
Hoan thấy nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng cao hứng phi thường. Đang
định nói gì, lại nghe Mộc Phong Đình nói: "Tay Mộc cô nương là vì tại hạ
mà bị thương, không chính mắt thấy cô ấy được chữa khỏi, tại hạ thật khó an
tâm. Chẳng biết có thể cùng đi không?"
Đường
Hoan hơi kinh ngạc, trên mặt cũng không lộ mảy may, nói: "Đường Môn đương
nhiên hoan nghênh, vô cùng vinh hạnh."
Chủ
cùng khách đều đồng ý, Mạc Hi tất nhiên không thể phản đối.
Mộc
Phong Đình lại nói: "Phái Thục Sơn cùng Đường Môn thù cũ sâu đậm, Đường
chưởng môn dám một mình xông lên Thục Sơn, thật sự là rất can đảm."
Đường
Hoan không đáp, vẻ mặt nhu hòa nhìn Mạc Hi.
Có
lẽ là do vết thương ở tay ít ngày nữa liền có thể chữa khỏi, nên đêm nay Mạc Hi
ngủ rất an tâm.
Đường
Hoan ngủ trên võng bên cạnh, chỉ cảm thấy người ngày đêm mong nhớ ở ngay trong
tầm tay, nóng lòng hoảng loạn mấy ngày nay tất cả đều bình phục. Tư vị đó, tựa
như Lê Hoa Cao lúc nhỏ cha mẹ thường mua cho hắn ăn, sau vị đắng chỉ còn lại
ngọt ngào lưu hương, dư vị vô cùng.
Trong
bóng đêm, Mộc Phong Đình lại nhiều lần xoay người.
Hôm
sau. Sáng sớm. Khi tia nắng đầu tiên vừa chiếu xuống ba người đều thức dậy.
Mạc
Hi giống như nhớ tới điều gì, hỏi: "Con chim ngốc kia đâu? Có theo tới
không?"
Đường
Hoan cười nói: "Nghỉ ngơi ở nguồn nước trong động. Nó vì cô đã rất nhiều
ngày không ăn không uống. Cô đi nhìn nó một cái đi."
Mạc
Hi gật gật đầu, liền đi theo Đường Hoan.
Thì
ra nơi này thật sự là biệt hữu động thiên, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trong
lòng núi chiếu vào, ao nước xanh lục kia cũng giống như ở Dao Trì đồng nguyên,
phía trên sương mù bốc hơi, bên cạnh ao nở đầy hoa dại màu tím. Trong bụi hoa
nằm một chim to, lông trên đầu quả thật hơi trụi, nghe tiếng động, nó từ từ
tỉnh lại, đôi mắt nhỏ như hạt đậu trong khoảnh khắc đã mở tròn, nhìn thấy Mạc
Hi, hai móng đạp một cái, nhún người bay lên, liền ở trong động bay vòng quanh
Mạc Hi ước chừng ba vòng, sau đó ngừng đến bên chân nàng, dùng thân thể cọ
nàng, một đôi cánh dài thỉnh thoảng đập đập vài cái, quét chân nàng, giống như
làm nũng.
Mạc
Hi vuốt ve đầu nó, nói nhỏ: "Nó thật ra rất thông minh, trên đường đi theo
ta, chưa bao giờ hiện thân. Có lẽ là sau khi thấy ta rơi vào động băng trong
núi, mới ở đó cậy mạnh bổ nhào xuống, nhưng không vào trong được, ngược lại
đụng đầu bị thương. Thấy ta không ra được, mới đi tìm huynh."
Mạc
Hi lấy thịt thỏ hôm qua ăn thừa, tự mình đút nó. Hải điêu ăn ngấu nghiến, vô
cùng hân hoan. Ăn đến bụng tròn xoe, liền bắt đầu vây quanh Mạc Hi nhảy tới
nhảy lui.
Đường
Hoan nói: "Nó hẳn là khát." Mạc Hi không còn cách nào, đành vốc nước
trong ao, đút nó uống. Mạc Hi thấy bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu uống nước của
nó, nói nhỏ: "Mới đối tốt với mày một chút, mày liền ra vẻ rồi. Trong ao
có nước, sao không tự đi uống. Còn dám tự chủ trương."
Đường
Hoan ở bên cạnh vẻ mặt ôn nhu nhìn nàng. Thật hâm mộ con ưng kia, thầm nghĩ:
đến khi nào thì nàng cũng có thể nói chuyện với ta như vậy.
Tác giả có việc muốn nói: Bạn nhỏ
Đường Hoan lên sân khấu, các vị vừa lòng chưa. Mọi người đều nói mỗ Miêu đối
với hắn quá ác, hi vọng cho chút ngon ngọt. Được rồi, trước khi ngược cho cây
kẹo ăn vậy.
Tiểu Hoan: không hài lòng, không
hài lòng, mới nắm tay nhỏ bé, không tính không tính.
Miêu Miêu: ngươi cái dạng này, có
năng lực trực tiếp đụng ngã sao?
Tiểu Hoan thẹn thùng cộng rụt
rè:... Oán thầm: con Miêu Miêu ác độc này ở đâu ra, cả ngày tra tấn ta không
nói, như thế nào một chút hàm súc cũng không có.
Miêu Miêu: người cũng cho ngươi
gạt về nhà rồi, phải nắm chắc cơ hội, biết không?
Tiểu Hoan: chỉ cần ngươi không
làm rối là được.
Miêu Miêu: Ách... này... cái
đó... Không thể tiết lộ kịch bản.
Tiểu Hoan phẫn hận: ta đã biết
không có chuyện dễ dàng như vậy.